Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 89 - Chương 89: Gặp Được Chử Phu Nhân Đi Ăn Xin (2)

. Chương 89: Gặp Được Chử Phu Nhân Đi Ăn Xin (2)
Chương 89: Gặp Được Chử Phu Nhân Đi Ăn Xin (2)

Thật ra Chử Trần Âm còn có hơi ngạc nhiên vì sao vị Chử phu nhân này không bị lửa trời thiêu chết mà chỉ trong vòng chưa đến hai ngày mà bà ta đã chạy tới được thành U Châu.

Đêm đó, bởi vì đá lửa rơi xuống mà cả gia đình Chử thượng thư người thì chết người thì chạy trốn. Hiện tại ngoại trừ Chử đại tiểu thư vẫn còn đang ở trấn Thanh Dương thì cũng chỉ còn lại Chử thượng thư và Chử phu nhân cùng với tiểu nữ nhi nhà bọn họ.

Đêm đó Chử thượng thư đi lạc phu nhân và nữ nhi của mình về hướng tây tới nơi khác.

Còn Chử phu nhân mang theo nữ nhi của mình trộm đuổi theo thuyền, bọn họ đi đường thủy tới được ngoại thành U Châu.

Các nàng không xu dính túi nên chỉ có thể ăn xin mà sống, không ngờ tới đi được nửa đường thì tiểu nữ nhi của bà ta cũng không cẩn thận bị lạc.

Chử phu nhân rơi vào đường cùng chỉ có thể một mình đi ăn xin ở ngoại thành U Châu. Hiện tại bởi vì trận đá lửa vừa rồi nên mỗi nhà đều rất hoảng sợ, nào có ai dám cho bừa bãi lương thực trong nhà.

Bà ta đi xin quanh hai thôn nhưng cũng chưa xin được mấy miếng cơm, trong lúc đói bụng thì bà ta đi tới thôn Long Hoa, không ngờ tới người ra mở cửa cho bà ta lại là thứ nữ mà bà ta đã từng tìm mọi cách tra tấn khi trước.

Chử Trần Âm thấy bộ dáng chật vật của Chử phu nhân trước mặt mà trong lòng vui vẻ không chịu được. Vốn dĩ nàng còn đang nghĩ bà ta mà bị lửa thiêu chết thì hời cho bà ta quá, không ngờ tới bà ta còn tự mình đưa tới cửa.

"Đây không phải là Chử phu nhân sao? Sao bà lại biến thành bộ dáng như vậy thế!" Nàng hơi nhướng mày mỉm cười nói với Chu thị.

Môi Chu thị khẽ run lên: "Đúng vậy, hoá ra ngươi và người Phó gia ở chỗ này!"

Chử Trần Âm xoè tay nói: "Đúng vậy, ta với người nhà Phó Hầu gia đang ở đây, sao nào?"

Chu thị chỉ vào nàng, bà ta trừng lớn đôi mắt hung hãn nổi giận nói: "Hiện tại ta sẽ đi nói cho Hoàng thượng biết để Hoàng thượng tới bắt hết tất cả các người lại, chém đầu trước mặt thị chúng!"

Chử Trần Âm khoanh hai tay, mỉm cười sâu nói: "Chử phu nhân, hiện tại Hoàng thượng vẫn còn sống sao? Nếu như còn sống thì bà mau đưa ông ta tới đây ngay đi."

Hiện tại toàn bộ hoàng thành đều đã bị huỷ hoại, không biết Hoàng đế đã đi về đâu, chắc hẳn ông ta cũng đã hoá thành đống trò tàn rồi.

Chu thị nhất thời á khẩu không trả lời được, bàn tay run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Ngươi... Con tiện nhân nhà ngươi! Tiện tì sinh hạ tiện! Ngươi không chết tử tế được đâu!"

Chử Trần Âm thấy phiền nhất cái loại nữ nhân thế này, nâng giơ tay tát bà ta một cái.

Một tiếng bốp vang lên.

Cái tát này khiến Chu thị ngây ngốc: "Ngươi... ngươi dám đánh ta?"

Chử Trần Âm vỗ tay thổi một cái lên bàn tay mình nói: "Đúng vậy, không dám đánh bà, mặt toàn bụi thế này đúng là dơ bẩn."

Chu thị tức giận đến xanh mặt, bà ta xoay người nhìn thấy một cục đá nên định nhặt lên ném về phía Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm nghiêng người đối mặt với bà ta, nàng giơ chân lên đá thật mạnh vào bụng bà ta.

Chu thị đột nhiên ngã ngửa ra sau nôn hết những thứ còn sót lại trong bụng ra ngoài.

Chử Trần Âm ngước con mắt lạnh lùng nhìn về phía bà ta: "Chử phu nhân, chắc là bà đói bụng lắm nhỉ? Đến đây, để ta lấy cho bà một ít món ngon ăn."

Vừa dứt lời nàng đã xoay người đi vào nhà bưng một chậu nước ra ngoài.

Chu thị nửa nằm trên mặt đất, vẻ mặt phẫn hận nhìn Chử Trần Âm: "Con tiện nhân nhà ngươi, nhất định ngươi không có ý tốt gì!"

Chử Trần Âm đi đến bên cạnh bà ta, đổ nước trong chậu lên đỉnh đầu bà ta.

Chu thị lắc đầu giãy giụa, bà ta muốn đứng lên nhưng phần bụng vô cùng đau đớn, mỗi lần bà ta muốn đứng là lại ngã xuống, uống liên tiếp mấy ngụm nước.

Ngụm nước này có màu hơi xanh, thoang thoảng mùi thối.

Bình Luận (0)
Comment