Thiên Trường Chi Cửu

Chương 229

Tần Phong dừng bước, anh biết Lục Chi Cửu hỏi vậy là xuất phát từ sự quan tâm của một người bạn và một người anh.

“Tổng Giám đốc Lục, cô ấy khác.”

“Cô ấy là con gái của người nắm quyền Tập đoàn Giang Lăng Giang Nghị Chi, cũng là cháu ngoại duy nhất của nhà họ Tân ở thành phố Cẩm, cô ấy tên là Giang Mộ Tuyết.”

Tập đoàn Giang Lăng là tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố Cẩm, cho dù là xét trên mặt bằng chung của cả nước thì cũng đứng trong top đầu, trước đây lúc đấu thầu tranh quyền sở hữu một miếng đất ở thành phố Cẩm, Tập đoàn Giang Lăng chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tập đoàn Lục Đạt, tuy sau đó Tập đoàn Lục Đạt đã đấu thầu thành công nhưng cũng rất gian nan mới có thể thắng được.

Ánh mắt Lục Chi Cửu hiện lên vẻ thích thú, không ngờ Giang Mộ Tuyết lại có xuất thân như thế này, thân là thiên kim của Tập đoàn Giang Lăng vậy mà lại chạy đến Tập đoàn Lục Đạt làm một tổ trưởng nhỏ bé?

Lục Chi Cửu hơi nhếch khóe miệng: “Lúc nào tôi có thể uống rượu mừng của hai người đây?”

Tần Phong kéo cửa phòng họp ra: “Tổng Giám đốc Lục yên tâm, sẽ không để anh phải đợi quá lâu đâu, tôi vẫn có thể đảm bảo là sẽ nhanh hơn anh và cô Thẩm đấy.”

Lục Chi Cửu nhìn theo bóng lưng của Tần Phong, nụ cười trên môi anh lập tức cứng đờ.

***

Mười một rưỡi trưa, drama về trợ lý Tổng Giám đốc Tần và tổ trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng ồn ào cả buổi sáng cuối cùng cũng yên ắng trở lại sau việc cưỡng chế giải tán nhóm nhân viên của tập đoàn.

Giang Mộ Tuyết gần như đã thu dọn xong đồ đạc của mình, tuy sáng nay Tôn Nhược Nhã đã nói là sẽ cố gắng bảo vệ cô nhưng cô biết hy vọng rất mong manh, chi bằng cô tự chủ động nghỉ việc còn thể hiện được nguyên tắc của bản thân hơn.

Hạ Hiểu Thi nhìn Giang Mộ Tuyết với vẻ bồn chồn thấp thỏm, muốn ngăn không cho Giang Mộ Tuyết thu dọn đồ đạc nhưng không biết phải ra tay thế nào.

Cuối cùng, sau khi nhóm nhân viên bị giải tán, trong lòng Hạ Hiểu Thi nhen nhóm lên một tia hy vọng: “Tổ trưởng, chị xem, nhóm nhân viên đã bị giải tán rồi, chưa biết chừng chị không cần phải đi đâu.”

Nhóm nhân viên bị giải tán rồi sao?

Giang Mộ Tuyết sững người, chắc là do Tần Phong làm nhỉ? Giang Mộ Tuyết nhìn mắt cá chân của mình rồi không nhịn được cười tự giễu, thật sự cô đã gây ra cho anh rất nhiều phiền phức.

“Hiểu Thi, có phải sắp đến giờ ăn trưa rồi không?”

Hạ Hiểu Thi hoàn toàn cạn lời khi nghe Giang Mộ Tuyết đánh trống lảng như thế, chỉ đành thở dài một hơi rồi đứng dậy dìu Giang Mộ Tuyết đến khu nghỉ ngơi của nhân viên ở tầng 23.

Thường ngày Giang Mộ Tuyết có thói quen mua cơm trưa từ sáng rồi để trong tủ chứa đồ ở khu nghỉ ngơi, nhưng do sáng nay cô không tiện đi lại nên đã nhờ Hạ Hiểu Thi mua giúp.

Hai người đi đến tầng 23, lúc này đã là giờ ăn cơm trưa nên trong khu nghỉ ngơi đã có không ít người rồi. Thấy Giang Mộ Tuyết xuất hiện, mọi người đều nhận ra cô chính là nữ chính trong drama ồn ào sáng nay, ánh mắt mọi người nhìn cô đều lộ ra vẻ khinh thường.

Giang Mộ Tuyết đi thẳng, cô bảo Hạ Hiểu Thi đi mua cafe còn mình thì chậm rãi đi đến chỗ tủ chứa đồ. Còn chưa đi đến nơi nhưng cô đã nghe thấy giọng nói của Tô Lạc phát ra từ phía bên đó.

“Tôi đã nói với cô là Giang Mộ Tuyết dựa vào quan hệ để lên chức tổ trưởng mà cô còn không tin, lúc chúng ta còn đang liều sống liều chết để thăng chức thì người ta đã leo được lên đến giường của lãnh đạo rồi đó.”

“Hả? Không phải chứ, tôi nhớ trước đây khi còn ở bộ phận quan hệ công chúng cô ta đã có bạn trai rồi mà, nghe nói là đàn anh cùng trường đại học, cô ta theo đuổi rất lâu mới theo đuổi được, tình cảm còn rất sâu đậm nữa đó.” Giọng nói này là của Vương Điềm ở bộ phận quan hệ công chúng.

“Thế là cô không hiểu rồi, vừa bán thân để leo cao, vừa chuẩn bị lốp dự phòng để có thể thay thế bất cứ lúc nào, đây chính là chiêu cao tay của người ta đấy.”

Tô Lạc mới nói được một nửa thì nhìn thấy Giang Mộ Tuyết chống nạng xuất hiện ở cạnh tủ chứa đồ, cô ta che miệng cười khinh nhìn Giang Mộ Tuyết rồi trao đổi ánh mắt với Vương Điềm, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười chế nhạo.

Giang Mộ Tuyết coi như không nhìn thấy hai người đó, cô đi đến phía trước tủ chứa đồ rồi dùng chìa khóa mở tủ của mình ra, không ngờ tủ của cô không khóa, Giang Mộ Tuyết mở cửa tủ ra nhìn thì phát hiện đồ ăn sáng nay Hạ Hiểu Thi mua giúp cô đã bị ngâm nước rồi, hơn nữa những tài liệu cô vẫn để trong tủ cũng bị nước canh làm ướt hết.

Giang Mộ Tuyết quay đầu hung hăng nhìn Tô Lạc. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Giang Mộ Tuyết, ý chí chiến đấu trong lòng Tô Lạc lập tức được khơi lên: “Cô nhìn tôi làm gì?”

“Là cô làm.” Giang Mộ Tuyết lạnh giọng, ngoại trừ Tô Lạc, cô thật sự không nghĩ ra còn ai trong số những người này có thể làm ra chuyện vừa ấu trĩ vừa ác ôn như thế này được nữa.

“Cô có chứng cứ chứng minh là tôi làm không? Tôi thấy là do ông trời không chịu đựng nổi khi thấy loại người như cô dùng bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu giành miếng cơm của người khác đấy, bắt cô ăn ít đi một bữa đã là sự trừng phạt nhẹ nhàng lắm rồi…”

Giang Mộ Tuyết siết chặt hai tay cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng: “Tôi mà giành miếng cơm của người khác thì cô sạch sẽ lắm chắc, chẳng lẽ cô không biết lý do tại sao một người tốt nghiệp một trường đại học hạng hai như cô lại có thể vào được Tập đoàn Lục Đạt à?”

“Cô nói ai tốt nghiệp trường đại học hạng hai, có cần tôi ném bằng tốt nghiệp vào mặt cô để cô nhìn cho rõ không?”

Trước đây Tô Lạc luôn nói với mọi người rằng cô ta tốt nghiệp trường Đại học D của thành phố Phong nhưng trên thực tế, ngôi trường cô ta theo học chỉ là một trường đại học hạng hai, cô ta chỉ học văn bằng hai ở trường Đại học D nên vốn không thể coi là sinh viên tốt nghiệp từ trường Đại học D được.

Hạ Hiểu Thi mua cafe xong, nghe thấy bên này có tiếng cãi nhau bèn vội vàng chạy tới. Đi đến cạnh Giang Mộ Tuyết, nhìn tủ chứa đồ của Giang Mộ Tuyết trong tình trạng thảm hại, sự tức giận kìm nén từ buổi sáng lập tức bùng lên.

Hạ Hiểu Thi không nhịn nổi nữa mà xông đến trước mặt Tô Lạc: “Tô Lạc, cô bị điên à, bình thường thấy tổ trưởng của tôi hiền nên giờ muốn nhảy lên đầu chị ấy ngồi luôn đúng không?”

Thấy một nhân viên mới vừa mới qua thời gian thực tập đã dám ăn nói với mình như thế, Tô Lạc lập tức mắng lại: “Một con chó luôn đi theo Giang Mộ Tuyết mà cũng dám ăn nói với tôi như thế, tôi thấy, nếu Giang Mộ Tuyết đã bán thân được thì cô cũng chẳng khác gì đâu đúng không.”

Hạ Hiểu Thi vốn không phải là đối thủ của Tô Lạc trong chuyện mắng chửi người khác như thế này, mãi không phun ra được câu nào khó nghe hơn câu của cô ta. Hạ Hiểu Thi tức giận đỏ bừng mặt, lúc này cô thật sự rất hận sự vô dụng của bản thân mình!

“Hiểu Thi, thôi.” Giang Mộ Tuyết lạnh nhạt lên tiếng.

Hạ Hiểu Thi ấm ức quay sang nhìn Giang Mộ Tuyết, cô đã sắp tức chết rồi sao đàn chị lại có thể bình tĩnh như thế được: “Đàn chị…”

ngontinhhay.com

Rõ ràng trước đây đàn chị của cô không như thế! Tại sao bây giờ lại thành ra thế này?

“Đừng so đo với chó điên.”

Một giây trước Hạ Hiểu Thi còn đang tức giận đến cực điểm, một giây sau đã bị câu nói của Giang Mộ Tuyết chọc cười rồi.

Đúng thế, cô so đo với chó điên làm gì chứ!

Vừa nghe thấy Giang Mộ Tuyết nói bóng nói gió, Tô Lạc đã tức giận xông đến trước mặt Giang Mộ Tuyết: “Giang Mộ Tuyết, cô nói cho rõ ràng xem ai là chó điên?”

Chân của Giang Mộ Tuyết vốn đang bị thương vậy mà cứ thế bị cô ta dồn ép đến mức phải lùi lại phía sau mấy bước.

Hạ Hiểu Thi thấy vậy bèn vội vàng đứng chắn trước mặt Giang Mộ Tuyết: “Nói cô đó rồi sao, chó điên Tô.”

Vừa nghe thấy Hạ Hiểu Thi nói câu “chó điên Tô”, đột nhiên Giang Mộ Tuyết muốn ngất ngay tại chỗ, bình thường không nhận ra Hạ Hiểu Thi là người nóng tính như thế đấy.

Thấy Hạ Hiểu Thi chống đối mình như thế, lửa giận trong lòng Tô Lạc bốc thẳng lên đầu, cô ta đưa tay định đẩy Hạ Hiểu Thi, mà Hạ Hiểu Thi cũng trong tình trạng máu nóng dồn lên não, thấy Tô Lạc dùng tay, cô cũng đưa tay đỡ lấy, hai người xông vào đánh nhau, tay của Hạ Hiểu Thi còn cầm hai cốc cafe, trong lúc giằng co, cafe hất thẳng lên quần áo của hai người.

Mà Giang Mộ Tuyết vốn đang đứng gần đó cũng bị xô ngã ra đất, mắt cá chân đang bị thương của cô chẳng may lại đập xuống, cơn đau dữ dội khiến trán Giang Mộ Tuyết túa mồ hôi lạnh, cô thầm nghĩ, e rằng cái chân này phải tĩnh dưỡng thêm cả tháng nữa mất.

Giang Mộ Tuyết nhìn hiện trường đã trở thành một mớ hỗn loạn, đầu óc cô cũng đau như sắp nổ tung đến nơi.

Đột nhiên một giọng nói xuyên qua mớ âm thanh hỗn loạn ấy truyền đến tai cô: “Tiểu Tuyết!”

Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn thì thấy Tần Phong đang xuyên qua đám đông tiến về phía mình.
Bình Luận (0)
Comment