Thiếp Khuynh Thành

Chương 221

Bạch Hà thật sự lo lắng, mấy ngày qua nàng luôn theo hầu bên người Mộ Dung Trắc phi, Mộ Dung Trắc phi cũng đối xử với nàng rất tốt. Bây giờ phải trơ mắt nhìn người khác gây bất lợi cho Mộ Dung Trắc phi sao nàng có thể chịu được! Thấy Mộ Dung Ca vẫn luôn thong dong trấn định thì nàng lại càng nóng lòng không thôi.

Mộ Dung Ca cười khẽ lắc đầu, “Bạch Hà, không cần lo lắng đâu.” Thật ra nàng vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Nam Cung Du, mà Nguyên Kỳ sẽ càng như vậy. Cho nên, đối với sự tồn tại của Nam Cung Dung, nàng không để ý lắm. Nàng chỉ chú ý là, hôm qua những lời Nam Cung Dung nói ra, tựa hồ có chuyện gì đó!

Có trực giác tốt đôi khi cũng không phải chuyện tốt! Chỉ là nàng cũng muốn đi xem xem Nam Cung Dung lựa chọn thời điểm Nguyên Kỳ có một mình để nói chuyện, rốt cục là nói những gì? Nàng cười cười dặn dò Bạch Hà: “Thay quần áo và trang điểm cho ta, thái tử đã đi hơn một canh giờ, ta cũng nên đích thân mang chút điểm tâm qua đó.”

Bạch Hà nghe vậy, vui mừng gật đầu, “Tuân. Mộ Dung Trắc phi. Nô tỳ nhất định sẽ chọn những bộ quần áo đẹp như thiên tiên hạ phàm.”

Tiểu Thập và Lưu Vân đứng ngoài cửa nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.

“Ta quyết không cho phép bất kỳ ai làm hại Mộ Dung Trắc phi.” Lưu Vân nhìn Tiểu Thập, trên khuôn mặt vô tình lạnh lùng kia đầy những sát khí, giọng nói lạnh băng nói ra sự quyết tâm của mình.

Tiểu Thập cũng gật đầu, lòng thầm cảm giác được sự xuất hiện của Nam Cung Dung nhất định là muốn cùng Mộ Dung Trắc phi giành thái tử. Phải khó khăn lắm Mộ Dung Trắc phi mới có được những ngày tháng an phận như vậy, nếu vì sự xuất hiện của cô ta mà bị phá hỏng thì hắn và Lưu Vân nhất định sẽ không để cô ta được toại nguyện!

“Trong phủ thái tử này tuy nhìn như sóng êm gió lặng, kỳ thực xung quanh luôn tồn đọng những nguy hiểm, không biết để Mộ Dung Trắc phi ở lại là đúng hay sai.” Lưu Vân chau mày trầm giọng nói. Nếu lúc trước, Mộ Dung Ca lựa chọn rời khỏi chốn thị phi này, hắn nhất định sẽ dẫn nàng rời đi, dựa vào võ công của hắn và Tiểu Thập nhất định sẽ bảo hộ nàng trọn đời chu toàn, tuyệt đối không để nàng phải gặp nguy hiểm.

Mộ Dung Ca thay quần áo xong liền cùng Bạch Hà rời khỏi phòng, nhìn thấy sắc mặt Lưu Vân và Tiểu Thập thâm trầm, nàng nhịn không được mỉm cười lắc đầu, hai người họ luôn đặt nàng trong lòng, sự xuất hiện của Nam Cung Dung nhất định đã khiến bọn họ lo lắng rất nhiều. Nàng cười nhạt: “Ta không sao, các người cứ yên tâm.” Cho dù Nam Cung Dung xuất hiện là có mục đích, nàng vẫn không sợ. Nếu như nàng không tin tưởng vào bản thân, hôm nay sẽ không đủ tự tin đứng bên cạnh thái tử ở trong phủ này.

Thu hồi tầm mắt đã thấy Bạch Hà phía sau đang đỏ mặt nhìn trộm Lưu Vân, trong lòng nàng thầm gõ hai tiếng, không phải Bạch Hà có ý với Lưu Vân chứ? Sau khi từ Tề quốc về đây, nàng chỉ lo ứng đối mọi việc, cho dù rỗi rãi một chút cũng ở bên Nguyên Kỳ, tình nùng ý mật, căn bản không chút để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt.

Bạch Hà là một cô nương tốt, tính tình hiền lành. Chẳng qua, nhìn vẻ mặt của Lưu Vân, hắn chưa từng liếc mắt qua một cái, hoàn toàn khác xa bộ dạng lúc ở bên Bích Nhu, vừa gặp mặt là hắn nói luyên thuyên không dứt. Hoa rơi cố ý song dòng chảy vô tình. Thật ra nếu có thể, nàng cũng hy vọng Lưu Vân ngày sau có thể cùng người con gái mình yêu thương sống cùng nhau, chứ không phải lời thề suốt đời cô độc kia. Nhưng mà, nàng biết rõ tính cách của Lưu Vân hơn ai hết, việc hắn đã quyết định nhất định sẽ không dễ dàng thay đổi.

“Dạ.” Lưu Vân thấp giọng đáp. Tiểu Thập thì gật đầu.

Bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, nàng vừa đi được một bước liền dừng lại, quay đầu nhìn Tiểu Thập, trầm giọng nói: “Nhiều ngày qua có nhận được tin gì của xưởng binh khí không?”

Tiểu Thập lắc lắc đầu.

Mộ Dung Ca thầm yên lòng, sau đó cùng Bạch Hà đang ngượng ngùng đi qua thư phòng.

Vừa đến cửa thư phòng, đã nghe thấy trong phòng truyền ra giọng vô cùng hưng phấn của nữ tử.

“Thái tử ca ca, những năm gần đây Dung nhi vẫn luôn nhớ người. nếu không phải bị rất nhiều việc quấn thân, từ sớm đã nên đến đây! Dung nhi trước giờ không giỏi che giấu tâm tư, thật ra Dung nhi rất không thích Mộ Dung Trắc phi, trước sau vẫn cảm thấy con người này quá mức dịu dàng, đến độ có chút giả tạo. Thái tử ca ca thân là nam tử tôn quý nhất thiên hạ này, ngày sau tuyệt đối không thể chỉ có một nữ tử hầu hạ, nàng ta chỉ biết chuyên sủng chứ không thật sự nghĩ cho thái tử ca ca. Không phải thái tử ca ca đã quên cái chết năm nào của cô cô? Huyết hải thâm thù này tất phải báo. Nếu dây thêm vào Mộ Dung Trắc phi nhất định sẽ bị vướng bận.” Ánh mắt Nam Cung Dung chuyển động có chút do dự và muốn thử xem, nhìn Nguyên Kỳ đang ngồi trước án thư đang chú đọc tâm thư quyển, Nguyên Kỳ.

Nghe trọn những lời từ thư phòng truyền ra, Mộ Dung Ca nhíu mày lại, dường như trong giọng điệu của Nam Cung Dung này rất ư bất mãn với mình. Nói dễ nghe một chút là bảo nàng gây vướng bận? Vậy sự thật muốn lấp liếm là… Muốn mỉa mai nàng không xứng với Nguyên Kỳ sao?

“Cầu kiến bản cung chỉ để nói những lời này?” Ánh mắt Nguyên Kỳ vô cùng lạnh lùng liếc qua Nam Cung Dung, giọng lạnh lẽo.

Nam Cung Dung bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của hắn, nhịp tim nhất thời muốn ngưng lại, tựa hồ vừa nãy cảm nhận được sát khi bao xung quanh hắn, hắn muốn giết nàng sao? Chỉ vì nàng nói Mộ Dung Ca không xứng với hắn? Sắc mặt nàng khẽ biến động, hít sâu một hơi để cố gắng vững vàng nhịp thở, khôi phục vẻ tươi cười ban đầu, “Đâu, Dung nhi còn có việc!”

“Nói!” Dường như Nguyên Kỳ không còn bao nhiêu nhẫn nại.

Ngoài cửa, Bạch Hà nghe được những lời nói có cánh của Nam Cung Dung là muốn đẩy cửa vào lý luận một phen song đã bị Mộ Dung Ca ngăn lại. Bạch Hà vô cùng bất bình, cái cô tiểu thư Nam Cung Dung này chỉ vừa đến phủ thái tử mà dám hạch sách Mộ Dung Trắc phi này nọ trước mặt thái tử, lá gan cô ta to thật! Hay nàng ta đã quên mất nơi đây là phủ thái tử?

Mộ Dung Ca trấn định lắc lắc đầu, thật ra nàng cũng không bất ngờ trước lời nói hoàn toàn có ý xấu với mình của Nam Cung Dung. Hôm qua lúc vừa gặp, tuy Nam Cung Dung đã che giấu bản thân rất tốt, nhưng vẫn khiến nàng nhận thấy chút gì đó bất thường trong mắt cô ta.

“Hôm qua Dung nhi có nói qua, lần này đến đây không chỉ để phục hưng gia tộc Nam Cung, còn có một việc rất quan trọng. Đó chính là…” Ánh mắt Nam Cung Dung sáng quắc nhìn Nguyên Kỳ, hơi dừng lại một chút, chờ khi đôi ngươi đen láy của hắn hơi hạ xuống nàng mới tươi cười nói tiếp: “Năm đó, gia tộc Nam Cung bị diệt khi muội còn rất nhỏ nên cũng không hay biết gì nhiều. Chỉ là trong đầu luôn nhớ đến lời dặn dò của mẫu thân, cho dù ngày sau gặp phải chuyện gì, chỉ cần đến tìm thái tử ca ca nhất định sẽ dễ dàng giải quyết. Mà lúc đó, cô cô vì muốn gìn giữ huyết thống thuần khiết của gia tộc Nam Cung đã từng dặn dò thái tử ca ca một số chuyện, không biết liệu thái tử ca ca còn nhớ không? Nhưng năm gần đây Dung nhi vẫn luôn chờ đợi thái tử ca ca chủ động tới tìm, song bây giờ Dung nhi cũng đã hai mươi hai tuổi vẫn không thấy bóng dáng thái tử ca ca. Sau này mới biết, thái tử ca ca chuyên sủng duy nhất một Trắc phi. Bất luận xuất thân của Trắc phi này như nào, cho dù thái tử ca ca hết mực sủng ái đi nữa, nàng ta tuyệt đối sẽ không, lại càng không có tư cách mang phần cốt nhục của gia tộc Nam Cung ta.”

Nam Cung Dung vừa nói vừa cẩn trọng quan sát thần sắc của Nguyên Kỳ, nếu không phải trên tuấn nhan đó chẳng lộ ra biểu cảm gì, mà nàng cũng không dám đứng quá gần hắn nên không thể nhận biết được hắn đã suy nghĩ gì. Chẳng qua, nàng cũng nắm chắc vài phần thắng. Năm đó chính mắt Nguyên Kỳ nhìn thấy cô cô chết thảm, từ sớm gia tộc cũng đã quyết định để nàng thành thân với hắn, sinh hạ huyết thống thuần chính cho gia tộc Nam Cung.

Đây là quy định của gia tộc!

Cũng là di ngôn của cô cô trước khi chết!

Bằng không, nhất định nàng sẽ không xuất hiện ở đây, càng không có can đảm nói ra những lời này với Nguyên Kỳ, lại càng không dám ở trước mặt hắn nói xấu Mộ Dung Ca. Nàng chỉ đang nhắc nhở hắn, thân phận của Mộ Dung Ca vô cùng hèn mọn, có thể sủng, có thể dùng để giải tỏa dục vọng, nhưng không thể trở thành chính thê, vì hắn sinh con đẻ cái. Mà trên đời này, người duy nhất có đủ tư cách sinh hạ huyết mạch cho hắn, chỉ có mỗi nàng.

Nguyên Kỳ vẫn luôn trầm mặc, thần sắc trầm ngưng, thậm chí giữa hàng mi mày bằng phẳng kia lộ ra chút tối tăm.

Nhịp tim Nam Cung Dung tăng nhanh, vô pháp xác nhận được hắn đang nghĩ gì, nên đành nói thêm: “Thái tử ca ca tuyệt đối không thể xem nhẹ việc này, càng không thể đi sai một bước.”

“Lui ra.” Đột nhiên Nguyên Kỳ ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lẽo như atula khiến người ta hoảng sợ, cả người Nam Cung Dung run mạnh, nhưng nàng thân mang huyết mạch gia tộc Nam Cung, hiển nhiên không phải kẻ yếu đuối nhát gan, khóe miệng nàng khẽ giương lên, cũng không gọi là cười, “Thái tử ca ca chớ sốt ruột, Dung nhi đã đến phủ thái tử tức là đã hạ quyết định. Thái tử ca ca cẩn trọng suy nghĩ cũng tốt. Dung nhi vừa đến kinh đô Hạ quốc, cũng nên đi thăm thú khắp nơi.”

Ngoài cửa, mi mày Mộ Dung Ca lập tức chau lại, cuộc đối thoại của Nguyên Kỳ và Nam Cung Dung nàng nghe không sót một chữ. Thần sắc nàng thâm trầm, hai mắt khẽ nheo lại. Đúng như nàng đã đoán, mục đích Nam Cung Dung đến đây là nhắm vào Nguyên Kỳ.

Nàng hơi run sợ, song vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hôn ước giữ Nguyên Kỳ và Nam Cung Dung là lời trăn trối của Nam Cung Thanh Liên trước khi chết…

"Mộ Dung Trắc phi..." sắc mặt Bạch Hà tái nhợt, dè dặt cẩn trọng hỏi. Nếu đúng như vậy tức là Nam Cung tiểu thư này đến đây để giành thái tử. Chỉ là những lời vừa nãy của Nam Cung tiểu thư lại có vẻ rất danh chính ngôn thuận! Chỉ là, trước sau Nam Cung tiểu thư đều nói Mộ Dung Trắc phi không xứng với thái tử, lại càng không xứng đáng sinh hạ con nối dõi cho thái tử! Những lời này để Mộ Dung Trắc phi nghe phải cũng rất đau lòng. Vậy hiện giờ, Mộ Dung Trắc phi...

Mộ Dung Ca xoay người, dặn dò Bạch Hà: “Trở về phòng thôi.”

“Không vào gặp thái tử sao?” Bạch Hà hỏi ngay. Không lẽ Mộ Dung Trắc phi muốn rút lui sao? Nam Cung Dung không phải Thượng Quan Ngọc Nhi, cũng không là Lâm Nhã, càng không phải là Lưu Ngữ Yên, tuyệt đối không phải người dễ dàng đối phó a! Có thể để giữ dòng máu thuần khiết của gia tộc Nam Cung, rất có thể thái tử sẽ cưới Nam Cung Dung làm phi!

Mộ Dung Ca lắc đầu, bây giờ chưa phải lúc gặp Nguyên Kỳ và Nam Cung Dung, bởi vì nàng không thể để Nam Cung Dung biết được nàng đã biết được những điều nàng. Nàng hướng mắt ra phía ngoài, vẫn vô cùng trấn định, “Việc này tuyệt đối không thể để người khác biết được.”

Dứt lời, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua thư phòng rồi rời đi.

Nàng vừa mới rời đi, Nam Cung Dung liền bước ra, nàng đăm chiêu nhìn đoạn rẽ phía trước. Thân mang nội công thâm hậu, hiển nhiên nàng đã sớm phát hiện Mộ Dung Ca đứng ở ngoài, có điều, nàng chỉ hơi bất ngờ là sau những lời mình đã nói, Mộ Dung Ca vẫn không tức giận bước vào chất vấn, thậm chí còn muốn giấu giếm chuyện này. Quả nhiên Mộ Dung Ca không phải kiểu nữ tử ghen tuông lồng lộn khi biết được sự sủng ái của mình sắp bị đoạt đi, thậm chí vô cùng bình tĩnh đón nhận!

Nếu vừa rồi Mộ Dung Ca xông vào, không thể phủ nhận đó sẽ là một thời cơ rất tốt cho nàng! Vừa vặn nói rõ thân phận của nàng. Nàng nhướng mày, trong mắt ý cười trong suốt, mới nhìn qua sẽ cảm thấy nàng vô cùng thẳng thắn đáng yêu, song nếu cẩn thận quan sát sẽ nhận thấy dưới tính cách này tựa hồ có chút lạnh lùng.

Trong thư phòng, ánh mắt Nguyên Kỳ trở nên thâm trầm, môi mím chặt. Vừa nãy Mộ Dung Ca đã đến ngoài cửa mà vẫn lựa chọn rời đi.

Nữ tử này vô cùng thông minh, và vẫn rất mực tin tưởng hắn.

Chỉ là việc này…

...

Mộ Dung Ca trở về phòng liền nghe Bạch Hà nói lại, Nam Cung Dung đã ra ngoài.

Nàng gật đầu, “Ừm, có lẽ Nam Cung tiểu thư muốn ra ngoài du ngoạn, chắc là giữa trưa sẽ không trở lại. Hãy dặn nhà bếp, bữa ăn tối phải chuẩn bị tinh xảo một chút.”

Bạch Hà thấy Mộ Dung Ca không chút để tâm, vẫn luôn nhàn nhã đọc sách liền quan sát một lượt, trong phòng không còn hạ nhân nào khác, liền khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ Mộ Dung Trắc phi không hề lo lắng? Nam Cung tiểu thư này nhìn là biết muốn hướng về phía thái tử mà vào.”

Mộ Dung Ca nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của Bạch Hà, cười nói: “Lo lắng thì có ích gì? Chi bằng cứ bình tâm tĩnh khí chờ đợi. Ngươi mau vào bếp, dặn dò nhà bếp nấu cho mình một bát chè ngân nhĩ hạt sẽ để xua đi cơn tức tối nôn nóng đi.”

“Mộ Dung Trắc phi!" Bạch Hà dậm chân, dù chuyện gì xảy ra, Mộ Dung Trắc phi vẫn luôn thong dong, tựa hồ không để ý chuyện gì sắp xảy ra! Cũng không cho phép nàng nói chuyện này ra, khác nào toại thành cho Nam Cung tiểu thư chứ!

Nam Cung tiểu thư mà biết nhất định sẽ cười thầm! Dám sẽ cho rằng Mộ Dung Trắc phi sợ mình rồi!

Mộ Dung Ca lắc đầu cười nhạt, cái cô gái này đúng là rất đơn thuần. “Phủ Thượng Quan có hồi âm chưa?” Nhất định Thượng Quan Ngọc Nhi đã nhận được bái thiếp. chỉ là không biết Thượng Quan Ngọc Nhi có dám gặp nàng hay không!

“Vẫn chưa.” Bạch Hà lắc đầu. “Bây giờ Thượng Quan tiểu thư còn đang dưỡng bệnh, nếu vẫn chưa hồi âm chắc là lo sợ sẽ lây bệnh qua cho người.”

“Vậy cứ đợi thôi, lát nữa nàng ta sẽ gửi bái thiếp về.” Mộ Dung Ca lại tập trung đọc sách. Quyển sách này nàng lấy từ trong phòng của Nguyên Kỳ, vừa hay cũng là cuốn sách mà Nguyên Kỳ xem qua vài trang lập tức vứt sang một bên. Sau khi xem qua nàng mới biết đây không phải binh thư, càng không phải sử ký, mà chỉ là một quyển sách viết về hậu viện mỹ nhân vô số mà nam tử vẫn giữ được cơ thể tráng kiện. Nàng đọc vài trang cũng cảm thấy hơi nhàm chán, chỉ là nàng có chút tò mò, trong hậu cung mỹ nhân vô số, mỗi đêm quần quật ba bốn năm cô mà không bị sức cùng lực kiệt, thậm chí vẫn có thể thân cường lực kiện sao? Chẳng lẽ truyền thuyết về thái âm bồi bổ được dương thuyết là có thật?

Bạch Hà nào biết Mộ Dung Ca có tâm tư này, hiện giờ Bạch Hà chỉ hận không thể khiến Mộ Dung Ca nghe lọt tai lời của mình, không đi tính sổ cái cô tiểu thư nhà Nam Cung! Chỉ là Bạch Hà cũng hiểu rõ, tự Mộ Dung Trắc phi cũng có suy nghĩ của mình. Nàng cố nén sự bất bình trong lòng, gật đầu đáp: “Vâng.”

Quả nhiên Nam Cung Dung không hồi phủ thái tử dùng bữa trưa, song bản thân thái tử cũng không trở về phòng dùng bữa mà trực tiếp ăn ngay tại thư phòng. Đối với việc này Bạch Hà cực kỳ khó chấp nhận, song Mộ Dung Ca vẫn bình thản như mọi khi, sau bữa trưa còn tựa vào ghế nằm, nhàn nhã xem sách.

“Mộ Dung Trắc phi, bữa trưa hôm nay sao thái tử không về phòng dùng bữa nhỉ?” Bạch Hà lo lắng hỏi.

Mộ Dung Ca lơ đễnh, “Ừm, có lẽ còn nhiều việc phải xử lý. Từ thư phòng đến đây cũng mất khoảng hai khắc, lãng phí thời gian không đáng. Lát nữa ngươi hãy vào nhà bếp dặn đầu bếp chuẩn bị ít món điểm tâm và trà nước mà thái tử thích đi.”

"Mộ Dung Trắc phi!" Bạch Hà dậm chân, gấp rút như đang bò trên chảo nóng.

Thấy vậy, Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn Bạch Hà, mỉm cười hỏi: “Có phải Bạch Hà có ý với Lưu Vân không?”

Nghe vậy, Bạch Hà sửng sốt, mở to hai mắt, trong một khoảng thời gian ngắn á khẩu không trả lời được, cuối cùng bưng mặt xấu hổ trốn ra ngoài.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Bạch Hà lúc chạy đi, Mộ Dung Ca nhịn không được thở dài một hơi. Đối với một cô gái hiền lành như Bạch Hà mà nói, cảm mến Lưu Vân có là chuyện tối hay xấu nữa. Xem ra nàng phải tìm dịp nhắc nhở Lưu Vân một tiếng, nếu không có tình cảm với Bạch Hà thì nên đem sự việc giải thích rõ ràng.

Mắt nàng khẽ dao động, có chút mệt mỏi. Tuy sách này chẳng bổ béo gì nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy có chút ý tứ trong đó, dùng để giải khuây trong lúc rãnh rỗi cũng được. Đang muốn lên giường ngủ trưa, Bạch Hà vừa chạy đi lại quay về.

“Thưa Mộ Dung Trắc phi, phủ Thượng Quan đã hồi thiếp, thỉnh Mộ Dung Trắc phi ngày mai ghé phủ Thượng Quan một lần. Ngoài ra, có Lưu công tử và Lưu cô nương cầu kiến.” Sắc hồng trên mặt Bạch Hà vẫn chưa giảm, nàng cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng Mộ Dung Ca, sợ bị nàng cười nhạo.

Lưu Tùng Nguyên, Lưu Ngữ Yên? Hôm nay bọn họ đến gặp nàng có việc gì nhỉ?

“Để bọn họ ở phòng bên đợi một lát.” Mộ Dung Ca lên tiếng.

Từ khi Lưu Tùng Nguyên bị Lan Ngọc bắt xong, đây là lần đầu tiên hắn đến phủ thái tử. Không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, song vẫn mơ hồ nhận ra, tựa hồ hôm nàng cứu hắn về Lưu phủ, hắn có rất nhiều việc muốn nói lại thôi, dường như có gì đó giấu nàng!

Mà thời gian này hắn cũng chưa từng nhận thêm vụ làm ăn nào.

Trong lúc suy tư, nàng đã thay xong quần áo rồi.

Lúc vào đến sảnh bên, Lưu Tùng Nguyên và Lưu Ngữ Yên cùng yên lặng uống trà chờ đợi. Thấy nàng bước vào, bọn họ cùng đứng dậy, hành lễ: “Tại hạ (Yên Nhi) gặp qua Mộ Dung Trắc phi.".

Mộ Dung Ca nhìn lướt qua Lưu Ngữ Yên, tựa hồ trên mặt đã bình thản đi rất nhiều, không còn vẻ đố kỵ và xúc động vội vàng như trước liền biết cô bé đã được Lưu Tùng Nguyên khuyên bảo. Đối với Lưu Ngữ Yên, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Nàng mỉm cười trả lời: “Không cần đa lễ, cứ ngồi xuống trò chuyện là được.”

Lưu Ngữ Yên hổ thẹn không dám nhìn thẳng Mộ Dung Ca, vừa hay bắt gặp ánh mắt Mộ Dung Ca nhìn mình vẫn vô cùng dịu dàng, không ý trách tội, trong lòng nàng cảm thấy áy náy vô cùng, cảm thấy bản thân bị mỡ heo che mờ con mắt. Mộ Dung Ca luôn ân cần giúp đỡ mà nàng lại làm ra những chuyện như vậy! Nàng quỳ hay xuống đất, khóc lóc, “Mộc tỷ tỷ, Yên Nhi đã sai rồi. Cũng may mộc tỷ tỷ vẫn không trách tội. Thời gian qua, Yên nhi ngày nghĩ đêm nghĩ càng cảm thấy bản thân quá mức đáng giận. Trên đời này, ngoài ca ra duy chỉ có Mộc tỷ tỷ tốt với Yên nhi nhất. Yên nhi xin lỗi.”

Khóe miệng Mộ Dung Ca hơi nhếch lên, khom người đỡ Lưu Ngữ Yên đứng dậy, “Ta và muội quen biết hơn hai năm rồi nào lại không biết tính cách của muội. Trước giờ muội hành sự không từng suy nghĩ chu đáo, thường là muốn liền làm ngay chứ không để tâm hậu quả. Lúc đó Lưu công tử bị người ta bắt đi, cũng khó trách muội đang trong cơn rối rắm. Suy cho cùng chỉ là tâm tính nữ nhi, nếu đã nghĩ thông thì tốt rồi.”

“Mộc tỷ tỷ… không phải, Mộ Dung Trắc phi có tha thứ cho Yên nhi?” Lưu Ngữ Yên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn rướm lệ trông thật điềm đạm đáng yêu.

Nhìn Lưu Ngữ Yên lúc này, dường như Mộ Dung Ca trở về hai năm trước, vô ưu vô lự… Lưu Ngữ Yên hễ bị Lưu Tùng Nguyên răn dạy, chịu ủy khuất đều đến tìm nàng kể lể, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Mộ Dung Ca gật đầu, “Ừm.”

“Ca, Mộ Dung Trắc phi đã tha thứ cho Yên Nhi rồi!” Sau khi đứng dậy, Lưu Ngữ Yên vui mừng khoe với Lưu Tùng Nguyên. Dọc đường đến đây, nàng vẫn luôn bất an lo lắng, tâm niệm mãi những ngày trong phủ thái tử nàng đã hành sự thiếu lý trí. Lại nghĩ lúc trước Mộ Dung Ca đối xử với mình vô cùng tốt, không khác gì chị em ruột. Càng nghĩ như vậy nàng lại càng hổ thẹn, lòng càng tự trách. Sao bản thân lại nỡ vì chút tư tâm mà làm hại Mộ Dung Ca? Nếu làm vậy nàng có khác gì Lâm Thiện Nhã chứ?

Lưu Tùng Nguyên luôn nhìn Mộ Dung Ca và Lưu Ngữ Yên, thấy Lưu Ngữ Yên được vậy hắn thật sự vui mừng không kịp. Song lúc thấy Mộ Dung Ca tha thứ cho Yên nhi, lòng hắn lại không khỏi áy náy. Hắn hơi quay mặt đi không dám nhìn thẳng Mộ Dung Ca.

Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Ca nhìn Lưu Tùng Nguyên, hỏi: “Sức khỏe Lưu công tử đã tốt hơn chưa?” Bởi vì bị Lan Ngọc dụng hình, cơ thể Lưu Tùng Nguyên nhất định bị tổn thương nguyên khí không ít. Thật ra nếu không phải do nàng, nào đâu Lưu Tùng Nguyên phải chịu sự tra tấn này.

“Đã hồi phục rồi.” Lưu Tùng Nguyên cúi đầu đáp. Hai bàn tay khẽ run lên dưới ống tay áo. Thật ra hắn đã khỏe từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn nán lại kinh đô chờ khi Nguyên Kỳ có thể chu toàn bảo hộ Mộ Dung Ca hắn mới dám đến cầu kiến.

Thấy Lưu Tùng Nguyên chưa từng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca, Lưu Ngữ Yên thầm thở dài, không lẽ ca vẫn chưa quên được Mộ Dung Ca? Ý trời trên ngươi, huynh muội họ lại phải trải qua một trận tình kiếp đau khổ như nhau.

“Vậy thì tốt rồi.” Mộ Dung Ca gật gật đầu, cẩn trọng quan sát sắc khí Lưu Tùng Nguyên đã tốt lên rồi mới yên tâm.

“Hôm nay huynh muội ta đến gặp Mộ Dung Trắc phi, chủ yếu là muốn chào từ biệt. Đồng thời tại hạ cũng muốn xinh lỗi Mộ Dung Trắc phi. Ngày sau tại hạ sẽ không làm ngành binh khí nữa.” Lưu Tùng Nguyên từ từ ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ca đang kinh ngạc, không chút do dự nói.

Lưu Ngữ Yên mở to mắt kinh ngạc, “Ca đang nói gì vậy? Sao lại muốn buông bỏ việc mua bán binh khí?” Lưu gia trước giờ dựa vào ngành kinh doanh này để lập nghiệp, dần dần tạo được chỗ đứng ở các nước, nếu như từ bỏ, nỗ lực bấy nhiêu năm qua của Lưu gia sẽ tan thành mây khói. Quan trọng hơn là, bây giờ đang hợp tác với Mộ Dung Ca, nếu ca không tiếp tục hành tẩu giữa các nước thì Mộ Dung Ca sẽ làm sao đây?
Bình Luận (0)
Comment