Phó Yến Đình đã hiểu, lấy bản đồ từ trong lồng ngực ra.
Hắn trải bản đồ trên bàn đá, chỉ vào một nơi: "Đây là bãi cỏ Từ Gia Bảo, phía tây nuôi cừu, phía đông nuôi ngựa, phía nam nuôi trâu, ở cửa sẽ có một đám chó trông cửa."
Nói xong hắn đổi sang một hướng khác trên bản đồ, vẽ một vòng tròn ngay phía trên tòa nhà ở giữa bảo chủ: "Đây là kho lúa của Từ Gia Bảo, kho lúa của bọn họ chia thành hai phần, một phần là ngũ cốc hoa màu do người ăn, một phần là thức ăn cho gia súc."
Hắn vừa nói vừa chỉ về một tòa nhà nói: "Nơi này có vẻ là khố phòng của bọn họ, ngày thường có ba, bốn người canh gác."
Chử Trần Âm vừa nhìn bản đồ, vừa nghe hắn nói, mặt kinh ngạc.
Sao người này lại nắm rõ Từ Gia Bảo trong lòng bàn tay như vậy nhỉ?
Phó Yến Đình thấy vẻ hoang mang trong mắt nàng, giải thích: "Mấy năm trước, lúc ta tới Từ Gia Bảo để cứu người đã tìm hiểu rõ ràng địa hình nơi này."
Chử Trần Âm nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, đúng là Phó đại tướng quân là một trợ thủ tốt, giúp người ta bớt việc.
Sau khi hai người xác định kế hoạch, bọn họ đi đến bãi cỏ.
Thủ vệ ở đây không nhiều lắm, chỉ có một bầy chó dữ.
Đám chó dữ này nuôi lớn bằng thịt người nên nếu có người tới trộm gia súc sẽ bị bọn nó cắn chết.
Chử Trần Âm lấy một túi lạp xưởng từ không gian siêu thị ra, sau đó lại lấy một lọ thuốc viên từ không gian chữa bệnh ra.
Thuốc này là thuốc mê có tác dụng cực mạnh, chó dữ ăn phải thì cũng ngất đi.
Chử Trần Âm nhét thuốc vào trong lạp xưởng, chờ đến cửa bãi cổ, nàng ném lạp xưởng vào bên trong.
Đám chó dữ này bình thường đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vì vậy trừ Từ bảo chủ phái người cho ăn, hoặc có người xông vào, nếu không bọn nó sẽ không ăn mấy thứ này.
Nhưng mà lạp xưởng này không giống những thứ có trong phạm vi huấn luyện, vì thế đám chó dữ này chưa từng được ăn.
Mà chẳng có người nào, chó nào có thể kháng cự sức hấp dẫn của lạp xưởng.
Nàng ném lạp xưởng vào, đám chó dữ kia hít lấy hít để, ánh mắt cực kỳ hung dữ, sau đó nhe răng trợn mắt cùng nhau lao như điên về phía lạp xưởng.
Hơn ba mươi con chó lao tới chỗ lạp xưởng tạo ra tiếng động không nhỏ, trên mặt đất khói bay mịt mù.
Sau đó là tiếng chúng tranh giành thức ăn.
Trong một căn nhà gỗ nhỏ cách chỗ bọn họ không xa có ba người hầu đang trông coi nông trường, bọn họ nghe thấy tiếng động bên trong, tưởng rằng tên trộm cừu nào đó đã bị đám chó dữ này ăn thịt.
Bọn họ cũng không dám đi ra, chỉ có thể trùm đầu tiếp tục ngủ.
Chẳng mấy chốc, đám chó dữ kia lần lượt thè lưỡi ngã xuống.
Con cuối cùng mặc dù kiên cường đi tới trước chuồng cừu nhưng cuối cùng vẫn ngất xỉu trên bãi cỏ.
Chử Trần Âm thấy những con chó dữ này đều ngã xuống thì vội vàng đứng dậy ôm Phó Yến Đình đi tới bãi cỏ.
Nông trường của Từ Gia Bảo vô cùng rộng lớn, trải dài ngút tầm mắt.
Chử Trần Âm đi tới trước chuồng cừu, phóng tầm mắt nhìn nơi này trông như một mảnh nhung trắng, bên trong tất cả đều là cừu.
Những con cừu cuộn tròn như những con thú nhồi bông trong tủ, rất đáng yêu.
Chử Trần Âm tính toán sơ qua một chút, chỗ này hẳn là có hơn hai ngàn con cừu.
Hang ổ trộm lúc trước so với chỗ này chỉ như là chín trâu mất một sợi lông.
Phó Yến Đình thấy nhiều cừu như vậy thì hỏi Chử Trần Âm: "Nông trường của nàng đủ nuôi nhiều cừu như vậy sao?"
Chử Trần Âm cười nói: "Yên tâm, cho dù nhiều hơn mấy chục lần cũng đủ."
Phó Yến Đình có chút kinh ngạc.
Chử Trần Âm cũng không nói nhiều, nhanh chóng chuyển tất cả cừu ở trước mặt vào trong không gian.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên cửa chuồng dê, sau đó đi vào trong không gian dựa vào ý niệm của mình, toàn bộ chuồng cừu bao gồm cả đàn cừu lập tức đi vào trong không gian nông trường.