Thiếp Khuynh Thành

Chương 163

Phủ Khánh Lâm vương.

Sáng nay, Triệu Tử Tận đã đích thân nghênh đón Nguyên Kỳ và Lan Ngọc vào ở phủ.

Từ khi rời hoàng cung trở về đã trực tiếp đến phủ Khánh Lâm vương. Dọc đường ba người đều im lặng không tiếng động.

Lúc chia đường làm ba, Triệu Tử Tận và Lan Ngọc nhìn mặt nhau một lát rồi ai đi đường nấy trở về phòng của mình. Còn Nguyên Kỳ thì lập tức rời đi.

Hôm nay vào cung, có rất nhiều sự tình không phát triển như dự đoán, thậm chí là ngoài ý muốn!

Ván cờ kế tiếp nên đánh như thế nào là việc họ nên suy nghĩ vào lúc này.

Mới vừa đi đến trước cửa, chỉ thấy Gia Kiệt đã đứng chờ ở phía trước.

Gia Kiệt gặp Nguyên Kỳ đã quay về, lập tức tiến ra đón, "Chủ công." Hắn lo lắng hôm nay vào cung chủ công nhìn thấy Mộ Dung Ca sẽ mất đi lý trí, làm ra những chuyện không đúng!Chuyện này đối với Hạ quốc, cũng như đối với chủ công lại là chuyện không tốt! Huống hồ hôm nay Đại Hoàng tử cùng với Khánh Lâm vương vào cung, nguy hiểm càng chồng chất. Mặc dù biết chủ công sẽ dể dàng không bị trúng kế, nhưng hắn vẫn là thập phần lo lắng. Bây giờ nhìn thấy chủ công giờ phút này bình yên trở về, hắn liền biết không có chuyện gì xảy ra.

Nguyên Kỳ nhìn lướt qua Gia Kiệt, phân phó nói: "Bản cung có việc muốn phân phó cho ngươi, vào đi."

"Tuân." Gia Kiệt cúi đầu, trong lòng thầm đoán, ít khi nhìn thấy sắc mặt của chủ công trầm tư như vậy, dường như đang gặp vấn đề nan giải.

Hai người tiến vào trong phòng, Nguyên Kỳ liền trực tiếp đưa lưng về phía Gia Kiệt, phân phó nói: " Ngay khi bắt đầu tiệc sinh thần của Khánh Lâm vương, Tề quốc hoàng đế sẽ cùng Mộ Dung... Thanh Phi đồng thời sẽ có mặt ở đó. Đến lúc đó ngươi cùng ám vệ vào Khanh Lâm vương phủ âm mưu ám sát ngay tại buổi tiệc. Nhớ kỹ, càng hỗn loạn càng tốt! ".

" Ám sát? Là Ám sát ai? " Gia Kiệt ánh mắt sáng ngời, lập tức hỏi.

Chẳng lẽ chủ công lập ra mưu kế này là muốn đem tội ám sát giá họa cho Khánh Lâm vương? Hoặc là Đại hoàng tử? Hay là Tề quốc hoàng đế? Chủ công là đang muốn tính kế lên người nào?

Nguyên Kỳ ánh mắt sâu thẳm nhẹ nhàng chớp động, chậm rãi đạm cười nói : " Ám sát bản cung."

" Cái gì?!".

......

Nguyên Ngư cả ngày hôm nay đều bất an đứng ngồi không yên, cứ trông đợi Triệu Tử Tận quay về.

Nàng từ nhỏ đã ở trong cung Hạ quốc, tuy không cùng với Nguyên Kỳ tiếp xúc nhiều, nhưng để hắn có thể hơn mười năm thời gian qua củng cố địa vị thái tử, cũng khiến cho người khác không thể lay động, đặc biệt chỉ cần hắn nở nụ cười như gió thì đã có thể quyết định vận mệnh của người khác rồi, như vậy cũng đã nói lên Nguyên Kỳ thủ đoạn cao minh, không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh được với hắn. Triệu Tử Tận dù sao cũng chỉ có mười sáu năm, làm sao có thể cùng Nguyên Kỳ so sánh được cơ chứ?.

Đang lúc nàng suy nghĩ không yên, muốn nhập cung để xem sự tình như thế nào, thì lúc này hắn đã trở về.

"Vương gia." Nàng tâm sự rốt cục cũng được buông xuống.

Triệu Tử Tận nhìn Nguyên Ngư, ánh mắt dừng ở trên vùng bụng của nàng, hắn đăm chiêu, không trả lời nàng.

Nguyên Ngư theo ánh mắt của hắn nhìn về phía bụng của mình, nàng lập tức toàn thân kịch liệt run rẩy, nàng che bụng phòng bị nhìn về phía hắn, " Vương gia..." Đây là đứa con của bọn họ, nàng không phải là Huơng Lan, không có mục đích gì khác, cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như nàng ấy!.

" Vương phi, mất đi đứa bé, nàng sẽ đau như thế nào? có phải là thương tâm đến độ sống không bằng chết?" Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, thấp giọng hỏi.

Nguyên Ngư trong mắt đã có lệ quang, nàng liền gật đầu : " Đứa nhỏ này là máu là thịt trên người thiếp, ngoài trừ phu quân ra, nó là người thiếp có thể dựa vào, cũng là cốt nhục chí thân. Nếu đứa nhỏ này rời bỏ thiếp mà đi, thiếp chắc chắn sẽ sống không bằng chết! Loại đau đớn này chỉ có nữ nhân mang thai mới cảm nhận được, chàng là nam tử sẽ không thể biết được! Nếu không phải như thế, ở trên đời các nữ nhân sẽ không vì mất con mà phát điên a! ".

" Nếu nói như vậy, nàng ấy nhất định đã hận bổn vuơng đến thấu xuơng, khó trách vì sao nàng lại hờ hững như thế."

Triệu Tử Tận xoay người đi đến phía trước của sổ, dung nhan tuấn mỹ nhìn theo cành liễu đang bay theo gió, hai trong mắt bán nheo, vẻ mặt mê mang thấp giọng nói.

Nghe vậy, Nguyên Ngư cả thân hình đều run lên. Hắn không phải là muốn giết con của nàng, câu hỏi vừa rồi là dành cho Mộ Dung Ca sao?

...

Lan Ngọc đứng ở phía trước cửa sổ, vẫn chưa quay đầu về phía Tiểu Thập nói :

" Tiểu Thập, ngươi là đang do dự?".

Tiểu Thập cắn chặt hàm răng, hôm nay nhìn thấy Mộ Dung cô nương, tuy rằng hắn thấy nàng cười nhưng không phải là tâm nàng vui vẻ. Vào thời điểm lúc trước hắn ở cùng nàng, sự vui vẻ cười đùa của nàng đem đến cho người khác cảm giác ấm áp, nếu không sao Lưu tiểu thư lại thích quấn lấy Mộ Dung Ca như thế, còn có tiểu hắc và tiểu bạch cũng rất là yêu thích nàng. Thời điểm đó nàng vô vưu vô lo, vậy mà bây giờ nàng lại cẩn trọng như vậy.

Mấy ngày nay, hắn đi theo công tử đến Tề quốc, tuy công tử vẫn là công tử trước kia, đối với hắn cực kì tốt. Nhưng sao hắn vẫn có cảm giác công tử dường như thay đổi, không còn giống như trước là người tâm địa từ bi, cứu giúp thiên hạ nữa rồi..hắn có thể hại Mộ Dung cô nương.

" Ước nguyện lúc trước của ta trước giờ chưa từng thay đổi. Tiểu Thập, ngươi đối với ta tâm sinh hoài nghi, ta không thể lưu ngươi lại được nữa. Lúc trước ta đã giao ngươi cho Mộ Dung Ca, như vậy ngươi cứ đến tìm nàng đi." Lan ngọc đợi một lát, Tiểu Thập cũng không có phản ứng, hắn liền xoay người nhìn về phía Tiểu Thập, trầm giọng nói.

Tiểu Thập chần chờ, do dự, trước mặt hắn công tử chính là ân nhân cứu mạng, nhiều năm cùng nhau sống chung, nương tưa lẫn nhau. Còn đối với Mộ Dung cô nương, hắn thật sự xem nàng như tỷ tỷ, đối với lựa chọn như vậy, hắn thật sự là khó xử, lắc đầu.

" Nếu đã như vậy, ngươi từ từ mà suy nghĩ." Lan ngọc ôn nhu nói.

Âm thanh của cây liễu mềm nhẹ đong đưa theo gió, nhẹ nhàng lắc lư. Làm cho khóe mắt của Tiểu Thập đã đong đầy lệ nhòa, nhớ tới nhiều năm trước, hắn chút xíu nữa đã chết đói giữa đường.

Lan Ngọc quay đầu, ánh mắt nhu tình giống như ngày xuân ấm áp, khi nghe tiếng khóc của Tiểu Thập, ánh mắt như xuân ấy dần dần trở thành băng lạnh.

......

Lâm Thiện Nhã ngóng nhìn về hướng Khánh vương phủ, phía sau lưng hỏi Lâm Khinh Trần : " Bây giờ chắc hẳn bọn họ đã ở phủ Khánh Lâm vương, sau ba ngày liền sẽ quay về Hạ quốc. Ca, ta là không còn cơ hội để tái kiến hắn sao?". Hai ngày này nàng luôn luôn chờ đợi cơ hội để gặp được hắn, hắn hôm qua đã gặp được Mộ Dung Ca, không biết cảm giác của hắn sẽ như thế nào?

Lâm Khinh Trần thần sắc lãnh trầm nói : “ Theo như tin tức truyền từ trong cung, Nguyên Kỳ nhìn thấy Mộ Dung Ca cũng không hề có phản ứng gì “. Nguyên Kỳ thì không phản ứng, Triệu Tử Duy quá mức bình tĩnh, xem ra cục diện càng ngày càng không đơn giản.

“ Tại sao phải gặp nàng ta? “ Lâm Thiện Nhã quay đầu nhìn về phía Lâm Khinh Trần, nghi vấn hỏi.

Lâm Khinh Trần ánh mắt lãnh liệt, nhìn nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói : “ Thiện Nhã, từ khi ngươi được gả vào Hạ quốc, cơ trí không bằng ngày trước rồi “. Rời khỏi Nguyên Kỳ, thế nhưng nàng còn chưa thanh tỉnh, một mực vì hắn ảo tưởng chi tâm. Từ khi nào Thiện Nhã công chúa danh chấn thiên hạ đã ngu xuẩn như thế?

Nghe vậy Lâm Thiện Nhã trong đầu hiện lên một tia linh quang, có chút hổ thẹn với Lâm Khinh Trần, nàng sắc mặt tái nhợt, liên tục lui về sau mấy bước, cơ hồ đứng còn không vững rồi.

Gió đêm phất phới, thổi bay mái tóc dài của Lâm Thiện Nhã, nàng vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc kèm theo đó là sự vui mừng, “ Không có phản ứng? “. Tuy có chút không tin, nhưng nàng thật sự rất vui. Nếu hắn như vậy cũng nói rõ trong lòng hắn đã không còn Mộ Dung Ca có đúng không?

“ Hai ngày tới ta sẽ tiến cung gặp Mộ Dung Ca “. Lâm Khinh Trần chau mày, trầm giọng nói.

“ Tại sao phải gặp nàng ta? “ Lâm Thiện Nhã quay đầu nhìn về phía Lâm Khinh Trần, nghi vấn hỏi.

Lâm Khinh Trần ánh mắt lãnh liệt, nhìn nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói : “ Thiện Nhã, từ khi ngươi được gả vào Hạ quốc, cơ trí không bằng ngày trước rồi “. Rời khỏi Nguyên Kỳ, thế nhưng nàng còn chưa thanh tỉnh, một mực vì hắn ảo tưởng chi tâm. Từ khi nào Thiện Nhã công chúa danh chấn thiên hạ đã ngu xuẩn như thế?

Nghe vậy Lâm Thiện Nhã trong đầu hiện lên một tia linh quang, có chút hổ thẹn với Lâm Khinh Trần, nàng sắc mặt tái nhợt, liên tục lui về sau mấy bước, cơ hồ đứng còn không vững rồi.
Bình Luận (0)
Comment