Sau khi Chử Trần Âm cơm nước xong lại chậm rãi nhìn ra ngoài viện, trong lòng nàng lập tức thoải mái hơn rất nhiều, cũng coi như đại thù đã được báo.
Sáng sớm hôm sau, Phó Yến Đình thu dọn xe ngựa đưa Chử Trần Âm đi tới trong thành U Châu.
Bọn họ vừa đến cửa thành đã ném Chử phu nhân vào đám người ăn mày.
Những tên đàn ông ăn mày nhìn thấy nữ nhân thì giống như ong vỡ tổ xúm lại vào.
Chử Trần Âm cũng không tiếp tục nhìn thêm nữa, nàng bảo Phó Yến Đình tiếp tục lên đường.
Hiện tại bên trong thành cũng đang lục tục có những nạn dân.
Các cửa hàng lớn cũng bắt đầu tăng giá tập thể, rất nhiều người chỉ lo kiếm bạc nhưng lại không nghĩ tới việc phải tích trữ nước và thức ăn.
Đối với bọn họ mà nói, có bạc là có thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, bọn họ không hề nghĩ tới qua không bao lâu nữa một giọt nước cũng có thể có giá trị tới cả ngàn vàng.
Chử Trần Âm ngồi trong xe ngựa nhìn những tiểu thương xung quanh đường, cuối cùng trông thấy bên đường có một ông lão đang bán bê con, dê con, gà con, vịt con ở đó.
Ông lão ăn mặc mộc mạc, bộ dáng run rẩy, trông giống như một nông gia bình thường, bên cạnh ông cụ còn có một bé gái cùng đi theo.
Chử Trần Âm vội vàng gọi Phó Yến Đình lại: "Tướng quân, đợi đã."
Phó Yến Đình vội vàng giữ chặt xe ngựa.
Chử Trần Âm nhảy xuống xe ngựa, đi đến bên lão nhân gia đó hỏi: "Những con dê con và bê con này bán thế nào?"
Ông lão ngẩng đầu giật mình nhìn Chử Trần Âm: "Cô nương, ngươi thật sự muốn mua những thứ này sao?"
Chử Trần Âm gật đầu: "Không sai."
Ông lão thở dài một hơi nói: "Cô nương, hiện tại Đô Thành đang có hỏa hoạn, khắp nơi đều là nạn dân, ngay cả Hoàng đế cũng chẳng biết đã đi đâu. Thiên hạ đại loạn rồi, không có người nào nhàn rồi tới mức nuôi những thứ chơi chơi này đâu. Mọi người chỉ đang muốn tích trữ nhiều bạc để đi khắp nơi chạy trốn thôi."
Chử Trần Âm mỉm cười nói: "Ông nói như vậy không sợ ta không mua mấy thứ này của ông nữa sao?"
Ông lão lắc đầu: "Ta đã ở đây bán cả ngày rồi, mọi người đi ngang qua đều nói như vậy hết."
Chử Trần Âm chậm rãi đứng lên nhìn về phía bé gái, nàng giơ tay xoa đầu cô bé rồi mỉm cười nói: "Ông lão, ta sẽ mua hết mấy thứ này."
Ở đây ông cụ có khoảng hai con bê, ba bốn con cừu, hơn ba mươi con gà và hơn hai mươi con vịt con.
Những thứ này nhìn qua ốm yếu, còn nhỏ, tạm thời không có người ăn, nhưng khi dân bị nạn vào thành, rất có thể sẽ bị cướp đi không còn sót lại một mảnh xương nào.
Không bằng nàng sớm mua và bỏ vào trong không gian nông trường để nuôi dưỡng.
Ông cụ sửng sốt, có chút không thể tin được, dường như trong chốc lát đứng hình, trả lời: "Ước chừng hai mươi lạng bạc."
Chử Trần Âm cũng không có mặc cả, trực tiếp lấy ra hai mươi lạng bạc từ trong ngực rồi đưa cho ông ta: "Bạc cho ông đây, ta sẽ mang theo tất cả những thứ này đi."
Ông lão hưng phấn cầm tiền, tay hơi run run: "Đa tạ, cô nương."
Tiểu cô nương một bên còn lấy ra một bông hoa nhỏ đưa cho Chử Trần Âm: "Đạ tạ, tỷ tỷ."
Chử Trần Âm cầm lấy đóa hoa, cúi người sờ đầu cô bé: "Bông hoa này thật đẹp, muội nhanh dẫn gia gia đi mua thêm ít lương thực, dự trữ nhiều nước, trời sắp tối rồi."
Ông lão không để bụng lời nói của nàng, cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Chử Trần Âm quay đầu nhìn lại xe ngựa thì thấy xe ngựa quá nhỏ, không thể chứa nổi bèn dắt dê bò, vác gà vịt con rồi quay người đi vào một con hẻm nhỏ.
Con hẻm nhỏ được bao quanh bởi những ngôi nhà lợp ngói màu xanh, rất khuất.
Nàng đi sâu vào trong con ngõ rồi mang tất cả những thứ này bỏ vào trong tầng không gian nông trường thứ bảy khi xung quanh không có ai.
Trong không gian nông trường nuôi một đám ngựa còn có dê, bò.