Thiếp Khuynh Thành

Chương 220

Lưu Ngữ Yên trầm mặc một lát mới gật đầu trả lời: "Ừm, vô luận thế nào, muội cũng hy vọng có thể đích thân cảm tạ Mộ Dung Trắc phi. Dù sao, nếu không có sự tương trợ của nàng, ca cũng không thể bình yên trở về. Mà khoảng thời gian ở trong phủ thái tử Yên Nhi lại làm ra những chuyện như vậy, hiện giờ nghĩ lại đúng là rất không phải.”

Nghe vậy, Lưu Tùng Nguyên thoải mái cười, xem ra thông qua chuyện của Lâm Thiện Nhã, Yên Nhi đã suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu đã nghĩ thông thì tốt, chỉ là khi phải đối mặt với Mộ Dung Ca, hắn mới khó tránh khỏi sự hổ thẹn. Nghĩ đến đây sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

“Ca, sao vậy? Không biết vì sao đến cuối cùng khi nhìn thấy ca tìm được đường sống trong chỗ chết, như đã biết thành một người khác, luôn thích trầm tư, liệu ca có tâm sự gì chăng?” Lưu Ngữ Yên trầm giọng hỏi.

Nàng cùng ca sống chung nhiều năm, hiển nhiên cảm nhận rất rõ sự biến hóa của ca trong khoảng thời gian này. Chẳng qua nàng luôn cho rằng ca từng trải qua một lần sống dở chết dở nên mới như vậy, nhưng hiện tại việc đó đã qua lâu rồi… hình như không phải như thế.

Lưu Tùng Nguyên thoát khỏi sự trầm tư của mình, cười nhìn Lưu Ngữ Yên, trấn an: “Đừng nghĩ lung tung.”

Lưu Ngữ Yên thu hồi mọi suy nghĩ và sự bất an, gật gật đầu.

Phủ Thượng Quan tể tướng.

Sau khi Thượng Quan Ngọc Nhi cáo bệnh không thể thành thân cùng Nguyên Kỳ đã luôn ở yên trong phủ không hề ra ngoài. Trong ngoài phủ tể tướng trước sau vẫn như một.

Chỉ là những chuyện trong phủ thái tử luôn được truyền đến. Từ lúc Mộ Dung Ca được độc chiếm sự sủng ái đến chuyện gần đây nhất, Mộ Dung Ca có được xưởng binh khí lớn nhất thiên hạ. Có thể nói, trong khoảng thời gian này gió mưa không ngừng thổi.

Thượng Quan Ngọc Nhi cáo ốm không ra ngoài được, nên sau khi nghe được tin tức mới âm thầm phỏng đoán.

Nghe được tin Mộ Dung Ca được sủng ái, trong lòng nàng rối loạn như hoa ngũ sắc, ngũ vị. Sau lại nghe nói Mộ Dung Ca có được xưởng binh khí, nàng càng cảm thấy bất an, thậm chí có chút khinh thường bản thân vì đã hối hận. Nếu như nàng có gan gả vào cho Nguyên Kỳ, cùng hắn đồng tâm hiệp lực đối mặt với hết thảy khó khăn, nhất định ít nhiều Nguyên Kỳ cũng sẽ đặt nàng trong lòng. Nhưng trước mắt, nàng chỉ có thể ngồi chờ thêm tám tháng nữa.

Nhưng, sau tám tháng sẽ có rất nhiều chuyện phải thay đổi.

Nàng gắt gao nhíu chặt mày.

Tỳ nữ phía sau đang quất tóc cho nàng, thần thần bí bí nói thêm: “Có lẽ tiểu thư còn không biết, hai canh giờ trước, Thiện Nhã công chúa của năm nào đã chết trước cửa phủ thái tử. Nghe nói tình cảnh của cô ta hiện giờ rất thảm, lưu lạc làm ca cơ bị rất nhiều nam nhân lăng nhục. Chỉ là, nàng ta quá to gan, dám ở trước cửa phủ thái tử ngăn cản thái tử và Mộ Dung Trắc phi, còn dám nói rằng Mộ Dung Trắc phi không phải xử nữ mà chỉ là một thân tàn hoa bại liễu, thế nên mới bị thái tử khiển trách. Một khi thái tử đã giận dữ, ngay lập tức quyết định sung Thiện Nhã công chúa vào quân doanh. Thiện Nhã công chúa mới tự rút kiếm tự sát! Thật không ngờ một Thiện Nhã công chúa phong quang năm nào cuối cùng lại rơi vào xuống nông nỗi này.”

Thượng Quan Ngọc Nhi chau mày, hai tay đặt trên gối khẽ run lên. Nguyên Kỳ quả là rất sủng ái Mộ Dung Ca! Đúng ra nàng cũng đã đoán trước được. Từ nhỏ nàng đã biết rất rõ, nam tử trên đời không bao giờ độc sủng một nữ tử dài lâu, nhưng Lâm Thiện Nhã chỉ ở trước mặt mọi người nói xấu Mộ Dung Ca vài câu đã gặp thảm cảnh này sao?

“Tiểu thư sao vậy?” Tỳ nữ thấy sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi tái nhợt, lập tức lo lắng hỏi.

“Không sao. Việc này sau này không nên bàn luận nữa. Dù gì cũng liên quan đến phủ thái tử.” Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, dặn dò tỳ nữ đứng sau.

“Tuân.”

Thượng Quan Ngọc Nhi thở dài một tiếng, “Cho dù đã từng có thân phận tôn quý thì đã sao? Một khi đi nhầm một bước thì chung thân sẽ phải hối hận.” Lúc trước Lâm Thiện Nhã phong quang là thế, không phải chỉ vì đi sai một bước và cả kết cục về sau đều sai luôn sao?

Mà nàng, tuyệt đối không thể đi sai một bước!

...

Đêm mát như nước chảy, vầng trăng lưỡi liềm móc giữa không trung, thanh thanh lãnh lãnh. Một luồng mây tinh tế vòng qua khiến cho cảnh đêm càng thêm mông lung.

Vào bữa tối, Nam Cung Dung phái người báo rằng trong người không khỏe nên không muốn dùng bữa. Mộ Dung Ca biết được liền cho hạ nhân đem bữa tối đến tận phòng cho Nam Cung Dung.

Sau bữa ăn, Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ cùng trở về phòng.

Sau một trận mây mưa kích tình, Nguyên Kỳ ôm Mộ Dung Ca chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Mộ Dung Ca chợt nói thầm, “Thái tử, thiếp không ngủ được.”

Nguyên Kỳ vuốt mái tóc tơ mềm nhẹ của nàng, cười hỏi: “Có gì cần tâm sự ư?”

“Là việc tuyển phi cho Đại Hoàng tử, bây giờ nghĩ lại cũng có chút khó khăn. Đại Hoàng tử xuất chúng, tướng mạo đường đường, còn là hoàng tử rất được hoàng thượng yêu thích. Nay tuyển phi cho Đại Hoàng tử không phải là chuyện nhỏ! Nếu tuyển một nữ tử không đủ tôn quý nhất định sẽ khiến phụ hoàng chướng mắt, trách giận thái tử và thiếp. Nhưng nhìn chung trên dưới Hạ quốc này, thân phận đủ tôn quý mà tuổi tác vừa đủ thì thiếu lại càng thêm thiếu.” Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, từ từ mở đề tài. Thật ra, những lời này từ lúc rời khỏi hoàng cung nàng đã đặt trong lòng, bây giờ nghĩ tới nghĩ lui, vắt óc tìm người có thể xứng đôi vừa lứa với Lan Ngọc.

Nguyên Kỳ gật đầu cụng vào vầng trán trơn bóng của nàng, cười khẽ lắc lắc đầu, “Không phải từ sớm trong lòng nàng đã chọn được người rồi sao, là ai vậy?” Lòng dạ nàng đôi khi hơi hẹp hòi, chỉ là cái bộ dạng tính toán chi li, có chút ghe tuông khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Nghe vậy, Mộ Dung Ca che miệng cười duyên, “Thái tử anh minh thần võ, chút tâm tư nhỏ bé của thiếp sao qua được mắt thái tử. Chẳng qua, chỉ không biết thái tử có nỡ không? Mỹ nhân như hoa, dáng người thướt tha, nếu để lỡ mất thì hối hận cũng không kịp đó! Thái tử có thể suy nghĩ lại! Ngày sau lỡ có hối hận thì không được trách thiếp đâu.”

“Nghịch ngợm!” Nguyên Kỳ tựa đầu lên mái tóc đen như mun của nàng, giọng nói có chút bất đắc dĩ. Lá gan nàng ngày càng lớn. Đã biết rõ quyết định của hắn mà vẫn cố gắng hỏi.

“Thượng Quan tiểu thư không chỉ có dung mạo xuất chúng, tài tình hơn người, quan trọng nhất lại xuất thân tôn quý, là con gái của đương triều tể tướng. Phóng tầm mắt khắp triều văn võ cũng không nữ tử nào sánh được với nàng. Cho nên, Thượng Quan tiểu thư là người thích hợp nhất. Nếu thái tử không có ý kiến, thiếp sẽ đi chuẩn bị, đích thân đến phủ tể tướng thương nghị với Thượng Quan tiểu thư. Chờ sau khi xác định được sẽ tiến cung bẩm báo với hoàng thượng. Thái tử, có được không?” Ánh mắt Mộ Dung Ca sáng lóe, ý cười dịu dàng nói. Đồng thời khép người gần lại cơ thể kiên cường phía sau, rõ ràng cảm nhận được cơ thể nam tử đó cứng lại.

Hà, trên giường cái gì cũng dễ trao đổi cả. Hì hì, nàng chỉ cần bán đứng một chút sắc tướng của mình, chủ động một chút thì hắn sẽ không thể nói thêm câu nào. (Là ai nói nàng là một cô gái trong sáng thuần khiết chứ? Chuyện như vậy mà cũng làm cho được a)

Quả nhiên, hơi thở của Nguyên Kỳ dần dần trở nên nặng nề. Nàng nhếch khóe miệng cười gian trá. Tuy luôn bị hắn đùa giỡn, nhưng đôi lúc nàng cũng có thể len lén chiếm thế thượng phong.

“Nàng đúng là nghịch ngợm quá mà!” Hơi thở hắn phà cả lên mái tóc nàng, tựa hồ xuyên thấu qua từng centimet da đầu, khiến cả người nàng run rẩy, dục vọng vừa mới tiêu tán nay lại bùng lên. “Thái tử, đừng như vậy mà.” Đối mặt với sự dụ hoặc của hắn sao nàng có thể chịu nối!

“Là nàng gợi lên mồi lửa, bây giờ còn đi cầu xin sự tha thứ, có ích sao?” Giọng hắn trầm xuống, từng luồng khí ấm nóng phà qua lỗ tai nàng, nàng gắt gao cắn môi lại, nhịn không được rên lên một tiếng.

Nguyên Kỳ nhìn bộ dạng nàng chịu không được trêu, “Đã cùng bản cung mây mưa bao nhiêu lần rồi sao nàng còn thẹn thùng như vậy? Đây chỉ là chuyện ái lạc khuê phòng, cớ gì phải kháng cự. Huống hồ, bản cung từ sớm đã phát hiện, nàng rất thích bản cung làm như vậy. Chớ có mà khẩu thị tâm phi nha.”

Những lời nói tim đập tai rung này hiển nhiên là cho Mộ Dung Ca nghe, khiến Mộ Dung Ca cứng họng không phản bác được.

Mộ Dung Ca rất rõ cảm nhận được cơ thể mình đã bị hắn châm lửa, chỉ là đối với chuyện yêu đương trên giường nàng vẫn luôn bị rơi vào thế hạ phong. Mỗi khi bị hắn đùa giỡn, nàng đều cam tâm tình nguyện cho hắn nhai sạch sành sanh. Hắn thì cảm thấy mỹ mãn đó, tinh thần khí sảng, còn nàng cả người đau nhức, cứ như là cả ngày cưỡi ngựa, cơ thể muốn rã ra vậy. Nghĩ đến đây nàng không khỏi ảo não, lập tức nắm chặt tay hắn, thở dốc: “Thái tử, đừng mà.”

Nguyên Kỳ nhíu mày, không đặt lời của nàng vào tai, nhịn không được cười: “Đừng làm những cử chỉ vô ích.”

Nàng hít sâu một hơi, kiên trì nói thêm: “Thái tử, đừng mà. Có lẽ trong bụng thiếp hiện có đứa con của thái tử, vận động quá mức e là không được…”

Nguyên Kỳ dừng tay lại, vuốt ve bụng nàng, “Vài ngày nữa tìm đại phu đến khám cho nàng xem.” Chắc là có, hơn nửa tháng nay, ngày nào cũng làm việc tích cực như vậy sao có thể không có tin vui được.

Mộ Dung Ca tươi cười gật đầu. “Được.” Nàng tính toán thời gian một lát, hai ngày trước đã đến kỳ nhưng vẫn chưa thấy. Thật ra cũng không thể xác định được là có mang hay không, dù sao quỳ thủy cũng có lúc đến trễ là chuyện bình thường.

“Bản cung thích đứa trẻ nàng sinh ra, cũng chỉ có con của nàng mới có thể khiến bản cung hạnh phúc.” Nguyên Kỳ ôm chặt nàng, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai.

Mộ Dung Ca mỉm cười giữ chặt tay hắn, “Thái tử, hiện giờ thiếp thật sự rất hạnh phúc.” Nàng nào có đức có độ, có ở thể ở trong loạn thế này nhận được tấm chân tình của hắn? Được hắn trọn đời thủ hộ? Khóe mắt nàng hơi ướt át. Cho dù là kiếp trước nàng không cũng dám nghĩ sẽ có được một tình yêu không khiếm khuyết như vậy.

Hôm sau.

Sau bữa ăn sáng, Nguyên Kỳ vào thư phòng xử lý các loại sự tình. Còn Mộ Dung Ca vẫn ở trong phòng viết bái thiếp, dặn hạ nhân mang để phủ Thượng Quan. Chính sự thì phải mau chóng làm ngay, không được trì hoãn.

Hạ nhân cầm bái thiếp rời đi, Mộ Dung Ca trầm mặc suốt một lúc lâu. Không biết Thượng Quan Ngọc Nhi sẽ ứng đối như nào, dù gì cũng là Thượng Quan Ngọc Nhi lựa chọn trì hoãn hôn lễ, do dự gả cho Nguyên Kỳ. Từ điểm này nhì qua, Thượng Quan Ngọc Nhi không giống những cô gái bình thường, mỗi một bước đi của nàng ta đều vô cùng cẩn trọng.

Chỉ là, cho dù Thượng Quan Ngọc Nhi có đồng ý hay không, nàng cũng phải làm cho Thượng Quan Ngọc Nhi gả Lan Ngọc!

Nàng thất thần suy nghĩ nên làm như nào, Bạch Hà đến nhà bếp lấy điểm tâm đã trở lại.

Bạch Hà buông đĩa xuống, mới thở dài với Mộ Dung Ca, “Tính tình Mộ Dung Trắc phi thật tốt, không chút sốt ruột sao? Tuy Nam Cung tiểu thư là biểu muội của thái tử, nhưng từ ánh mắt Nam Cung tiểu thư nhìn thái tử luôn lộ ra chút tình ý e ấp tình cảm là biết, có lẽ lần này Nam Cung tiểu thư đến phủ thái tử là muốn cùng Mộ Dung Trắc phi đồng hưởng thái tử đây. Có thật Mộ Dung Trắc phi vẫn yên tâm? Hiện giờ không cần đi xem qua một chút sao?
Bình Luận (0)
Comment