Bạc Lâm Linh than thở: "Cháu cũng biết đấy, chiều cao của cô trong số các omega nữ thật sự rất hiếm gặp, nếu dàn phù dâu thấp hơn cô một đoạn lớn thì trông sẽ chẳng ăn nhập gì cả. Hiện tại cô đã mời được mười một người rồi, chỉ thiếu một người cuối cùng nữa thôi."
Là một siêu mẫu với chiều cao 1m82, có thể nói Bạc Lâm Linh rất nổi bật trong số các omega nữ, mặc dù với nghề nghiệp của cô, việc tìm một đồng nghiệp có chiều cao phù hợp và cũng là omega không phải khó, nhưng để tìm một người có quan hệ thân thiết thì không nhiều lắm.
Giang Vụ Oanh hơi lúng túng, thấp giọng nói: "Nhưng cháu là..."
"Cô biết, cô biết," Bạc Lâm Linh vội vàng an ủi cậu, "Cháu là con trai chứ gì, không sao cả! Cháu đứng ở hàng cuối, hơn nữa tóc cũng dài, lại còn xinh đẹp dễ thương như vậy, đảm bảo chẳng ai phát hiện ra đâu!"
Giang Vụ Oanh vẫn còn chút băn khoăn: "Nhưng... chọn một omega từng ly hôn làm phù dâu, có ổn không ạ?"
"Có gì mà không ổn chứ?" Bạc Lâm Linh thấy cậu không có ý từ chối, liền yên tâm tranh thủ nói, "Cô còn kết hôn ba lần rồi đây, kết cho vui thôi mà."
Giang Vụ Oanh trầm tư trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu.
Bạc Lâm Linh mừng rỡ, bỗng dưng cảm thấy đôi tai thỏ trong tay lại càng đáng yêu hơn.
**
Lúc Bạc Lan Tức xách hộp giữ nhiệt bước vào phòng bệnh, liền bắt gặp cảnh tượng cô út nhà mình đang cười tủm tỉm, nâng niu đôi tai thỏ của Giang Vụ Oanh, hết xoa lại nắn.
Hắn lập tức cau mày thật chặt, giống như một gã chồng nóng tính vừa chứng kiến người vợ xinh đẹp của mình bị người khác trêu ghẹo, hắn lớn tiếng nói: "Cô, cô đang làm gì vậy!"
Hắn vẫn còn cố kỵ đến việc bệnh viện cần giữ yên tĩnh, nên âm lượng thực ra rất thấp, chỉ là trong giọng nói như có mùi thuốc súng rất nồng... át cả mùi chua.
Bạc Lâm Linh: "..."
Cô cười khẩy một tiếng, nói: "Thằng nhóc thối, ngứa da rồi phải không? Nói chuyện với người lớn kiểu gì thế hả?"
Bạc Lan Tức đặt bát cháo đậu đỏ trong tay lên chiếc bàn nhỏ bên giường, cố ý không nhìn chú thỏ nhỏ đang dựa vào đầu giường với khuôn mặt tái nhợt, giọng điệu cứng rắn: "Vừa mua đấy, còn nóng hổi, ăn chút đi."
Bạc Lâm Linh: "..."
Cô không nhìn nổi nữa, đá Bạc Lan Tức một cái, nhướng mày trách móc: "Còn nói chuyện cái kiểu khó nghe như này nữa thì cút ra ngoài ngay!"
Bạc Lan Tức nghẹn cổ không lên tiếng, Bạc Lâm Linh tức muốn hộc máu, quay lại mở nắp hộp, cười ngọt ngào: "Nào, Tiểu Oanh Oanh, cô út đút cháo cho cháu nhé."
Bạc Lan Tức lại giống như vừa ăn mười cân thuốc súng, bực bội nói: "Đây là cháu mua, sao lại là cô đút?"
Giang Vụ Oanh nhíu mày, vội vã hòa giải: "Cháu không đói, vất vả cho nhị thiếu chạy một chuyến rồi, anh tự ăn đi."
Bạc Lan Tức đụng phải đinh mềm, khí thế lập tức tắt ngấm, vụng về níu kéo: "Đây là đầu bếp tư nhân nhà Tưởng Quan Thành mở ở thành phố C nấu đấy, hương vị chắc không tệ đâu, chẳng phải cậu không khỏe sao?"
Bạc Lâm Linh xem như đã hiểu vì sao thằng cháu chó má này lại đi đến bước ly hôn rồi...đúng là miệng chó không thể phun ra ngà voi.
Khi đó Giang Vụ Oanh đồng ý kết hôn với hắn, thật sự là liều mình nhảy vào ổ chó mà.
Giang Vụ Oanh còn chưa kịp từ chối lần nữa, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta kéo mạnh ra.
Rõ ràng là Bạc Lan Huyền sau khi xuống máy bay đã không ngừng nghỉ vội vã chạy đến bệnh viện, thậm chí vào bệnh viện còn là một mạch chạy thẳng tới, áo khoác vắt trên cánh tay, tóc hơi rối, hơi thở cũng không ổn định, sau khi mở cửa không nhìn ba người còn lại, trực tiếp dán mắt vào Giang Vụ Oanh.
"Được rồi," Bạc Lâm Linh thấy hắn đến, liền đặt bát cháo xuống, đứng dậy nói, "Người ủy thác đến rồi, cô là người được ủy thác cũng hoàn thành nhiệm vụ, giờ đi trước đây."
Giang Vụ Oanh vẫy tay như một đứa trẻ nhỏ, nói: "Tạm biệt cô."
"Tạm biệt tiểu Oanh Oanh," Bạc Lâm Linh cười gian xảo nói, "Đừng quên những gì đã hứa với cô đấy."
Bạc Lan Tức vừa thấy Bạc Lan Huyền liền nhớ đến mùi rượu gin thoang thoảng trên người Giang Vụ Oanh, cả người hắn giống như một con sói bị xâm phạm lãnh thổ, pheromone lạnh lẽo đã không kìm nén được mà phóng ra.
Bạc Lâm Linh "tch" một tiếng, giơ chân đá hắn một cái rồi nói: "Đi thôi, đám cưới của cô thiếu người giúp đỡ, mày đi xem địa điểm với cô."
Đương nhiên là Bạc Lan Tức vô cùng phản đối, hắn không kiên nhẫn nói: "Ngày mai con đi."
"Bớt nói nhảm," Bạc Lâm Linh trực tiếp túm lấy gáy hắn lôi ra ngoài, đồng thời nói: "Nhanh lên nhanh lên."
Bạc Lan Tức không thể thật sự động tay với người lớn, chỉ đành mặt mày ủ rũ bị kéo đi.
Vì trên phương diện thân phận không tiện tiếp xúc nhiều, sau khi Bạc Lan Tức rời đi, Giang Vụ Oanh liền nói với Giang Chấp Giản: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi, anh đi làm việc đi."
Giang Chấp Giản im lặng nhìn cậu một lát, cuối cùng chỉ nói "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt" rồi rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Huyền.
Giang Vụ Oanh không nhìn hắn, cũng không nhìn bát cháo đậu đỏ thơm ngon kia mà chỉ từ từ kéo chăn lại gần mình hơn.
Giống như một đám mây bông gòn màu tuyết, từ eo nhỏ của chú thỏ trắng chậm rãi lan ra, phủ kín trước ngực, cổ, và cả đầu.
Thái độ trốn tránh của cậu quá rõ ràng, Bạc Lan Huyền đứng bên giường, nhẹ giọng nói: "Bé cưng, trên đường đến sân bay, ta đã mơ một giấc mơ."
Đầu tai thỏ bên mép chăn khẽ run lên.
Bạc Lan Huyền ngồi xuống, ngón tay chạm vào gối, men theo mép tai thỏ vòng đi vòng lại, hết vòng này đến vòng khác.
Tựa như đang thi triển một loại thuật pháp tà ác nào đó, mỗi một lần vòng tay lướt qua, đầu tai thỏ lại càng đỏ hơn một chút, càng run rẩy dữ dội hơn.
Rồi ngón tay của Bạc Lan Huyền được nước lấn tới, ấn mạnh vào đầu tai thỏ, khiến sự rung động nhỏ bé ấy phải dừng lại.
Cả đám mây đang có chút sóng gợn cũng ngay lập tức ngừng lại, cứng ngắc.
Dù sao Bạc Lan Huyền vẫn xót cậu không thoải mái, lại sợ cậu tự mình kìm nén đến không thở được, trực tiếp vén chăn lên, vứt áo khoác rồi nằm lên giường.
Thỏ con bị vùi trong chăn đến mức hai má ửng hồng, kinh ngạc nhìn Alpha đột ngột xông vào.
Bạc Lan Huyền cẩn thận tránh tay đang truyền dịch của cậu, không nói hai lời ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi lạnh của cậu, thấp giọng nói: "Ta mơ thấy ngày em và Bạc Lan Tức kết hôn."
"Ta thức suốt đêm làm diều giấy, tới giờ Mão đã đến bờ sông Liễu Đới, từ giờ Thìn đợi mãi đến hoàng hôn, nhưng em không đến."
"Ta còn tưởng là em có việc gì đó chậm trễ, hoặc là không muốn đến cuộc hẹn của ta... nhưng ta không ngờ, em lại đi kết hôn với Bạc Lan Tức."
Giang Vụ Oanh rụt người lại, cố gắng tránh xa bàn tay lớn của Alpha, nhỏ giọng nói: "Bạc..."
"Kiếp trước," Bạc Lan Huyền lại ôm người chặt hơn một chút, cắt ngang lời cậu, "Em còn chưa ly hôn với hắn, ta còn có thể cướp em về, kiếp này hai người ly hôn rồi..."
"Oanh Oanh," Hắn kết luận, "Em có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng tuyệt đối không buông tay."
Cảm nhận được da thịt dưới lòng bàn tay dần dần ấm lên, cũng mềm mại hơn một chút, cuối cùng Bạc Lan Huyền cũng chịu buông tha cho chú thỏ nhỏ đang giả chết, đứng dậy lấy bát cháo đậu đỏ.
Hắn lấy một chiếc cốc giấy, múc chút cháo vào nếm thử, đậu đỏ được ninh nhừ thơm ngon, độ ngọt và độ mềm đều rất vừa vặn.
Sau đó, hắn bấm nút điều chỉnh cho giường nâng lên, lạnh nhạt nói: "Đến đây bé cưng, nếm thử chút cháo do em chồng tương lai mua cho em nào."
Giang Vụ Oanh: "..."
**
Vấn đề cốt lõi vẫn chưa được giải quyết, Bạc Lan Huyền không biết được tại sao Giang Vụ Oanh lại tránh hắn như tránh tà, nên hắn chỉ còn cách tìm một con đường khác.
Hắn múc một thìa cháo đưa đến bên miệng chú thỏ nhỏ sắp bị lừa gạt, nói: "Bé cưng, nếu em thực sự không muốn gặp ta đến vậy, ta có thể lùi bước."
Giang Vụ Oanh vẫn có chút cảnh giác, không lập tức trả lời, chỉ đợi những lời tiếp theo của hắn.
Bạc Lan Huyền chậm rãi nói: "Nhưng trong quý này, Trường Châu vừa vặn có kế hoạch mở rộng kinh doanh ở thành phố C, vì vậy ta cũng sẽ ở lại đây trong một thời gian."
"Em muốn ở ký túc xá cũng được," Hắn rút một tờ giấy ăn nhẹ nhàng lau đi một giọt nước canh rơi trên khóe môi Giang Vụ Oanh, vẻ mặt đầy ẩn ý, "Nhưng vào các kỳ nghỉ, em phải ở cùng ta."
Đoán chắc rằng thỏ con sẽ từ chối, Bạc Lan Huyền liền nói tiếp: "Chỉ cần em đồng ý, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn bạn bè nên có."
Hắn vứt tờ giấy ăn đi, tiếp tục dụ dỗ: "Ví dụ như bây giờ, ta dùng giấy lau đi, chứ không phải dùng..."
"Được... nhưng, nhưng phải ký hợp đồng." Giang Vụ Oanh lập tức cắt ngang câu nói lấp lửng của hắn, ngây ngô nhảy vào cái hố bẫy mà con sói đuôi to đã đào sẵn.
"Được," Alpha đáp ứng rất sảng khoái, lại tiến thêm một bước, "Vậy bây giờ... có thể thêm ta vào WeChat lại được không?"
Bạc Lan Huyền được như ý nguyện, cháo trong tay cũng đã đút được hơn nửa bát, thấy Giang Vụ Oanh nhai càng lúc càng chậm, thì biết là cậu đã no rồi.
Hắn định dỗ cậu ăn thêm chút nữa, nhưng dù sao Giang Vụ Oanh vẫn không khỏe, Bạc Lan Huyền sợ nắm không đúng mực lại khiến cậu khó chịu hơn, nên đành bỏ bát xuống.
Hắn ra ngoài tìm bác sĩ hỏi han lại mọi thứ một cách chi tiết, lúc quay lại thì Giang Vụ Oanh đã nằm trên gối ngủ say rồi.
Trên người omega vẫn còn vương vấn mùi pheromone của hắn, giống như một sự tuyên bố thầm lặng.
Bạc Lan Huyền cúi người đến gần gáy cậu, hít hà mùi hương sau khi hai người hòa quyện với nhau, rồi như một tên biến thái li.ếm nhẹ một cái.
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Một tuần bảy ngày cướp được hai ngày, yeah
Ngày mai đến trường mới rồi (nhắc nhở một chút: ký túc xá của thỏ con có cả sinh viên đại học và sau đại học ở chung nhé)! Gà gà gà gà!!