Phó Yến Đình đóng cửa lại, đi đến bên cạnh ôm lấy eo nàng.
Chử Trần Âm sửng sốt: "Tướng quân, chàng?"
Nàng chưa kịp nói xong thì Phó Yến Đình đã thò tay vào eo nàng, lén mở cửa sổ trời trong nhà rồi nhảy vào ra ngoài phòng.
Chử Trần Âm đứng lảo đảo trên mái nhà, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của hắn: "Chàng đang làm gì vậy?"
Phó Yến Đình nhìn về phía khoảng sân sáng đèn ở phía xa."Ta đưa nàng đi xem xem vì sao Từ bảo chủ lại muốn giữ chúng ta ở lại?" Nói xong hắn ôm chặt Chử Trần Âm nhảy lên, bước nhanh như chim én nhảy về phía trước, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống nóc sân.
Chử Trần Âm nín thở, nằm sát trên nóc nhà với Phó Yến Đình, nghe tiếng động trong nhà.
Căn phòng này chính là phòng ngủ của Từ bảo chủ.
Họ nghe thấy Từ bảo chủ cười khanh khách, nói: "Các người nhớ phải canh cửa cho cẩn thận, tuyệt đối không được để bọn họ đi từ trong ra ngoài."
Sau đó họ lại nghe thấy giọng nói của một nam nhân khác, có vẻ là người hầu: "Bảo chủ, ngài muốn giữ hai người kia lại làm gì?"
Từ bảo chủ cười to: "Giữ lại làm gì à? Tất nhiên là có tác dụng rồi."
Người hầu giọng nói có vẻ kinh ngạc: "Bảo chủ, chẳng lẽ ngài nhìn trúng nha đầu kia sao?"
Từ bảo chủ ngừng cười, giọng nói gắt gỏng: "Cái gì mà nha đầu chứ, ta xem trọng nam tử kìa."
Người hầu lại kinh ngạc hơn nữa: "Bảo chủ, nam nhân đó cũng không phải tiểu tử rồi, ngài làm sao mà làm được?"
"Nam nhân kia đúng là không được non mềm trắng nõn, nhưng mà vóc người khôi ngô, nhìn là biết đó là một nam nhân mạnh mẽ." Từ bảo chủ nói chuyện thật đáng khinh khiến người ta buồn nôn.
Chử Trần Âm trợn tròn hai mắt, nhịn cảm giác buồn nôn lại, nghiêng đầu nhìn Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình mặc trang phục của nam tử trung niên, dán đôi mắt đen sâu thẳm thành mắt một mí, dưới cằm còn dán ít ria mép, nhìn thế nào cũng không phát hiện ra hắn có điểm nào giống tiểu nam hài.
Không ngờ đã như vậy rồi mà Từ bảo chủ vẫn nhìn trúng hắn.
Không biết là do mị lực của tướng công nhà nàng quá lớn hay là do tướng công nhà nàng xui xẻo.
Phó Yến Đình chẳng ngạc nhiên, hắn không biểu hiện ra mặt gì cả, không khiếp sợ cũng không có gì ngoài gì dự đoán.
Chử Trần Âm đoán thầm, chắc Phó Yến Đình đã nghĩ đến điều này từ lâu rồi.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, người trong nhà vẫn tiếp tục nói chuyện.
"Cứ để bọn họ ở một buổi chiều đã, đến tối thì người giúp ta đưa hai thứ tốt trong nhà cho bọn họ, đợi sau khi bọn họ hôn mê, nữ thì róc xương lọc thịt cho ta, còn nam thì đưa tới đây."
"Róc xương róc thịt? Bảo chủ, có phải hơi độc ác không, dù sao thì bọn họ cũng là phú thương đấy." Người hầu khiếp sợ nói.
Từ bảo chủ cười từ tốn nói: "Thế đạo bây giờ rối ren, đừng nói là phú thương, cho dù là hoàng thân quốc thích, đến chỗ của ta thì ta muốn cho bọn họ chết như nào đấy là việc của ta. Đúng rồi, róc thịt xong nhớ nấu chín, đợi sau một đêm thì bưng đến cho nam nhân kia dùng."
Trong nhà trở nên thật yên ắng, giọng người hầu run rẩy rõ ràng: "Vâng, bảo chủ."
Chử Trần Âm trên nóc nhà, chân mày ríu hết cả vào nhau, Từ bảo chủ thật độc ác.
Nếu là phú thường bình thường có khi bọn họ cũng chẳng còn mạng rời khỏi cánh cửa này.
Nàng cúi đầu, lạnh lùng. Sự giết chóc bị áp chế trong cơ thể đang cuồn cuộn nổi dậy.
Ngay lập tức, Phó Yến Đình đưa nàng rời khỏi nơi này.
Hai người đi tới một đình viện nhỏ đã bị bỏ hoang.
"Nàng đã nghe được âm mưu của ông ta, tiếp theo nàng định làm gì?" Phó Yến Đình hỏi Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm ngước lên nhìn hắn, đôi mắt trở nên sắc bén: "Phó đại tướng quân, chúng ta cứ làm theo những gì Từ chủ bảo đã nói đi, chúng ta tới cũng đã tới sao có thể dễ dàng rời khỏi đây chứ? Không mang theo ít đồ trở về, ta sợ sẽ phụ lòng tốt của ông ta."