Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 139

Sau khi thu thập được Tinh Cương Mộc, bốn người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh, Lý Nhược Băng và Mặc Thần Dương nhanh chóng rút lui. Bọn họ không theo con đường rời khỏi Thạch Đầu Tùng Lâm, mà men theo con đường khác rời đi. Mục đích là tránh mặt bọn người Thiên Võ Tông và Linh Thú Tông.

Mục tiêu tiếp theo chính là tìm nguyên liệu thứ hai.

Nguyên liệu thứ hai có ở ba khu vực Lang Nha Trấn, Ma Nhai Đàm và Tuyệt Lĩnh Cốc. Trong đó khu vực gần nhất chính là Lang Nha Trấn. Sau khi rời khỏi Thạch Đầu Tùng Lâm, bọn họ chỉ cần hai ngày thời gian là đến được nơi đó.

Khi bốn người rời khỏi khu vực tìm được Tinh Cương Mộc khoảng chừng hai mươi dặm. Bọn họ phát hiện ra một sơn cốc, nơi đây có nhiều loại kỳ hoa dị thảo với đủ màu sắc rực rỡ.

Những cây có màu sắc cực kỳ nổi bật thường là độc thảo, độc hoa. Còn màu sắc dịu nhạt hơn thường là dược thảo quý hiếm, có thể điều chế đan dược.

Sơn cốc không lớn, chính giữa có một cái ao nhỏ khuôn viên chừng vài trượng. Chính giữa ao có một cây xanh cao chừng năm xích, có năm trái màu cam, đã có dấu hiệu chuyển sang màu đỏ.

Ánh mắt của Mặc Thần Dương sáng lên, có thể trong bốn người thì ba đồng bạn hắn không nhận ra, nhưng hắn biết được. Đây chính là Linh Sâm Quả, một trong những loại kỳ quả trân quý.

Linh Sâm Quả còn có một cái tên khác ở Đạo Viện là Trúc Cơ Quả, có thể giúp tu sĩ Khai Mạch thuận lợi tấn cấp Trúc Cơ dễ dàng. Còn đối với người đã Trúc Cơ rồi, Linh Sâm Quả củng cố tu vi, giúp con đường Kết Đan tiến thêm một bước.

Hắn cố gắng đè nén cảm xúc lại, chậm rãi nói “Đó là Linh Sâm Quả, có thể giúp Lý Nhược Băng sư muội, Hoàng sư đệ tấn cấp Nhị Phẩm thuận lợi hơn nhiều. Đây chính là chân chính cơ duyên to lớn, loại Linh Quả này không phải dùng tiền là có thể mua được”

Hai mắt Hoàng Mập sáng lên. Hắn tự cho mình tư chất hơn người, có thể hơn các vị huynh đệ hắn. Nhưng khi đến Đạo Viện, mặc dù có cố gắng, nhưng tu vi vẫn chưa có tiến triển. Trong lòng hắn lúc này vô cùng chờ mong.

Về phần Lý Nhược Băng, sắc mặt nàng cũng rạng rỡ hơn. Trong lòng đầy vẻ phấn khích, nhưng nàng là nữ nhi nên không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài.

Không ai biết lai lịch loại Linh Quả này, Mặc Thần Dương lại dễ dàng nhận ra. Điều này không phải nói, hắn bản lĩnh cực kỳ lợi hại. Hiểu biết của hắn, chắc chắn không phải xuất thân từ một gia tộc bình thường.

Nàng từ trong Bách Hoa Cốc ra, mà Bách Hoa Cốc chính là nơi tập trung thiên hạ kỳ hoa, dược thảo có ở khắp nơi. Điều này khiến nàng chú ý đến Mặc Thần Dương nhiều hơn.

Hoàng Mập nhìn xung quanh đánh giá một phen. Xung quanh ao nước không hề có dấu hiệu nguy hiểm, các loại độc thảo cũng cách xa ao nước. Hắn nhất thời xúc động, dùng một nhành cây thử ao nước xem có độc hay không.

Mặc Thần Dương nhanh chóng ngăn lại, hắn đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.

Với kiến thức của hắn, bất kỳ nơi nào có kỳ trân dị quả đều có hung thú canh giữ. Hung thú khác con người, tu luyện khó khăn nên kỳ trân dị quả là thứ khiến chúng nâng cao cảnh giới. Mà đây là Linh Sâm Quả, chắc chắn sẽ không thiếu một con hung thú nào đó canh giữ.

Mặc Thần Dương ra hiệu ba người lui về sau. Hắn nhặt một thỏi đá lên, sau đó ném xuống ao nước. Bọt bắn lên, nhưng dưới ao không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Hoàng Mập hiếu kỳ, tiến lại gần ao ló đầu xem.

Thình lình, từ dưới ao phóng lên một cái đầu chim trông vô cùng hung dữ. Đầu chim giống như đầu một con hùng ưng hung dữ.

Hoàng Mập hoảng hốt, lùi về sau năm bước. Nếu không có u Dương Sinh, hắn đã ngã bật về sau rồi.

Trên mặt ao ước lúc này mới hiện ra thân ảnh một con cự quy bơi lội xung quanh Linh Sâm Quả. Nó muốn ám hiệu, Linh Quả là của nó, không ai có quyền đoạt lấy.

Lý Nhược Băng một bên đưa ánh mắt về phía Mặc Thần Dương chờ hắn nói về lai lịch con cự quy dưới ao.

Mặc Thần Dương ngẫm nghĩ một lúc, đưa ra phán đoán “Nếu ta không sai, đó là Toàn Quy. Một loài cự quy có đầu chim đuôi rắn khá hung bạo…”

Lúc này Hoàng Mập, Âu Dương sinh tiến lại gần quan sát. Quả nhiên là đầu chim đuôi hắn, có thân hình cự quy. Đây cũng được xem như là hung thú, không dễ dàng gì đối phó.

Mặc Thần Dương nói tiếp “Điểm yếu của nó là cái đuôi, chỉ cần chặt đứt đuôi nó. Nó tự động rời đi, nhưng tiếp cận nó mới là vấn đề. Chỉ cần khiến khiến nó rời khỏi ao nước sẽ dễ dàng đối phó hơn”

Lý Nhược Băng suy nghĩ một lúc. Bách Hoa Cốc của nàng chủ tu dược thảo, độc thảo. Vấn đề này đối với nàng như đã là một năng lực bẩm sinh.

Nàng nhìn dáo dác xung quanh sơn cốc. Sau đó tiến lại gần những khóm hoa ngũ sắc đẹp mắt. Khóm hoa này có nhiều nhánh hoa với năm màu sắc khác nhau riêng biệt, tập trung lại thành một khóm. Được gọi là Ngũ Sắc Hoa. Loài độc hoa này có thể được tìm thấy khắp nơi trong những khu rừng sâu, có không khí ẩm thấp.

Một khi hòa trộn với nước giếng, có thể độc chết một ngôi làng.

Lý Nhược Băng lấy từ hành trang ra một lọ đan dược bên trong chứa Lục Khí Tán có màu xanh lục với một bao tay được làm từ bao tử một loài cá ở Bách Hoa Cốc.

Nàng đeo vào, sao đó hái năm nhánh hoa với năm màu sắc khác nhau.

Ánh mắt nàng đưa về phía Mặc Thần Dương, chậm rãi nói “Chúng ta dùng cách này đi!”

Mặc Thần Dương hiểu ý, liền tiến lại bên cạnh nàng bảo hộ.

Hai người nhanh chóng tiến lại gần ao nước, ném năm nhánh hoa xuống. Tiếp theo nàng rãi lọ Lục Khí Tán xuống ao, ao ước lập tức sôi lên bọt khí. Một lúc sau cả mặt ao nước đều sôi lên ùng ục.

Toàn Quy không sợ loại độc tính Ngũ Sắc Hoa, nhưng Lục Khí Tán khiến nó vô cùng khó chịu. Không thể chịu đựng được, liền bò lên bờ.

Chân thân nó lúc này mới rõ ràng hơn. Lớp mai rùa màu đen có kích cỡ gấp hai người bình thường. Đầu chim nó há to ra hù dọa bốn người.

Mặc Thần Dương, Âu Dương Sinh cùng Hoàng Mập nhanh chóng tản ra ba hướng bao vây quanh Toàn Quy. Nó khi rời khỏi ao nước, sức chiến đấu hầu như đã giảm hơn phân nửa.

u Dương Sinh phóng xuất ra trường thường tấn công liên tục phần hông, còn Mặc Thần Dương cũng xuất ra thanh đại đao chặn đầu không cho nó rút trở về ao nước.

Bản chất nó là cự quy, thân hình chậm chạp, nhưng phần đầu chim cùng cái đuôi lại vô cùng linh hoạt. Muốn tấn công điểm yếu rất khó khăn, còn mai rùa thì đao thương bất nhập.

Lý Nhược Băng thấy vậy, nàng điểm hai ngón tay về hướng ao ước. Từ ao nước phóng lên hai dòng nước, lơ lửng trên không.

Công pháp nàng tu luyện là “Ngũ Hành Bất Biến”. Từ sau lần nhìn thấy sư tỷ Hoa Lạc Đồng sử dụng băng hệ trong trận khảo hạch trước đó. Nàng có cảm ngộ rồi tu luyện ra được Băng Chủng hình thức ban đầu, từ đó mới tu luyện được võ kỹ hệ băng.

Hai dòng nước lơ lửng một hồi, rồi cô đọng lại thành băng phiến. Lý Nhược Băng điều khiển băng phiến tấn công hai chân của con Toàn Quy. Khi hai băng phiến chạm vào hai chân con Toàn Quy tức thì đóng băng lại, rồi ghì chặt xuống mặt đất.

Con Toàn Quy giận dữ gào thét lên, cái đuôi nó thò ra ngoài, muốn thoát khỏi băng phiến đó.

Hoàng Mập nhân cơ hội đó, xuất ra đại kiếm chém rụng đuôi con Toàn Quy. Con Toàn Quy sợ hãi, rít lên một tiếng. Cả thân hình nó bất ngờ thu nhỏ lại chỉ còn phân nửa. Nó sợ hãi, bò nép vào một bên vách đá không dám động đậy.

Hoàng Mập cười ha ha giơ ngón tay lên báo hiệu đại công cáo thành.

Sắc mặt ba người còn lại nhất thời giãn ra vì sung sướng. Con cự quy nhìn vô hại, nhưng bản chất thực lực không tầm thường. Không phải nói muốn đối phó là đối phó được.

Tính cách Âu Dương Sinh ít nói, cũng phải nở một nụ cười công nhận màn phối hợp của bốn người vô cùng ăn ý. Đặc biệt là Lý Nhược Băng, nàng ta nhìn yếu nhất, nhưng kiến thức về độc dược có phần lợi hại, thêm công pháp tu luyện ra Băng Chủng. Điều này càng công nhận, nàng tư chất cũng thuộc dạng thượng thừa.

Hoàng Mập lúc này tâm tình vô cùng vui vẻ. Hắn hướng Mặc Thần Dương xin ý kiến “Tiểu đệ có thể hái Linh Sâm Quả được rồi chứ?”

Mặc Thần Dương gật đầu, Hoàng Mập mới dám tiến lại gần bờ ao chuẩn bị hành động.

Lúc này từ trong vách đá, phóng ra một con Thiết Ưng chặn đầu Hoàng Mập lại. Móng vuốt sắc bén xòe ra khiến Hoàng Mập rơi vào sợi hãi.

Tiếp theo bề mặt vách đá dao động, nhô ra bên ngoài vách đá. Có năm thân ảnh xuất hiện, trên tay mỗi người cầm một tấm vải ngụy trang. Nhìn biểu hiệu của bọn người này, bọn chúng đã đến đây từ lâu, và cố tình dù thủ đoạn ngụy trang lại để âm thầm quan sát.

Một tên có chòm râu rậm rạp cười nói “Đa tạ mấy vị tiểu huynh đệ giải quyết con cự quy đó cho bọn ta!”

Một tên khác dáng người nhỏ con hơn, vuốt con Thiết Ưng trên vai. Người này chỉ cần nhìn sơ là biết tính cách cực kỳ âm hiểm.

Hắn cười hắc hắc nói “Trả công các ngươi, bọn ta tha cho ba tên nam nhân rời đi. Còn vị mỹ nhân kia ở lại theo bọn ta về Linh Thú Tông!”

Vừa rồi Lý Nhược Băng biểu lộ ra băng hệ. Với độ tuổi của nàng, chủ tu ra Băng Chủng xem như tư chất không tệ. Bọn họ đem nàng về tông môn, chắc chắn sẽ được các vị trưởng lão khen thưởng hậu hĩnh.

Lý Nhược Băng nghe bọn chúng nói vậy, nhất thời đôi tay run rẩy, vô tình ôm lấy cánh tay Mặc Thần Dương bên cạnh.

Mặc Thần Dương nhìn sang nàng, sắc mặt hắn nhất thời hòa hoãn, lộ lên một nét dịu dàng “Yên tâm, có ta ở đây không ai có thể ức hiếp sư muội!”
Bình Luận (0)
Comment