Những con cừu đồng loạt ngẩng đầu lên, dáng vẻ mới lạ.
Chử Trần Âm đi ra từ không gian, bước đến bên cạnh chuồng bò.
Có hai loại bò được nuôi trong chuồng, một là bò thịt, hai là bò sữa.
Có lẽ hơn một ngàn con bò cùng thuộc cả hai loại này.
Chử Trần Âm tiếp tục chuyển chuồng bò vào trong không gian.
Nhìn thấy những con cừu và bò này, Chử Trần Âm có cảm giác như bản thân mình đã là một đại nông dân.
Trước kia chỉ luôn nghe người ta nói nhà ai mua một con dê bao nhiêu tiền, nhà ai bán một con bò bao nhiêu tiền.
Bây giờ đến lượt mình, với nhiều cừu và bò như vậy, đến lúc đồng cỏ ở nước Đại Dung trở thành sa mạc do hạn hán thì e là một con cừu hay một con bò có thể đáng giá ngàn vàng.
Chử Trần Âm nghĩ một lúc, lại đi tới trước chuồng ngựa.
Ngựa ở nơi này nhiều đến mức không thể đếm ra có bao nhiêu con.
Những con ngựa này đều được nuôi để làm ngựa chiến.
Từ Gia Bảo cũng kiếm tiền chủ yếu dựa vào cái này.
Phó Yến Đình đi tới nói: "Ở đây có khoảng một vạn năm ngàn con ngựa."
"Một vạn năm ngàn con sao?" Chử Trần Âm đè thấp giọng nói, suýt chút nữa kinh ngạc thốt ra.
Phó Yến Đình gật đầu: "Lúc chúng ta kiểm kê ngựa của Từ Gia Bảo ở đô thành cũng tầm con số này."
Chử Trần Âm đột nhiên bừng tỉnh, đầu óc quay cuồng: "Sau này nếu chàng muốn làm lại từ đầu thì nhất định sẽ cần ngựa, ta sẽ thu hết những thứ này vào trong không gian."
Nếu người của Phó gia muốn tổ chức lại quân đội của mình thì họ sẽ cần ít nhất hơn ba vạn con ngựa.
Hơn một vạn con ngựa được để trong không gian, chờ thêm vài tháng nữa khi ngựa càng ngày càng nhiều, đến lúc đó nhất định có thể phát huy tác dụng.
Nói xong, nàng vội vàng đặt tay lên chuồng ngựa, nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ, khi mở mắt ra thì lập tức đi vào trong không gian.
Chử Trần Âm thu xếp ổn thỏa bầy ngựa rồi trở lại nông trường để đi theo Phó Yến Đình đến kho lúa của Từ Gia Bảo.
Có một đám lính gác ở trước cửa kho lúa đang cầm kiếm.
Phó Yến Đình nhảy ra sau lưng những người này như hồn ma, nhấc bổng họ lên sau đó đánh bọn họ bất tỉnh.
Chử Trần Âm sải bước tiến lên đi tới cửa kho lúa, mở khoá rồi chậm rãi đi vào trong kho lúa.
Bên trái kho lúa là các loại ngũ cốc hoa màu mà người dân ăn, bao gồm gạo, bột mì trắng, đậu đỏ, đậu xanh, đậu nành, lúa mạch và đậu phộng.
Bên phải kho lúa là thức ăn tinh chế dành cho gia súc bao gồm lúa mạch, lúa mì, cám, ngô, đậu Hà Lan, đậu tằm, bột đậu nành, bánh hạt cải...
Những thức ăn này chủ yếu dành cho ngựa.
Với nhiều ngựa chiến như vậy thì đương nhiên càng có nhiều thức ăn càng tốt.
Vì những người dân trước đây đã chuyển nhà đi nên tất nhiên họ cũng mang theo lương thực của mình.
Chử Trần Âm không nghĩ nhiều, lập tức chuyển toàn bộ những thứ này vào trong không gian.
Trước khi tới Từ Gia Bảo, vốn dĩ Chử Trần Âm chỉ muốn mua một ít cừu và bò ở đây, nhưng không ngờ họ lại thu hoạch được nhiều vậy, nhiều lương thực như vậy cũng đủ cho bọn họ ăn được khá lâu.
Thấy kho lúa đã chuyển xong, Phó Yến Đình lại lập tức dẫn nàng tới nhà kho của Từ Gia Bảo.
Đi thẳng từ kinh thành đến thành U Châu, Chử Trần Âm đã gặp qua rất nhiều kho chứa đầy vàng bạc châu báu nhưng khi mở kho của Từ Gia Bảo ra, nàng vẫn khá là ngạc nhiên.
Quả nhiên! Đúng là hào môn sĩ tộc có khác!
Cửa nhà kho vừa mở ra, dưới ánh trăng, đồ vật bên trong sáng lên chói mắt, làm người ta hoa cả mắt.
Chử Trần Âm chậm rãi đi vào trong, chỉ thấy đập vào mắt là nhiều loại châu báu phương tây, dây chuyền đính bảo thạch lam và kim cương, hoa tai trang trí bằng kim cương tấm và ngọc trai trắng, vòng vàng gắn xen kẻ hồng ngọc và đá quý xanh, vân vân.