Thiếp Khuynh Thành

Chương 164

Bóng cây lắc lư, ánh sáng len lỏi qua các khe hở của nhánh cây xuyên thấu rơi vào bên trong Thu Nguyệt Cung.

Triệu Tử Duy đứng dưới bóng cây, gió nhẽ thổi lay cành cây ngọn lá, bóng dáng tà mị cùng dung nhan tuấn mĩ khẽ chớp động in trên bóng trăng tròn vành vạnh, hắn ánh mắt sâu sắc nhìn bóng dáng của một nữ tử đang ngồi trên bàn thạch, nàng Mộ Dung Ca vẻ mặt lạnh nhạt, tao nhã uống trà.

Đêm nay, hắn chỉ muốn ở lại Thu Nguyệt Cung, cũng chỉ muốn cùng nàng gần gũi, hàn huyên tâm sự.

Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cười nói : “ Hoàng thượng, người ngồi xuông đi “. Hắn từ lúc đến Thu Nguyệt Cung đến giờ, chỉ luôn đứng dưới tàng cây mà nhìn nàng ẩm trà, vẫn chưa nói một lời. Đã qua nửa canh giờ, hắn vẫn là đứng như thế không nhúc nhích.

Triệu Tử Duy theo ánh trăng mơ màng mông lung nhìn dáng vẻ của nàng, vẻ mặt hắn dần dần có chút mê đắm, nhìn dung nhan của nàng, tâm trạng đau đớn vừa mới bình phục lại tiếp tục nhói đau.

“ Mộ Dung Ca, trẫm không thể thả nàng đi, không thể nào thả nàng đi được.”

Hắn đứng dưới bóng cây, ánh mắt tà mị khắc sâu hình dáng của nàng, nàng nhìn thấy đôi mắt hắn, mũi cao, gò má sâu, đặt biệt là bóng cây cứ chớp sáng trên gương mặt hắn.Mô Dung mắt quang chớp động, cảm thấy trà trong miệng có vẻ đắng, làm cho nàng muốn nhăn mặt lại. Nàng tươi cười có vẻ hơi ngượng, không biết như thế nào đáp lại lời hắn. Rất nhiều lời đã nói ra rồi, liền không thể rút lại.

Như Băng đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngoài sân thấy bóng dáng của Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy, khẽ cắn nhẹ cánh môi, hôm nay quả thật trong lòng nàng không lúc nào ên, đơn giản là vì nàng đã gặp hắn, thì ra hắn chính là Lan ngọc, lúc trước cho rằng bản thân mình đáng lẽ ra phải chết, thật không ngờ chính hắn lại cứu nàng. Mà hắn bảo nàng đến Tề quốc, thật sự là nàng quá bất ngờ, chẵng lẽ hắn sớm biết Mộ Dung Ca thật sự không chết trong biển lửa ngày trước? Hắn đến cùng là biết được điều gì? Vì sao mọi chuyện diễn ra hắn đều biết? Hắn thật sự nắm trong tay được những gì? Hắn có hay không sẽ gây bất lợi cho Mộ Dung Ca? Đáng tiếc nàng hiện tại không có bất cứ chứng cớ gì trong tay, mọi thứ đều là do nàng sinh nghi mà thôi.

Triệu Tử Duy ngắm nhìn nàng thật lâu, một lát sau liền ngồi xuống.

Ngồi đối diện với nàng, hắn thu hồi ánh mắt thâm tình khi nãy, ôn nhu nói : “Hai ngày này, đừng nghĩ những việc khác nữa, cứ hảo hảo mà vui vẻ bên nhau, được không?

Mộ Dung Ca ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm cẩn mà thận trọng của hắn, liền gật đầu nói : “ Được a”.

“ Bắt đầu từ hôm nay, nàng cùng ta đến Khánh Lâm vương phủ nhé “. Hắn lại nói tiếp.

Mộ Dung Ca khẽ nhăn mày, Khánh Lâm vương phủ …nàng cảm thấy sắp có những sự việc nàng không thể nào dự liệu được, lại càng không kịp trở tay.

.....

Hôm sau.

Gió thổi qua hàng liễu, trăm hoa đua nở cả một vùng hồng tía, từng đợt hương thơm nhàn nhạt từ Tây An lầu thấm qua ruột gan.

Sau bữa sáng, Triệu Tử Duy cùng nàng ra ngự hoa viên ngắm cảnh.

Mấy ngày không đến đây, không ngờ ngự hoa viên đã được gọt tỉa chỉnh chu, khiến người xem có tâm trạng tốt lên trông thấy.

“Thế nào,nàng có thích không?” Triệu Tử Duy cúi đầu nhìn nữ tử mà hắn yêu, dịu dàng hỏi. Ngày thường, tựa hồ nàng rất thích đám hóa lá cỏ cây này, bằng không túi hương trên người nàng sao có được bao hương thơm tươi mới như vậy.

Nơi này duy chỉ không có loài hoa phù dung đen nở rộ trong phủ thái tử, Nguyên Kỳ chỉ yêu mỗi hoa phù dung đen, cũng yêu hoa mẫu đơn diễm lệ, hoặc là tuyết mai trắng xóa. Những thứ cực đoan độc nhất như vậy là hắn thích nhất. Trong mắt hắn, có đôi khi Mộ Dung Ca là mẫu đơn, đôi lúc lại như tuyết mai, rồi có lúc lại như hoa sen gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn.

Vẫn là nàng hay thay đổi, ở trước mặt nhiều người, nàng luôn đeo mặt nạ cũng chỉ là để bảo vệ chính mình.

Mộ Dung Ca nheo hai mắt lại, ngửi mùi hương độc nhất mà các loài hoa sở hữu, tươi mát có, nồng đậm có. Mỗi một loài hoa đều có nét độc đáo của riêng mình. Thật ra kiếp trước nàng không thích hoa cho lắm, chỉ thấy chúng dùng để trưng cho đẹp mắt thì được, nhưng từ khi xuyên không đến đây, nhìn những giống hoa chỉ có ở mấy ngàn năm về trước, lại thêm một bầu không khí trong lành, hai năm nay, nàng không chỉ thích mỗi loài trúc, còn thích đủ loại hoa cỏ nữa.

Đã từng có lúc ngồi cùng hắn tán gẫu, không ngờ hắn lại nhớ kỹ như vậy.

“Rất đẹp.” Nàng ngẩng đầu nhìn tuấn nhan đầy dịu dàng của hắn, cười nói.

Triệu Tử Duy hỏi: "Nàng cảm thấy hoa gì hợp với mình nhất?” Hắn chưa từng thấy nàng mặc những bộ quần áo màu mè, càng ít thấy trên áo nàng thêu các loại hoa cỏ. Cho nên, hắn không biết nàng thích loại hoa nào.

Đột nhiên, trong đầu Mộ Dung Ca hiện lên hình ảnh u tối của hắc phù dung, lần đầu tiên thấy chúng, nàng cũng không thích lắm, nhưng không biết sao về sau lại cảm thấy mớ hoa phù dung ấy độc một màu đen thuần túy, đen đến độ không có tạp chất cũng rất hay.

Có điều… nàng có thích không?

Ánh mắt nàng chớp động, cười đáp: “Không có đặc biệt thích loại nào. Thật ra bọn chúng đều có điểm nổi bật của mình, bằng không sao lại được thế nhân yêu thích như vậy.”

Triệu Tử Duy nhìn đôi mắt khép hờ của nàng, hàng lông mi thật dài có chút run run. Nàng đang nghĩ gì?

Là có thích, hay chỉ là không muốn cho hắn biết?

Sau lưng truyền đến giọng bẩm báo của cung nhân: "Nô tài tham kiến hoàng thượng, Thanh phi nương nương."

Triệu Tử Duy nghiêng đầu nhìn cung nhân, hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngoài cửa cung có một nam một nữ xin gặp Thanh phi nương nương. Một người là từng là Tĩnh Nam vương của diệt quốc Lâm Khinh Trần, còn lại là Thiện Nhã công chúa, Lâm Thiện Nhã.” Cung nhân nói ngay.

Lâm Khinh Trần, Lâm Thiện Nhã? Mộ Dung Ca nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, bọn họ gặp nàng làm cái gì?

Triệu Tử Duy nhìn sang Mộ Dung Ca, "Nàng có định gặp không?”

Mộ Dung Ca cười nhạt: "Bọn họ đã có lòng, vậy thì cứ gặp đi.” Nàng cũng muốn xem xem Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã lại muốn làm trò gì!

.....

Nửa canh giờ sau, trong đình viên của ngự hoa viên.

Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy đã uống được một tách trà, Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã đã đến.

Bọn họ cũng như hai năm trước, bộ dạng xuất sắc khiến người ta không thể rời mắt. Lâm Khinh Trần vẫn dịu dàng tao nhã, mang dáng dấp của bậc công tử quý phái, Lâm Thiện Nhã vẫn cao ngạo, xinh đẹp khuynh thành. Có điều, sau khi gặp qua Kim Lan, ai cũng biết Lâm Thiện Nhã không thể bì được, cho nên cô ta chỉ xếp thứ hai. Đối với cô ta, cái chết của Kim Lan thật khiến nàng ta phải thở phào, một lần nữa danh hiệu đệ nhất mỹ nhân lại về tay mình.

Mộ Dung Ca lạnh nhạt nhìn hai người đang đến gần, khóe môi nhếch lên, không chút bất ngờ, cũng không có vẻ bức người. Song chính sự bình tĩnh này khiến Lâm Khinh Trần cảm thấy không ổn. Tuy Mộ Dung Ca không khác vài năm trước, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác khác thường! Chính vì không nắm bắt được nên hắn mới thấy chột dạ.

Lâm Thiện Nhã từ rất xa đã thấy vết sẹo xấu xí trên mặt Mộ Dung Ca thì có chút khoái cảm. Bây giờ đến cả dung mạo, Mộ Dung Ca cũng xấu xí như vậy, xem ra nếu không phải là Thanh phi, nàng ta còn gì so sánh được với ai.

Nàng lạnh mắt nhìn Mộ Dung Ca một lát, bỗng nghe Triệu Tử Duy phẫn nộ quát: “Một xuẩn nữ ngu ngốc, nàng ta là từ đâu đến, mau cút khỏi đây..."!

Triệu Tử Duy thấy Lâm Thiện Nhã trước mặt Mộ Dung Ca vẫn cao ngạo không xem ai ra gì, dường như đang cười nhạo nàng vậy, hắn lập tức nổi trận lôi đình, không chút lưu tình, giữa đám cung nhân tấp nập chạy đi chạy lại, còn có Lâm Khinh Trần đã cả giận đuổi cổ Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã sao ngờ được mình lại bị đối xử như vậy. Nàng kinh ngạc chưa kịp phản ứng lại. Lâm Khinh Trần đứng kế bên liền kéo nàng một cái, nhắc nhở: “Bây giờ muội không còn là Phong quốc công chúa, phải hành lễ với Tề quốc hoàng thượng và Thanh phi nương nương mới phải.”

Cái gì? Lâm Thiện Nhã kinh ngạc, trong lòng nào có muốn, muốn nàng cúi đầu hành lễ với Mộ Dung Ca?

Thật buồn cười làm sao? Mộ Dung Ca à, ả xứng sao?

Đối lập với vẻ mặt bất định của Lâm Thiện Nhã, Mộ Dung Ca thong thả hớp một ngụm trà, vẻ mặt không chút tức giận, nàng nhìn Lâm Thiện Nhã từ đầu đến chân, cười nói: “Mấy năm không gặp danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không ngờ bây giờ gặp lại cũng không khác xưa là mấy.”

Lâm Thiện Nhã sửng sốt, Mộ Dung Ca có ý gì đây?

Ánh mắt Lâm Khinh Trần nhất thời trở nên căng thẳng.

"Nhưng cũng có chút đáng tiếc, bây giờ danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đã không còn thuộc về mình. Nếu đã không muốn đến đây mà hành lễ thì còn đến làm gì? Hoàng thượng đã hạ lệnh rồi, mau cút.” Ánh mắt Mộ Dung Ca rất bình tĩnh, vừa nãy còn tinh không vạn lý vậy mà bây giờ đã trở nên lạnh giá giữa mùa tuyết rơi vậy. Hai từ ‘bình tĩnh’ xét cho cùng mà nói là rét lạnh thấu xương, thậm chí phớt lờ!

Với nàng mà nói, Lâm Thiện Nhã vốn không là gì cả! Dựa vào gì mà nàng phải nhìn sắc mặt của Lâm Thiện Nhã? Không ngờ đến lúc này mà Lâm Thiện Nhã còn không biết rõ bản thân đang đứng ở địa vị nào, cũng khó trách nàng ta không thể nhìn xuống một chút.

Mày rậm của Triệu Tử Duy nhíu lại, cười thầm, song trên mặt vẫn phối hợp với nàng: “Người đâu, mau dẫn nữ tử này ra ngoài!”

Mộ Dung Ca chuyển biến quá nhanh chóng khiến Lâm Khinh Trần mò không ra, chỉ hai năm ngắn ngủi có thể biến Mộ Dung Ca trở nên lợi hại như vậy sao? Hay nói đúng hơn là bản chất đó giờ của nàng là như vậy? Nàng không hề chịu ai khống chế…

Sắc mặt Lâm Thiện Nhã tái nhợt, nàng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, “Ngươi…”

"Cút!" Mộ Dung Ca nhíu mày, tách trà trong tay lập tức ném thẳng xuống chân Lâm Thiện Nhã! Phịch!!

Hơn phân nửa nước trà bắn thẳng lên gấu váy Lâm Thiện Nhã. Mấy năm nay nàng trở thành quân cờ trong tay họ, chịu họ lợi dụng, hôm nay đến đây gặp nàng, còn muốn diễn trò gì đây? Có quá xem thường Mộ Dung Ca này không? Rõ ngu xuẫn!

Nàng lạnh mắt nhìn Lâm Khinh Trần, “Hiện tại đã là thảo dân, nên tự biết rõ thân phận mình! Trước mặt bản cung mà bất kính như vậy, cái đầu trên cổ không muốn giữ nữa sao? Hôm nay bản cung không có tâm trạng, cút khỏi đây ngay!”

Đối với con người này, nàng đã một lần vì hắn, cho rằng hắn là bạn tri giao, dù sao năm đó trong yến tiệc, nàng bất đắc dĩ bị Triệu Tử Duy tặng đi, hắn đã ra tay cứu giúp, chỉ một vài lời nói vô ý khiến tim nàng ấm áp, nhưng ai ngờ được vật đổi sao dời, bây giờ gặp lại mới phát giác, con người ở thời đại này thật giỏi đóng kịch!

Nàng cũng như vậy, cũng phải ngụy trang còn gì.

Lâm Khinh Trần kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca. Mãi một lát sau mới mỉm cười, cũng vẫn tao nhã như vài năm trước mới gặp vậy, "Là xá muội đã đường đột, thỉnh Thanh phi nương nương thứ lỗi."

Lâm Thiện Nhã vô pháp chấp nhận sự thật, nhưng cục diện trước mặt không cho phép nàng làm hỏng việc, chỉ đành quỳ gối xuống đất, chắp tay dập đầu nói: “Là dân nữ không biết lễ nghĩa khiến Thanh phi nương nương không vui, thỉnh nương nương lượng thứ.” Nàng thầm nắm chặt tay, nỗi ô nhục này nàng nhất định sẽ không bỏ qua, ngày sau nhất định có vay có trả! Rồi sẽ có một ngày Mộ Dung Ca quỳ gối trước mặt, dập đầu nhận lỗi!

Nhưng lúc này, Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca đã cùng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Người đâu, mau tiễn bọn họ rời khỏi cung.” Triệu Tử Duy lạnh giọng mệnh lệnh đám cung nhân bên ngoài dịch đình.

Lâm Thiện Nhã vẫn còn quỳ trên nền đất, răng nghiến lợi phẫn nộ, Mộ Dung Ca quả dám không đặt nàng trong tầm mắt!

Lâm Khinh Trần vội chau mày, chỉ đành bất lực nhìn Triệu Tử Duy và Mộ Dung Ca rời đi. Song lúc hai người lướt qua hắn, hắn rõ ràng nghe được giọng nói lạnh lùng của nàng, “Ngươi muốn thấy gì? Đã vừa ý ngươi chưa?”

Chỉ hai câu hỏi đã đủ đẩy Lâm Khinh Trần vào cảnh trời đông giá rét, hắn kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, rốt cục nàng đã biết gì? Thái độ lạnh lẽo quyết tuyệt của nàng khi nãy là có ý gì? Liệu Lan Ngọc có biết, Mộ Dung Ca không hề dễ khống chế như vậy?

Phản ứng của Lâm Khinh Trần hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mộ Dung Ca, nàng thầm cười lạnh, quả đúng là vậy! Lâm Khinh Trần, Lan Ngọc, xem nàng là cái gì? Còn cả… Tận Nhi? Bọn họ xem nàng là gì?

Nàng sẽ không để họ được toại nguyện.

Khi Mộ Dung Ca và Triệu Tử Duy đi khá xa, Lâm Thiện Nhã mới ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn Lâm Khinh Trần, "Ca, thù này tất phải báo."

Lâm Khinh Trần vẫn còn thất thần, nhìn Mộ Dung Ca đã đi xa thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment