Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 48

Trước cổng chính phủ Thừa Tướng, đã có xe ngựa được chuẩn bị sẵn sàng chờ ở đó. Phu xe là một tiểu nam hài có vẻ ngoài đoan chính, trông cỡ mười mấy tuổi. Thấy ba người Phượng Hồng Loan đi ra, lập tức cúi người làm lễ, vô cùng cung kính: "Tiểu thư!"

"Ừm!" Phượng Hồng Loan gật đầu, nhìn thoáng qua xe ngựa, rồi quay sang cho phu xe một ánh mắt, nhấc chân đi tới trước xe ngựa.

Thanh Lam và Thanh Diệp vội vã bước nhanh về phía trước, đưa tay vén rèm xe lên. Phu xe lập tức đi tới trước xe ngựa quỳ xuống, lấy thân làm băng ghế để nàng leo lên.

"Không cần! Ngươi đứng lên đi!" Phượng Hồng Loan lắc đầu nhìn phu xe, đưa tay cầm lấy càng xe, nhẹ nhàng nhảy lên.

Thanh Lam, Thanh Diệp nhìn Phượng Hồng Loan, trên hai khuôn mặt nhỏ lại lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc. Phu xe cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chút tin tưởng quan sát Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan không để ý tới ánh mắt sửng sốt bên ngoài, trực tiếp tiến vào trong buồng xe, quét mắt nhìn quanh, trong xe bố trí rất trang nhã, lót gối dựa mềm mại, có đặt gương soi bàn trang điểm, thậm chí còn đặt sẵn khay hoa quả, điểm tâm, bút mực nghiên đài, tất cả đồ dùng đều có đủ, trông không khác gì một gian phòng sinh hoạt bình thường được thu nhỏ lại.

Nàng tìm vị trí thoải mái, tựa nửa cơ thể mình lên đó rồi nằm xuống, Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng truyền ra ngoài: "Đều ngớ người ra đó làm gì? Còn không mau đi!"

"Vâng!" Ba người còn đứng ngơ ngẩn ngoài xe lập tức bừng tỉnh, vội vã lên tiếng trả lời.

Ngay sau đó Thanh Lam, Thanh Diệp nhẹ nhàng lên xe, vào trong buồng xe, đưa mắt nhìn nhìn Phượng Hồng Loan, thận trọng tìm một vị trí ngồi xuống. Cả người phu xe vốn đang quỳ cũng nhanh chống đứng lên, vung roi đuổi ngựa, chớp mắt, xe ngựa liền chạy về phía trước.

Trong xe yên ắng không chút tiếng động, có nghe được cũng chỉ là tiếng động bánh xe di chuyển đè lên mặt đất, chốc lát sau, bắt đầu có tiếng rao bán xuyên quá lớp màn che mơ hồ truyền vào trong.

Phượng Hồng Loan mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay vén màn xe lên nhìn ra ngoài. Thấy xe ngựa đã đi ra khỏi tuyến đường của phủ Thừa Tướng, đang chuyển dần sang đường lớn.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, vừa trông đã biết Đông Ly thật phồn hoa!

Các cửa hàng san sát nhau, ven đường còn mở nhiều quán nhỏ của các tiểu thương, châu báu quý hiếm, đồ nữ trang phối sức, vải vóc trâm cài váy áo, tiếng rao mời mua hàng vang lên bên tai không dứt. Đường phố người người tới lui tấp nập, nam nữ già trẻ, tốp năm tốp ba, ba người một nhóm, có thể nhìn thấy không ít vị công tử và tiểu thư trẻ tuổi, cũng có những lão nhân và tiểu hài tử. Có lẽ họ đang dạo chơi, cũng có thể đang mua sắm, có không ít xe ngựa giống nàng đi lại ngang qua.

Tới tới lui lui, người xe tấp nập liên tục không dứt, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, Phượng Hồng Loan nhẹ thu tầm mắt lại, thả rèm xuống. Có phồn hòa sầm uất thế nào đi nữa, cũng chẳng thể sánh bằng thời hiện đại. Không đến mức khiến nàng mắt không kịp nhìn (có nhiều thứ quá xem không hết). Lúc này nàng chỉ muốn nhìn xem thanh lâu ở cổ đại trông ra sao.

Cùng lúc Phượng Hồng Loan buông rèm, Thanh Lam và Thanh Diệp cũng lưu luyến thu tầm mắt lại.

Lúc này không ít công tử trẻ tuổi đã trông thấy dung nhan tuyệt sắc thanh thủy phù dung kia của Phượng Hồng Loan, đều dừng chân lại si mê ngưng mắt nhìn, tựa như hồn phách đã bị thất lạc. Không ít nữ tử trẻ cũng tự thẹn chẳng bằng, nhón chân ngóng nhìn.

Đường cái vốn đang ồn ào huyên náo lập tức mất tiếng người.

Xe ngựa tiếp tục chậm rãi chạy đi, người đi đường hai bên đều nhường lối, rất nhiều người biết được đây là xe ngựa của tướng phủ, những công tử trẻ tuổi có gia cảnh ưu tú ra sức suy đoán đây là vị tiểu thư nào trong phủ Thừa Tướng, rồi tới cửa cầu hôn, còn các công tử gia tộc khó khăn đều buồn bã, lắc đầu thở dài.

Một đường không trở ngại. Phượng Hồng Loan ngồi trong xe vẫn chưa biết bên ngoài kia vì mới vừa nhìn thấy gương mặt này của nàng, đã khiến không biết bao nhiêu công tử trong kinh thất hồn lạc phách. Chẳng qua là bỗng nhiên cảm giác được bầu không khí yên tĩnh không mấy bình thường trên đường lớn. Nhưng nàng cũng chẳng có lòng dạ nào mà chú ý tới.

Nhã gian lầu hai Phượng Hoàng Lâu, một nam tử thân hình thon dài, vẻ ngoài xinh đẹp nho nhã, nổi bật mặc một thân y phục đen đứng dựa vào song cửa sổ. Trên tay cầm ly bạch ngọc đang nhìn chăm chú xuống phía dưới. Hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy dung nhan khuynh thành tuyệt sắc phù dung xuất thủy của Phượng Hồng Loan. Nhịp tim chợt đập mạnh một cái.

Nhưng chỉ hơi ngẩn ra một chút, ngay sau đó tầm mắt nhìn về phía dung mạo hờ hững lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, khí tức lãnh cảm quanh thân nàng như muốn ngăn cách nàng với thế nhân bên ngoài. Nhưng hết lần này tới lần khác khí tức ấy lại vô cũng phù hợp với cái thế gian rét buốt bạc bẽo này.

Dung nhan tuyệt sắc cùng với khí chất thanh hoa kia kết hợp lên cùng một người. Sống giữa trần thế, lại như tách rời thế tục.

Nam tử hơi híp đôi mắt phượng lại. Ở Đông Ly vẫn còn nữ tử như thế này sao?

Màn xe hạ xuống, che đi dung nhan của nữ tử bên trong. Ánh mắt nam tử vẫn tiếp tục nhìn như cũ, nhìn xuyên qua màn xe đã che kín lại kia.

Chốc lát, Phượng Hồng Loan ngồi trong xe cảm nhận được luồng ánh mắt dường như xuyên thấu qua màn xe chiếu thẳng lên người nàng, tựa hồ cả người nàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào trên người nàng không bại lộ dưới đáy mắt của người khác.

Hơi hơi nhíu mày, hai mắt đang nhắm lại đột ngột mở ra, Phượng Hồng Loan ngồi dậy, đưa tay đẩy màn che ra, dựa theo tầm mắt kia mà nhìn lại.

Phượng Hồng Loan vừa kéo màn che ra, tất cả mọi người hai bên đường đồng loạt bùng nổ hô lên kinh ngạc. Lại lần nữa si ngốc ngắm nhìn nàng.

Phượng Hồng Loan không để ý tới họ, ánh mắt nàng nhắm thẳng lên chỗ cửa sổ đang được mở ra trên lầu hai của Phượng Hoàng Lâu.

Chỉ thấy một bóng dáng mặc cẩm bào màu đen anh tuấn nho nhã đang đứng kề song cửa. Màn trướng phất phơ ẩn đi dung nhan của hắn, không thấy rõ mặt mày, chỉ loáng thoáng nhìn thấy đôi tay trắng nõn không thua gì ly bạch ngọc mà hắn đang cầm. Nhưng như vậy cũng có thể cảm giác được, đó nhất định là một nam nhân tuấn nhã, cử chỉ nhanh nhẹn, phong thi trác tuyệt.

Tay hắn nâng ly bạch ngọc, ánh mắt kia lại chăm chú nhìn vào nàng. Ly bạch ngọc tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, trong nhu hòa lộ ra lành lạnh, cùng khí tức xung quanh hoàn toàn xa lạ. Giống hệt như chính hắn.

Hơi hơi nheo mắt lại, Phượng Hồng Loan nhìn thẳng vào ánh mắt người kia. Dùng ánh mắt tinh tường như tia X nhìn xuyên lại hắn.

Ở Đông Ly này ngoài Quân Tử Ly và Vân Cẩm ra, hãy còn có nhân vật như vậy sao?

Bất thình lình nhận được ánh mắt xuyên suốt toàn thân như mình từ Phượng Hồng Loan, nam tử dường như có chút giật mình, ngay sau đó kinh ngạc nhìn nàng, nàng vậy mà lại có cảm giác cảnh giới và nhạy cảm như thế?

Ánh mắt hai người va chạm vào nhau, giữa chúng như dựng lên một lớp bình chướng, vạn vật thế gian toàn bộ đều như bị đóng băng lại.

Chốc lát sau, Phượng Hồng Loan nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo tựa băng hàn. Mặt mày dường như nhuộm lên một tầng băng sương. Toàn thân như có vô số thanh kiếm sắc bén đâm ra. Nàng chán ghét tất cả những ai có thể nhìn rõ bản thân mình.

Nam tử lại lần nữa ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Phượng Hồng Loan vậy mà trong nháy mắt bạo phát ra sát khí. Lập tức nhận thấy trên dung nhan của Phượng Hồng Loan giờ đây đầy băng hàn rét lạnh, mà những người chung quanh vẫn như cũ vô tri vô giác, si mê ngóng nhìn nàng. Hắn không khỏi chậm rãi lắc đầu, cười khanh khách một tiếng.

Tựa hồ nghe được tiếng cười réo rắt trầm thấp của nam tử, Phượng Hồng Loan hơi nao nao. Tuy không thấy được biểu hiện trên gương mặt hắn thế nào, nhưng bàn tay đang cầm ly bạch ngọc hơi run run vài cái khiến nàng cực kỳ khẳng định hắn đang cười.

Đôi mi thanh tú ngưng lại, ánh mắt nàng lại càng lạnh hơn vài phần.

Nam tử không chú ý tới nét mặt lanh băng của nàng, chợt cầm ly bạch ngọc lên, hướng về phía nàng từ từ nâng ly, sau đó cổ tay vung lên, khẽ mím môi nhấp ngụm rượu.

'Cạch', Phượng Hồng Loan lạnh mặt thả rèm xe xuống.

"Ha ha. . ." Nam tử nhìn màn che đã bị rủ xuống, cúi đầu nở nụ cười. Dường như hắn đang vô cùng sung sướng.

"Chủ tử, người. . . Người cười rồi?" Tiểu thư đồng trẻ tuổi diện mạo tuấn tú đứng sau hắn vừa nghe được tiếng cười này, vội vã tiến lên vài bước, không dám tin nhìn nụ cười trên mặt nam tử, đó là nụ cười chân thực tự đáy lòng, đã bao nhiêu năm rồi chủ tử chưa từng nở nụ cười thật lòng như thế.

"Ừm!" Nam tử gật đầu, thu hồi ý cười trên mặt, ngửa đầu ra sau, uống cạn rượu trong ly, ấm áp mở lời: "Lưu Nguyệt!"

"Chủ tử!" Lời còn chưa dứt, đã có bóng đen như ẩn như hiện xuất hiện sau lưng nam tử, lành lạnh lên tiếng trả lời.

"Đi điều tra xem người ngồi trong xe ngựa vừa đi qua ban nãy là ai? Bao gồm mọi thứ về nàng." Nam tử chậm rãi nói.

"Vâng!" Lưu Nguyệt lập tức ứng tiếng, nháy mắt bóng dáng đã tiêu thất, hệt như lúc xuất hiện. Vô thanh vô tức.

"Chủ tử, người. . . Người muốn điều tra người nào?" Tiểu đồng đằng sau ngơ ngác nhìn nam tử.

Nam tử thưởng thức ly bạch ngọc trong tay, ngón tay nhẹ miết, chút rượu còn sót lại trong ly vung vẩy lên đầu ngón tay trắng nõn của hắn, làm nó nhuộm lên ánh sáng lộng lẫy trong suốt. Như minh châu vũ lộ.

Hắn nhìn chất lỏng trên đầu ngón tay, dung nhan như sương như tuyết khẽ cười, giọng nói ôn nhuận nhẹ nhàng: "Một nữ nhân!"
Bình Luận (0)
Comment