Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90: Có Thù Báo Thù Có Oán Báo Oán (1)

. Chương 90: Có Thù Báo Thù Có Oán Báo Oán (1)
Chương 90: Có Thù Báo Thù Có Oán Báo Oán (1)

Dù sao Chu thị cũng đã từng là một vị phu nhân nhà quan sống trong nhung lụa quan, bà ta cảm thấy mùi vị khác thường nên mới nổi giận nói: "Chử Trần Âm, ngươi đổ thứ gì thế hả?"

Chử Trần Âm ném chiếc chậu trong tay qua một bên, chậm rì rì nói: "Nước rửa chân, không phải trước kia bà thích nhất cho ta uống thứ này sao!"

Chu thị cực kỳ hoảng sợ, vội vàng che miệng nôn khan một trận.

Chử Trần Âm cúi người tới mỉm cười nói: "Bà yên tâm, ngày thường ta đều rửa chân mỗi ngày, không thối đâu."

Chu thị ngừng nôn khan, che ngực lại cảm thấy ổn hơn rất nhiều.

Chử Trần Âm đứng thẳng người lại nói: "Ta sợ bà cảm thấy mùi còn chưa đủ nồng cho nên mới lấy chổi cọ nhà xí khuấy vào đó, thế nào, có phải hương vị không tồi đúng không?"

Chu thị nghe xong mà tròng mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, khuôn mặt dơ bẩn trở nên trắng bệch, bà ta vừa nôn khan vừa mắng: "Chử Trần Âm, cái loại tiểu tiện nhân nhà ngươi, ngươi cũng giống như mẫu thân của ngươi nên đi đến chỗ hạ tiện đó để bị tra tấn cho đến chết đi!"

Chử Trần Âm nhíu mày, có lẽ là do từ nhỏ không có phụ mẫu nên nàng có một loại tình cảm rất đặc biệt dành cho mẫu thân của nguyên chủ trong ký ức, nàng hơi nghiêng người hiện lên sát ý.

Nàng chỉ cần lấy con dao từ trong lồng ngực mình ra là đã có thể dễ như trở bàn tay mà cắt cổ bà ta thế nhưng để bà ta như vậy thì quá hời cho bà ta rồi.

Chỉ một dao đã cho bà ta nhắm mắt đi tới Tây Thiên thì làm sao bà ta có thể biết được nỗi khổ của người hạ nhân!

Nàng khẽ nhếch khóe môi, mắt nhìn khiến cho người ta sợ hãi, chậm rãi nói: "Nếu như vậy thì phải để cho Chử phu nhân tự mình đi thử rồi."

Hiện giờ khắp nơi đều xảy ra thiên tai, để bảo vệ mạng sống mà con người sẽ đặt nhân tính xuống cuối cùng. Nếu như một lão bà goá bụa rơi vào tay một đám nam nhân thì hậu quả có thể tưởng tượng ra được.

Lúc này Phó Yến Đình cũng vừa vặn đã trở lại, hắn trông thấy một màn trước mắt mới chậm rãi đi đến trước mặt Chử Trần Âm hỏi: "Đây là Chử phu nhân sao?"

Chử Trần Âm gật đầu: "Không sai."

Chu thị thấy Phó Yến Đình tới thì giống như gặp được cọng rơm cứu mạng: "Phó đại tướng quân, ngài nhìn lại xem xem ngài đã cưới được loại độc phụ thế nào kìa, làm thứ nữ mà dám đổ nước phân lên đích mẫu của mình!"

Phó Yến Đình nhìn thoáng qua cái chậu trên mặt đất, cúi đầu như đang suy tư gì đó.

Chu thị giống như thấy được hy vọng, tiếp tục nói: "Phó gia các người cũng coi như là mãn môn trung liệt (*), từ trước đến nay đều cương trực công chính, làm sao có thể để một nữ tử ác độc như vậy vào cửa được! Đúng là gia môn bất hạnh! Phó đại tướng quân, ngài còn không nhanh đuổi nàng ta đi, nếu không nàng ta sẽ làm hại chính cả nhà các ngươi đấy!"

(*) Mãn môn trung liệt: Cả một gia đình đều trung thành, hy sinh cho đất nước.

Ánh mắt Phó Yến Đình trở nên lạnh lùng, hắn rũ lông mi xuống nói: "Hoá ra nhạc mẫu đại nhân thích uống nước phân, nếu sớm biết như vậy thì ta đã mang phân trâu trên đường tới cho ngài rồi."

Chu thị nghe được lời này thì lập tức trợn tròn mắt, bà ta lắp bắp nói không nên lời: "Phó... Tướng quân... Ngài?"

"Sao vậy? Mới thế đã vội vã muốn ăn phân trâu rồi sao?" Phó Yến Đình vừa dứt lời đã thật sự xoay người cầm lấy cái xẻng đang nằm trên mặt đất đi nhanh đến mặt cỏ ven đường xúc một đống phân trâu từ đó lên rồi lại quay trở lại.

Chu thị kinh hãi vội vàng kêu to: "Phó Yến Đình! Ngươi muốn làm gì?"

Phó Yến Đình không chờ bà ta nói hết lời đã trực tiếp đổ đống phân trâu đó lên trên đầu bà ta: "Đương nhiên là muốn hiếu kính nhạc mẫu đại nhân rồi."

Chu thị lắc đầu điên cuồng giãy giụa: "Ngươi, cái tên khốn nạn nhà ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment