Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88: Gặp Được Chử Phu Nhân Đi Ăn Xin (1)

. Chương 88: Gặp Được Chử Phu Nhân Đi Ăn Xin (1)
Chương 88: Gặp Được Chử Phu Nhân Đi Ăn Xin (1)

Lai Phúc lắc đầu: "Phu nhân, hiện tại Đô Thành đã bị thiêu thành đống đổ nát rồi làm sao còn còn có người đuổi tới chứ. Là nước sông bên ngoài kìa, hôm qua lúc ta múc nước thì nó còn cách bờ phải ba bốn mét nữa nhưng hiện tại ta thấy nó sắp thấy đáy rồi."

"Thấy đáy? Làm sao một dòng sông có thể cạn nhanh như vậy được chứ?" Phó phu nhân kinh hãi.

Lai Phúc nghe thấy Phó phu nhân nói vậy thì lắc đầu: "Phu nhân, gần đây những việc lạ thường xuyên xảy ra, chỉ sợ nước Đại Dung của chúng ta đang gặp nạn."

Chử Trần Âm nghe bọn họ nói chuyện thì vội vàng đi tới nói: "Mẫu thân, Lai Phúc, nhanh, thừa dịp bây giờ đang còn nước, mau giữ lại một ít nước!"

Phó phu nhân lập tức phản ứng lại: "Đúng vậy, đi thôi, gọi cả lão nhị với lão tam tới đây mau đi múc nước trong sông!"

"Vâng thưa phu nhân." Lai Phúc vội vàng đáp lời.

Chử Trần Âm cầm theo thùng gỗ bước đi tới bờ sông, trông thấy nước sông đã sắp khô cạn mà trong lòng hoảng hốt không thôi.

Tốc độ hạn hán còn nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, nơi này cách Đô Thành khá gần, theo sách sử ghi lại thì thời gian xảy ra còn sớm hơn một chút, tốc độ hạn hán nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Dựa theo trong sách viết lại, hạn hán sẽ lan tràn đến cả nước, có rất nhiều người sẽ chạy trốn đến phương nam.

Thế nhưng đích đến mà Chử Trần Âm và mọi người tới là Mạc Bắc, hiện tại khí hậu hỗn loạn đi về phương nam cũng không phải là chỗ tốt nhất, về sau phương nam sẽ có lũ lụt và cùng băng tuyết.

Đi theo nhà Hầu gia đến Mạc Bắc là biện pháp tốt nhất lúc này.

Chử Trần Âm không khỏi cảm thấy may mắn, may là không gian tầng thứ tám đã kịp thời thăng cấp thành công, mặc dù bọn họ tới Mạc Bắc cũng sẽ không thiếu nước.

Nàng xoay ngoài chuẩn bị trở về cầm theo thùng để đi múc nước.

Nhưng vừa đi được vài bước thì thùng nước trong tay không biết đã bị ai đoạt lấy.

Chử Trần Âm ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình màng theo xô nước của nàng bước vào trong viện.

Tới khi vào trong rồi nàng mới phát hiện ra tất cả những lu nước ở phía hậu viện đều đã được chứa đầy.

Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc thì Phó Yến Đình nói: "Đêm qua lúc ở bờ sông ta phát hiện thế nước không thích hợp, cho nên đã đi đổ đầy nước vào lu ở hậu viện suốt đêm."

Chử Trần Âm rất bội phục sự nhạy bén của hắn.

Tuy rằng hiện tại bọn họ đã có không gian linh tuyền nhưng nếu như có thể thì họ vẫn muốn dự trữ thêm một ít nước. Lượng nước mà Phó Yến Đình dự trữ cả đêm đủ để cho bọn họ dùng tới mười ngày.

Ngay lúc nàng đang chuẩn bị về phòng thì đột nhiên bên ngoài có người gọi: "Có ai ở đó không? Có thể thương xót cho bọn ta một ít đồ ăn được không."

Chử Trần Âm nghe xong mới chậm rãi đi ra cửa, vừa nhìn ra ngoài lại chỉ thấy là một vị phu nhân quần áo tả tơi.

Trên mặt vị phu nhân còn có một ít vết bỏng.

Chử Trần Âm nhìn lại cảm thấy có hơi quen mắt.

Vị phụ nhân giật mình khi nhìn thấy nàng, đôi run môi rẩy than một tiếng: "Chử Trần Âm?"

Chử Trần Âm nghe thấy tiếng mới nhìn kỹ người này, đột nhiên nàng nhớ ra bà ta là ai.

Người này không phải là Chu thị, Chử phu nhân của Chử gia sao? Trước kia bà ta còn mặc vàng đeo bạc, bộ dáng thanh cao kiêu ngạo, sao bây giờ lại ăn mặc rách rưới giống như ăn xin thế này?

Quả đúng là đạo trời có luân hồi.

(*) Ý chỉ việc làm điều thiện sẽ được thiên báo.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ trước tới nay vị Chử phu nhân này chưa từng bây giờ coi nàng giống như con người. Ngày thường mỗi khi bà ta tức lên là sẽ không đánh thì lại mắng nàng, thứ bà ta cho nàng uống nhiều nhất chính là nước rửa chân.

Bình Luận (0)
Comment