Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 47

Vào Thanh Tâm các, lập tức có hai nha hoàn vẻ ngoài giống nhau cúi người chào, vô cùng cung kính: "Nô tỳ Thanh Lam, Thanh Diệp, ra mắt tiểu thư!"

Phượng Hồng Loan dừng bước, nhìn thoáng qua hai người, hai người này trông có vẻ cùng tuổi với nàng, gương mặt thanh tú, mặt mày vô cùng giống nhau, vóc người cao thấp mập ốm cũng giống nhau, hai người bọn họ đứng ở một chỗ chẳng khác gì là một người. Đây có lẽ là tỷ muội song sinh.

Trong trí nhớ của nàng ở phủ Thừa Tướng trước nay chưa từng nhìn thấy tỳ nữ như vậy. Gọi nàng là tiểu thư, xem ra họ là người của Đỗ Hải rồi.

"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu: "Các ngươi đều là người mới tới?"

"Vâng!" Hai tiểu tỳ nữ lập tức gật đầu, một trong hai nữ tử nói: "Hai người chúng nô tỳ vẫn luôn ở biệt trang, hôm nay là Đại tổng quản muốn chúng nô tỳ tới đây hầu hạ tiểu thư vĩnh viễn!"

"Được!" Phượng Hồng Loan gật đầu. Quả thật nàng cần có người ở bên cạnh phối hợp. Vốn nàng còn muốn dợi qua vài này tìm thêm hai người nữa tới đây! Không nghĩ tới hôm nay Đỗ Hải đã đưa người đến đây cho nàng rồi.

Nhìn dáng vẻ hai người này chín chắn, không hèn mọn không nhiều lời, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, hành động vững vàng, vừa nhìn đã biết họ là người luyện võ. Hơn nữa mi mày thanh tú lại nhạy bén, khiêm tốn nhã nhặn có chuẩn mực, so với người tên Truy Nguyệt của Quân Tử Ly kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Vô cùng hợp ý nàng.

Thấy Phượng Hồng Loan gật đầu, lập tức hai người hơi lộ ra nét mặt vui mừng. Đưa tay kéo rèm lên, nữ tử còn lại thưa: "Xảo nhi cô nương ở Tây noãn các, mời tiểu thư!"

"Ngươi là Thanh Lam, còn ngươi là Thanh Diệp!" Phượng Hồng Loan nhìn hai người, nhẹ giọng nói.

Hai người lập tức sững sờ, tiếp đó kinh ngạc nhìn Phượng Hồng Loan, trăm miệng một lời hỏi: "Tiểu thư, người có thể nhận ra trong chúng nô tỳ ai là ai sao?"

"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu, cũng không nói gì thêm, cất bước đi vào.

Hai người vẫn như cũ kinh ngạc mà vén rèm lên, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, sau đó ánh mắt đồng loạt nhìn về phía bóng lưng Phượng Hồng Loan đang bước vào trong phòng, mới vừa rồi các nàng đồng thời báo tên họ, nhưng vì cái gì mà tiểu thư lại biết rõ các nàng ai mới là ai?

Ngay cả Đỗ tổng quản thỉnh thoảng cũng hồ đồ mà gọi nhầm tên của các nàng nữa cơ! Tiểu thư quả nhiên là tiểu thư, đúng là người mà Đỗ tổng quản huấn luyện cho bọn họ thuần phục từ nhỏ, quả nhiên không giống người bình thường.

Trong lòng tức khắc trở nên cung kính vài phần. Thầm nghĩ tiểu thư nhà mình cùng những lời đồn đãi thật chẳng giống nhau chút nào. Chói mắt như vậy, sao Ly Vương lại có thể vứt bỏ tiểu thư kia chứ, đơn giản là hắn ta có mắt mà không nhận thức được đâu là vàng là ngọc.

Ngẩn ra một hồi sau, hai người lập tức nhấc chân đi theo.

Phượng Hồng Loan không để ý tới hai người đang đứng sững sờ ở cửa, ánh mắt trước tiên nhìn về phía giường lớn trong phòng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo nhi đã trở nên trắng xám nằm úp ở trên giường. Mũi kiếm trên lưng nàng ấy vẫn chưa được rút ra.

Bước chân Phượng Hồng Loan hơi dừng một chốc, đương nhiên nàng biết không thể tuỳ tiện rút thanh kiếm này ra, chỉ cần có chút không tốt, sẽ làm một chút hơi thở cuối cùng của nàng ấy cũng không còn. Bước về phía trước, đứng trước giường nhìn Xảo nhi. Nàng ấy vẫn còn chút hô hấp rất nhẹ, thế nhưng cực kỳ yếu ớt. Tựa như một giây kế tiếp nàng ấy sẽ ngừng thở.

Chuyện này nếu đặt ở hiện đại, nàng chắc chắn phẫu thuật cho nàng ấy ngay, dựa vào y thuật của nàng, hơn nữa còn sử dụng các loại thiết bị và dược phẩm tiên tiến nhất, đảm bảo sẽ cứu sống được nàng ấy. Thế nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể bảo đảm dù nàng rút kiếm ra thì nàng ấy vẫn không có chuyện gì, nhưng mà vết thương do thanh kiếm này gây ra lại nằm ngay tâm mạch, thật làm cho nàng vô lực.

Bờ môi mím lại thật chặt, Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi, đôi mi thanh tú ngưng tụ lại.

"Tiểu thư, Đỗ tổng quản đã cho Xảo nhi cô nương dùng một viên ngọc lộ hoàn. Tạm thời có thể giữ được tâm mạch của nàng. Nếu như không nhanh chóng rút kiếm ra, sợ rằng. . ." Thanh Diệp nhẹ giọng mở miệng: "Sợ rằng sẽ không được!"

Không tốt có lẽ là còn nhẹ, hậu quả cuối cùng chỉ có thể là chết. Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, môi mỏng hơi hơi nhếch lên.

Chốc lát, nghe được từ bên ngoài có tiếng bước chân vội vã đang đến gần, Phượng Hồng Loan bước tới đó.

Ra cửa, đã thấy Đỗ Hải thở dốc chạy tới, thấy Phượng Hồng Loan, vội cúi người hành lễ, sắc mặt không quá tốt: "Tiểu thư!"

"Thế nào? Bây giờ hắn đang ở chỗ nào?" Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải.

"Vân công tử ở. . . Vọng Nguyệt Lâu!" Do dự một chút, Đỗ Hải lập tức nói.

"Vọng Nguyệt Lâu?" Phượng Hồng Loan ngẩn ra, ngay sau đó tìm kiếm trong đầu, trong trí nhớ của nàng, ngoại trừ việc ở trong phủ nhận lấy không ít lần ức hiếp cùng việc nàng và Xảo nhi nương tựa lẫn nhau mà sống ra, dường như nàng chỉ ra khỏi cửa một lần duy nhất vào bốn năm trước, khi ấy hãy còn ngồi ở trong xe ngựa, trong trí nhớ chỉ có hình ảnh ngôi chùa cổ nơi thanh sơn, rừng hoa đào lớn và bóng lưng của bạch y nam tử kia mà thôi. Cho tới bây giờ nàng cơ hồ chưa từng ra ngoài thêm lần nào nữa.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng nếu đó là địa điểm nổi danh trong kinh thành, nàng vẫn biết. Chính là nàng không biết đến Vọng Nguyệt Lâu này là làm gì cả? Nghi hoặc nhìn Đỗ Hải.

Nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của Phượng Hồng Loan, sắc mặt Đỗ Hải không tốt mà giải thích: "Tiểu thư, Vọng Nguyệt Lâu chính là thanh lâu!"

"Hả?" Phượng Hồng Loan lần nữa ngẩn người ra. Ngay sau đó nàng liền nhớ tới ở cổ đại có nơi gọi là thanh lâu kỹ viện. Hơn nữa người ta còn quang minh chính đại kinh doanh. Hình như ở cổ đại giấy phép buôn bán cũng có thể cầm chắc. (Lin: câu này bạn k hỉu lắm, nên chém đại vậy :3)

Chẳng qua Phượng Hồng Loan cũng là tiểu thư khuê các đoan trang tuân thủ lễ nghĩa. Tuy rằng nàng ấy đọc nhiều sách vở, thế nhưng không biết tới thanh lâu cũng không có gì kì lạ. Cả trái tim nàng ta khi đấy đều đặt hết lên việc chú ý tới Quân Tử Ly rồi.

"Vâng!" Đỗ Hải gật đầu.

"Hắn tới thanh lâu làm cái gì?" Nhớ tới Quân Tử Ly, trong nháy mắt sắc mặt Phượng Hồng Loan lạnh đi chút ít.

"Chuyện này. . ." Mặt mo của Đỗ Hải lập tức tái đi, quan sát Phượng Hồng Loan, không biết nên mở miệng như thế nào.

Mới vừa nói xong, trong lòng Phượng Hồng Loan liền cảm thấy buồn cười, nam nhân đi đến thanh lâu còn có thể làm gì nữa? Nhiều lắm cũng chỉ có mua vui tìm sự sung sướng mà thôi! Nàng ngược lại còn đi hỏi một ông lão thật là làm khó người ta.

"Vọng Nguyệt Lâu kia có xa lắm không?" Ngay sau đó Phượng Hồng Loan vội chuyển đề tài.

"Nó nằm ngay khu phố chính, là tòa thanh lâu lớn nhất ở kinh đô Đông Ly quốc." Đỗ Hải nói: "Từ tướng phủ đi qua đó cần khoảng nửa canh giờ."

"Được rồi!" Phượng Hồng Loan gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Đỗ Hải: "Ngươi cẩn thận bảo vệ chỗ này, bất luận người nào tới cũng không thể cho vào đây! Chờ cho tới lúc ta đi Vọng Nguyệt Lâu trở về!"

"Tiểu thư? Người muốn đi tới. . . Đi Vọng Nguyệt Lâu? Đỗ Hải nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến: "Tiểu thư, tuyệt đối không thể, người. . ."

Vẻ mặt Phượng Hồng Loan nghiêm chỉnh, cắt đứt lời hắn, mắt phượng lạnh lùng: "Ngươi đi có thể mời hắn tới được sao?"

Đỗ Hải lập tức im lặng. Thân phận của Vân công tử, hắn không mời được.

"Đừng quên ban nãy ngươi vừa mới nói chuyện gì cũng nghe theo lời của ta." Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải, ánh mắt rét lạnh: "Nhanh như vậy mà quên hết rồi sao?"

Lập tức Đỗ Hải "Phịch phịch"quỳ rạp xuống đất, vội vã thỉnh tội: "Lão nô không dám! Thế nhưng tiểu thư. . . Nơi đó thật sự không phải nơi mà tiểu thư có thể tới, tới đó sẽ làm hỏng danh dự. . ."

"Danh dự của ta sớm đã không còn!" Phượng Hồng Loan kiên quyết phất tay: "Đừng nói nữa, Thanh Lam, Thanh Diệp đi theo ta!"

". . . Vâng!" Sắc mặt Thanh Lam, Thanh Diệp tái mét, nhưng vẫn như cũ cúi người đáp lời.

Phượng Hồng Loan hài lòng nhìn thoáng qua Thanh Lam, Thanh Diệp, cất bước đi ra ngoài. Chỉ là một cái thanh lâu ở cổ đại thì có xem là gì, ở tổ chức đào tạo của nàng, nhiệm vụ thứ nhất mà nàng thực hiện chính là ẩn nấp giữa con đường của Nước Mỹ tươi đẹp bí mật làm nhiệm vụ ngầm, một nhiệm vụ thực thi chính là một năm, mãi đến khi có thể bắn chết mục tiêu mới có thể xem là xong.

Giữa nơi chốn buôn bán bằng múa hát và sắc đẹp này, so với đám nam nhân kia nàng còn quen thuộc hơn.

Khóe miệng kéo ra đường cong lạnh nhạt, hờ hững mà cười. Quá khứ đã qua, cuối cùng nhớ tới chỉ là trong phút chốc lơ đãng. Hôm nay cũng chỉ càng thêm đau lòng.

Sắc mặt Phượng Hồng Loan mù mịt đi một chút, bóng lưng áo lam như bị bao phủ lên một lớp sương lạnh.

Thanh Lam và Thanh Diệp nhìn bóng lưng Phượng Hồng Loan, tâm trạng hai người cùng lúc nhoáng lên, lập tức nhấc chân chạy theo.

"Tiểu. . ." Nhìn theo sau Phượng Hồng Loan, dường như Đỗ Hải bất thình lình cảm nhận được hơi thở đau thương cùng cả người nàng lạnh lẽo băng sương như muốn đóng băng lại, muốn ngăn trở nhưng dù có thế nào cũng không mở miệng nói ra được. Chỉ có thể nhìn ba người đi xa.
Bình Luận (0)
Comment