Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91: Có Thù Báo Thù Có Oán Báo Oán (2)

. Chương 91: Có Thù Báo Thù Có Oán Báo Oán (2)
Chương 91: Có Thù Báo Thù Có Oán Báo Oán (2)

Phó Yến Đình đã quen với việc bị người khác mắng hắn là đồ khốn, hắn lại cầm lấy xẻng gõ lên đầu bà ta hai cái nói: "Nhạc mẫu đại nhân không cần phải quá kích động như thế, tuy rằng hiện tại Phó gia bọn ta có nghèo túng nhưng vẫn không thiếu miếng phân cho bà."

Chử Trần Âm ở bên cạnh nhìn mà suýt chút nữa đã bị lời nói của hắn làm cho bật cười nhưng nàng cố gắng nhịn xuống.

Chử phu nhân luôn mồm mắng chửi Phó Yến Đình bằng lời lẽ độc địa, thật ra bà ta cũng không biết Phó Yến Đình cũng tám lạng nửa cân giống như bà ta.

Là do bà ta tự tìm lấy khổ sở mà thôi.

Đúng lúc này, Phó phu nhân ở trong viện cũng nghe thấy tiếng đi ra, thấy cảnh tượng trước mặt thì bà ấy vội vàng nói: "Lão đại, con làm gì vậy?"

Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng cũng đi theo phía sau bà ấy, bọn họ thấy cảnh tượng trước mắt cũng vô cùng ngạc nhiên.

"A, đại ca, huynh làm gì vậy? Thật ghê tởm!"

"Đại ca, phân trâu này thối quá!"

Phó phu nhân bước đến bên cạnh Phó Yến Đình trách mắng: "Con lại làm chuyện hỗn hào gì vậy hả?"

Phó Yến Đình nghiêng đầu, lười biếng ngước mắt lên nhìn bọn họ.

Chử phu nhân lại một lần nữa giống như gặp được chúa cứu thế, bà ta la lớn với Phó phu nhân: "Phó phu nhân, là ta, Chử phu nhân!"

Phó phu nhân nghe xong mới định thần nhìn kỹ lại và phát hiện ra người này đúng là Chử phu nhân.

Phó Yến Đình nhướng mày, ngay sau đó nói: "Mẫu thân, vừa rồi nhạc mẫu đại nhân luôn miệng nói nương tử nhà con là tiểu tiện nhân. Con cảm thấy bà ta mở miệng nói lời quá thối cho nên mới lấy phân trâu tẩy rửa cho bà ta!"

Phó phu nhân nghe xong thì trên mặt đầy lửa giận, sắc mặt bà ấy cũng lập tức thay đổi. Bà ấy đều biết hết những chuyện mà trước đây vị đích mẫu này đã đối đãi với thứ nữ của mình thế nào.

Không ngờ tới đến lúc rơi vào cảnh nghèo túng như vậy mà bà ta còn dám cản trở người Phó gia mắng nhi tức của bà ngay trước mặt bọn họ, đúng là đáng giận!

Phó phu nhân chịu không nổi cục tức này, bà ấy lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy thì con nên tẩy rửa cho bà ta nhiều vào, để xem rốt cuộc bà ta có thể nói tiếng người được không!"

Phó phu nhân rất hiếm khi tức giận nhưng hiện tại giọng điệu của bà ấy rất lạnh lẽo, sắc mặt cũng rất dọa người.

Vốn dĩ Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng còn đang cảm thấy đại ca đang làm chuyện quá hoang đường, nhưng khi vừa nghe thấy tẩu tử bị mắng thì lập tức ngừng che miệng kéo tay áo lên vọt tới.

"Đại ca, lại làm thêm đi!"

"Đại ca, đưa cái xẻng cho đệ! Dám mắng tẩu tẩu thì chính là muốn đi tìm chết!"

"Tẩu tẩu nhà ta là người mà bà có thể mắng được sao! Nhị ca, đưa cái xẻng cho muội!"

Chử phu nhân sững sờ tại chỗ khi trông thấy cả nhà họ trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Mãi đến khi Phó Giang Hoằng cầm xẻng xuống thì bà ta mới đột nhiên bừng tỉnh, rên rỉ kêu đau.

Phó phu nhân càng lạnh lùng nói: "Lão nhị, lão tam, hai con phải để mắt tới bà ta! Đừng để cho bà ta chạy!"

"Vâng mẫu thân!" Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng hứng thú bừng bừng đứng ở một bên cao giọng đáp.

Chử Trần Âm đứng nhìn mà ngây người, nàng không ngờ rằng một người luôn rất hiền lành như Phó phu nhân lại cũng có thể không thua kém gì ai vào lúc quan trọng như vậy.

Cũng khó trách tính cách Phó Yến Đình lại như thế, hoá ra hắn được di truyền ưu khuyết điểm từ phụ mẫu.

Phó phu nhân đi tới nắm tay Chử Trần Âm dịu dàng trấn an: "Trần Âm, con đừng sợ, hiện tại đã có chúng ta ở đây, sẽ không lại để bà ta ức hiếp con đâu."

Chử Trần Âm thu lại thái độ hận ý vừa rồi với Chu thị, nàng mềm giọng đáp lại: "Vâng, con biết rồi mẫu thân."

Nói xong, nàng còn không quên gật đầu cúi thấp xuống.

Bình Luận (0)
Comment