Bộ dáng này thật khiến người ta cảm thấy đau lòng, Phó phu nhân ôm vai nàng nói: "Đi, chúng ta không nhìn thứ ghê tởm này nữa, mẫu thân đưa con đi ăn chè, nương của Thanh Nhi vừa nấu một nồi đậu xanh."
Chử Trần Âm gật đầu: "Vâng mẫu thân."
Phó phu nhân dịu dàng kéo Chử Trần Âm vào phòng để lại ba huynh muội Phó gia cùng Chử phu nhân.
Chử Trần Âm cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì tiếp, chờ đến khi nàng ăn chè xong thì Phó Yến Đình đã cột Chu thị vào tiền viện.
"Nàng muốn xử lý người này thế nào?" Phó Yến Đình vứt dây thừng trong tay xuống hỏi nàng.
Chử Trần Âm nhìn người trước mặt khẽ híp mắt để lộ ra ý cười nói: "Ngày mai chúng ta đi một chuyến đến thành U Châu bổ sung hàng hóa, thuận tiện đưa Chử phu nhân đi hưởng "phúc" mà mẫu thân của ta đã chịu."
Phó Yến Đình khẽ nâng cằm sảng khoái đáp: "Được, một lát nữa ta sẽ bảo tam muội giúp bà ta đi tẩy uế, tránh làm ô uế xe ngựa của chúng ta."
Bởi vì không thích cái miệng thích nói ra lời lẽ quá độc của Chu thị cho nên Phó Yến Đình đã lấy miếng giẻ hôi bịt kín miệng bà ta. Hiện tại dù cho bọn họ có nói gì thì bà ta cũng chỉ biết trừng mắt lo lắng, muốn giãy giụa cũng không cử động được người.
Chử Trần Âm thấy hai mắt hung tợn của Chu thị đang nhìn chằm chằm vào mình thì chậm rãi nói: "Hiện tại nước rất quý, để cho bà ta hưởng thì quá lãng phí, vừa vặn tối nay chúng ta cũng phải tắm rửa, hay là lấy nước rửa chân xối cho bà ta là được."
Phó Yến Đình rất tán đồng gật đầu: "Được."
Buổi chiều lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, Phó Hầu gia mới nhìn thấy có một nữ nhân đang bị cột ở trong viện, ông ấy nhíu mày kinh ngạc nói: "Đây là ai vậy? Lão đại, lão nhị, hai con không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý (*) đấy chứ? Dù cho người Phó gia chúng ta có nghèo đói cỡ nào thì cũng không thể làm thổ phỉ được!"
(*) Thương thiên hại lý: Ý chỉ việc tàn nhẫn, nhẫn tâm không có tình người.
Phó Hưng Thành lạnh lùng nói: "Cha, đó là Chử phu nhân, hôm nay bà ta tới tìm tẩu tẩu mắng tỷ ấy."
Phó Hầu gia nghe xong cũng sửng sốt mấy giây: "À!"
Vừa dứt lời ông ấy lại xoay người đi vào phòng, lúc đi tới cửa ông ấy còn không quên hô lớn với Phó Yến Đình: "Lão đại, nhớ ngày mai giải quyết thứ chướng mắt trong viện đi đấy!"
Phó Yến Đình trả lời: "Con biết rồi cha!"
Hai cha con đang nói chuyện, nương của Thanh Nhi và Thanh Nhi đã bưng đồ ăn làm xong ra.
Trưa hôm nay, Phó Giang Hoằng đã săn được mấy con vịt trời ở trong núi, nương của Thanh Nhi đã vào bếp làm món vịt nấu, ngoài ra còn đun thêm hai món rau dại.
Hiện tại nước sông đã sắp cạn nên cũng không vớt được con cá nào, Chử Trần Âm lén lấy từ trong không gian giữ tươi ra một con cá trích, sau đó giả vờ như là Phó Yến Đình đã bắt được nó vào lúc trữ nước đêm qua.
Nương của Thanh Nhi mang con cá trích làm thành canh cá trích.
Cả nhà quây quần một chỗ có cá có thịt ăn những món thơm ngào ngạt ngon miệng.
Chử phu nhân bị cột ở bên ngoài viện, không bao lâu ngửi thấy được mùi thơm đồ ăn từ trong phòng truyền đến, nước miếng bà ta chảy ròng ròng, dưới bụng cũng ục ục kêu vang.
Tình cảnh này giống như khi nguyên chủ Chử Trần Âm còn nhỏ, nàng bị bỏ đói, bị phạt quỳ ở nhà ba ngày ba đêm, còn Chử phu nhân lại mang theo một nhà từ già tới trẻ vào phòng cùng nhau cơm ngon rượu say.
Loại tra tấn này thật khiến người ta khó có thể quên.
Trong bụng truyền đến cảm giác đau nhỏ, trong lòng cũng ngứa ngáy một trận, bà ta ước gì hiện tại có thể chạy vào đó ăn một miếng thịt, một miếng cơm.
Nhưng cho dù bà ta có giãy giụa thế nào thì cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống một ngụm chua xót.