Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 21

Buổi chiều ngày hôm sau, Giang Vụ Oanh đã hồi phục gần như hoàn toàn, Bạc Lan Huyền đưa cậu đến đại học C, nhưng khi đến cổng, Giang Vụ Oanh lại có vẻ muốn nói gì đó rồi thôi.

Alpha khẽ thở dài: "Lại muốn đuổi ta đi à?"

Giang Vụ Oanh có chút áy náy, cúi đầu, khẽ gật một cái.

Bạc Lan Huyền khẽ hôn lên đôi tai thỏ của cậu, dịu giọng nói: "Ta phải vào giúp em sắp xếp ký túc xá rồi mới đi. Ngày mai ta sẽ quay về thành phố Q một chuyến, lái xe đưa Huyền Huyền qua đây... Em vừa đi, nó đã bỏ ăn rồi."

Giang Vụ Oanh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy lo lắng. Nhìn dáng vẻ cậu quan tâm đến con chó lớn kia như thế, Bạc Lan Huyền không khỏi cảm thấy ghen tị.

Nhưng có Huyền Huyền ở đó, xác suất thỏ con nhảy vào bẫy sẽ lớn hơn một chút — dù sao hắn cũng không thể đảm bảo Giang Vụ Oanh sẽ không thay đổi ý định vào phút chót, rồi ở lỳ trong ký túc xá, cắt đứt mọi liên lạc với hắn.

**

Hai người đi theo chỉ dẫn trên bảng hiệu đến tòa nhà ký túc xá được hiển thị trên hệ thống quản lý sinh viên, sau đó đến phòng 3004 đã được sắp xếp.

Vừa đẩy cửa ra, ba người bên trong đồng loạt quay sang nhìn họ, mỗi người một biểu cảm khác nhau.

Giang Vụ Oanh: "..."

Trong đó có hai người cậu quen mặt - Tưởng Quan Thành và Giang Chấp Giản.

Người còn lại... trên đầu có một đôi tai chó màu đen nâu nổi bật.

Năm đó, số người bị hại nhiều không đếm xuể, nhưng xác suất bị xếp vào chung một phòng ký túc xá thực sự rất nhỏ. Vậy mà cậu vẫn đụng phải.

Tưởng Quan Thành là người phản ứng đầu tiên, hắn lập tức ngồi dậy từ trên giường, ngạc nhiên nói: "Tiểu... Tiểu Giang... Tiểu..."

Hắn gọi thế nào cũng thấy kỳ quặc, cuối cùng dứt khoát nói thẳng: "Hóa ra cậu chính là sinh viên trao đổi kỳ này à."

Giang Vụ Oanh khó hiểu nói: "Đây là khu ký túc xá chung cho cả cử nhân và thạc sĩ sao?"

"Đúng vậy, khu này của trường C có rất ít ngành đào tạo sau đại học." Nam sinh có đôi tai chó cười nói, "Nghe nói trước khi nhập học có người đã quyên góp một khoản tiền lớn cho trường, tòa nhà ký túc xá nghiên cứu sinh đó, với cả mấy tòa ký túc xá cũ khác đột nhiên bắt đầu sửa sang lại, sinh viên trong các tòa đó liền bị phân tán, nhét tạm vào các tòa khác."

Giang Vụ Oanh vẫn chưa thể hiểu nổi: "Nhưng tại sao Omega lại bị xếp vào... khu ký túc xá của Alpha?"

Lúc lên lầu, cậu đã nhận ra rồi, cả tòa nhà này toàn là Alpha nam, không có một beta nào, càng đừng nói đến Omega.

Cũng may cậu có thói quen đội mũ và đeo khẩu trang khi ra ngoài, nên không ai thấy rõ mặt.

Nhưng dù vậy, cảm giác đôi tai thỏ của mình bị hàng trăm Alpha chăm chú nhìn chằm chằm cũng khiến cậu căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Nam sinh kia cũng không biết trả lời thế nào, chỉ gãi gãi gáy, nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ."

Bạc Lan Huyền đứng phía sau nghe không nổi nữa, hắn lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Mẫn Cảnh Thành, bảo anh ta liên hệ với trường để đổi ký túc xá cho Giang Vụ Oanh.

Hiệu suất làm việc của trợ lý Mẫn rất cao, nhưng câu trả lời nhận được lại không như mong đợi.

Bạc Lan Huyền nhìn màn hình điện thoại, mặt mày u ám khi thấy dòng tin nhắn: "Nhà trường nói toàn bộ ký túc xá Omega đã kín chỗ, không còn một giường trống nào.", "Ký túc xá dành cho giảng viên cũng đã hết phòng."

Giang Vụ Oanh quay lại nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của hắn, đoán được sự việc này có lẽ không còn đường xoay chuyển.

Nghĩ đến thân phận của ba người trong phòng, một người là bạn của Bạc Lan Tức, một người từng có hoàn cảnh giống cậu năm đó, còn người kia thì càng...

Hẳn cũng không đến mức xảy ra chuyện gì quá đáng.

Thế nên, chú thỏ nhỏ thích ứng nhanh chóng bước vào phòng ký túc xá.

Nam sinh có đôi tai chó kia trông có vẻ hoạt bát, nhanh chóng tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi là Chu Xuyên Nguyên. 'Xuyên' trong sông núi, 'Nguyên' trong thảo nguyên, sinh viên năm hai khoa Máy tính của đại học C."

Giang Vụ Oanh đến gần mới phát hiện sau lưng cậu ta có một cái đuôi chó màu nâu đen... mà cũng đúng thôi, đuôi thỏ ngắn, có thể giấu trong quần áo, còn đuôi chó thì không thể nào giấu được.

Chu Xuyên Nguyên nhiệt tình đến mức khiến người ta khó mà chống đỡ, sau khi giới thiệu xong liền xuống giường, hớn hở nói: "Phong cảnh của đại học C rất đẹp đó, cậu chưa tham quan qua đúng không. Có cần tôi dẫn đi làm quen một chút không?"

Giang Vụ Oanh uyển chuyển từ chối: "Tôi còn phải sắp xếp đồ đạc, xin lỗi nhé."

Chu Xuyên Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu nói: "Vậy cũng được... cậu muốn đi lúc nào thì cứ nói với tôi nha."

Bạc Lan Huyền: "..."

Hắn chết rồi chắc?

Bạc Lan Huyền giữ chặt lấy đôi vai của Giang Vụ Oanh, cúi đầu nói: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, anh đi mua ít đồ cho em."

Tư thế tuyên bố chủ quyền này rõ ràng đến mức không thể nào lầm được. Nụ cười nhiệt tình của Chu Xuyên Nguyên hơi nhạt đi đôi chút, cậu ta không nói thêm gì nữa mà xoay người rời khỏi phòng.

Tưởng Quan Thành nằm trên giường giả chết, còn Giang Chấp Giản vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không lộ rõ cảm xúc.

Giang Vụ Oanh vội nói: "Tôi tự làm được, anh... anh cứ lo công việc đi."

Tất nhiên Bạc Lan Huyền không thèm nghe cậu nói, trực tiếp ấn cậu ngồi xuống ghế, xoa nhẹ đỉnh đầu cậu rồi dịu dàng dặn dò: "Anh sẽ về nhanh thôi."

Nói là nhanh, nhưng thực tế hắn chạy lên chạy xuống không biết bao nhiêu chuyến, từ những thứ lớn như rèm giường, nệm, chăn gối, ga trải giường, đến những thứ nhỏ nhặt như khóa mật mã của tủ, tất cả đều tự tay hắn mua sắm, không nhờ ai giúp đỡ.

Giang Vụ Oanh nhìn thấy trên trán hắn rịn một tầng mồ hôi mỏng giữa trời lạnh thế này, trong lòng lại càng áy náy, liền đứng dậy nói: "Tôi... ưm..."

Bạc Lan Huyền bóc một viên kẹo vị xoài, nhét vào miệng cậu, nhẹ giọng nói: "Cứ ngậm tạm đi, lát dọn giường xong, chúng ta sẽ ra ngoài ăn."

**

Tưởng Quan Thành nằm đó giả vờ như không biết gì, thực ra các ngón tay dưới chăn đang nhảy múa trên màn hình điện thoại.

[Tưởng Quan Thành: Bạc Lão Nhị, sao em dâu nhỏ lại vào ở chung ký túc xá của bọn tôi thế hả???]

[Bạc Lan Tức: ...]

[Bạc Lan Tức: Cậu để mắt trông chừng, đừng để ai bắt nạt cậu ấy.]

[Bạc Lan Tức: Cũng không được thân thiết với cậu ấy quá.]

[Bạc Lan Tức: Người khác cũng không được lại gần cậu ấy.]

Tưởng Quan Thành: "..."

[Tưởng Quan Thành: Cút.]

**

Hai người đi ngang qua mấy nhà ăn trong khuôn viên đại học C, đúng vào giờ cao điểm, nhìn đâu cũng thấy đông nghịt người. Giang Vụ Oanh lập tức từ bỏ ý định khám phá nhà ăn mới, cùng Bạc Lan Huyền đi ra cổng trường.

Lúc nhập học, bọn họ đi vào từ cổng chính ở phía Nam, lần này lại đi ra từ cổng bắc, sau đó gặp khu chợ đêm phía bắc được sinh viên đại học C trêu chọc là "Nhà ăn thứ tám".

Ánh sáng ấm áp mang sắc cam đỏ kéo dài vô tận sang hai bên, tiếng huyên náo của phố phường cùng hương vị khói lửa cuộc sống đập thẳng vào mặt. Hương vị chua cay mặn ngọt của các món ăn khác nhau hòa quyện vào nhau, rồi quấn chặt lấy từng dây thần kinh khứu giác và vị giác.

Trong môi trường ồn ào náo nhiệt như vậy, nếu không nói lớn tiếng thì khó mà nghe thấy nhau.

Bên ngoài đại học Q cũng có một con phố như vậy, nhưng mỗi lần Giang Vụ Oanh đi ngang, cậu chỉ bước qua mà chẳng hề để tâm đến.

Thế nhưng vào một buổi hoàng hôn cuối đông như hôm nay, nơi con phố xa lạ của vùng đất khách, cậu lại dừng chân nhìn chằm chằm vào những xiên đồ ăn vàng óng, sáng bóng, đang tỏa ra hơi nóng nghi ngút trong cơn gió lạnh. Bước chân cậu, bỗng dưng không thể nhấc lên nổi nữa.

Bạc Lan Huyền nhận thấy cậu đi chậm lại rõ rệt, còn thường xuyên ngoái đầu nhìn, không khó để đoán được cậu muốn gì, chỉ là...

Alpha cúi xuống, kéo chặt mũ áo lông vũ của cậu lại, nhẹ giọng dỗ dành: "Dạ dày em mới ổn lại, hôm nay ăn nhẹ một chút trước đã, sau này có cơ hội sẽ ăn, được không?"

"... Ừm." Thực ra Giang Vụ Oanh vẫn đang tiếp tục đi về phía trước, dần dần rời xa khu chợ đêm tràn ngập hơi ấm ấy. Chỉ là thỉnh thoảng, cậu vẫn len lén ngoái nhìn lại.

Thế nhưng ánh mắt của Bạc Lan Huyền chưa từng rời khỏi cậu.

Khi Giang Vụ Oanh quay đầu lần thứ bảy, hắn khẽ thở dài.

Giang Vụ Oanh quay lại nhìn hắn, nghe thấy Alpha thỏa hiệp nói: "Chỉ được ăn một món thôi nhé."

Thỏ con ngẩn người trong giây lát, sau đó nhanh chóng gật đầu, niềm vui sướng không giấu nổi trên gương mặt.

Chợ đêm có vô số quầy hàng, Giang Vụ Oanh chưa từng nếm thử món nào, cuối cùng đành chọn cách đơn giản mà hiệu quả nhất—xếp hàng ở quầy đông khách nhất.

Hai người đứng ở cuối hàng, nghe thấy một sinh viên phía trước hỏi bà chủ quầy tôm viên khi nào mới có. Bà chủ đeo găng tay mỏng, ấn vài lần lên bếp từ rồi cao giọng đáp: "Hai mươi phút nữa!"

Bạc Lan Huyền lo Giang Vụ Oanh đứng lâu như vậy sẽ mệt, nhưng lại sợ nếu để cậu đi ngồi nghỉ trước thì hai người sẽ bị lạc mất nhau. Đang phân vân thì bỗng nghe có người bên cạnh gọi: "...Bạn học Tiểu Giang?"

Tưởng Quan Thành cầm trong tay hơn chục xiên mực nướng cay xé lưỡi, mùi cay nồng bốc lên mãnh liệt. Giang Vụ Oanh bị xộc thẳng vào mặt, cay đến mức mắt đỏ hoe, không nhịn được mà nhanh chóng kéo khẩu trang xuống, hắt hơi một cái.

Tưởng Quan Thành vội lùi ra xa một chút, liếc mắt nhìn tấm biển hiệu bên tay phải với dòng chữ "Một tô có đến ba mươi hai con tôm", cười nói: "Quầy này làm tôm viên ngon thật đấy, chỉ là có vài vị cay xé lưỡi luôn."

Thấy bên cạnh hắn không có ai đi cùng, Bạc Lan Huyền liền nói: "Phiền cậu đưa em ấy qua chỗ ghế ngồi nghỉ một lát, tôi mua xong sẽ tới tìm."

Tưởng Quan Thành nghe vậy liền gật đầu đồng ý: "Được thôi."

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp nói rằng mình không phải trẻ con dễ bị lạc, đã bị Tưởng Quan Thành dắt đến một chiếc ghế dài bằng gỗ dành cho khách đi bộ dừng chân nghỉ ngơi dưới tán cây .

Đèn ở quầy hàng sáng rực rỡ, khiến ánh đèn đường trắng dịu nơi đây càng trở nên mờ ảo.

Nhờ ánh đèn và ánh trăng, Giang Vụ Oanh nhìn thấy Bạc Lan Tức đang khéo léo ẩn mình trong những khóm hoa.

Thấy cậu đi tới, Bạc Lan Tức lập tức đứng bật dậy.

Tưởng Quan Thành liếc hắn một cái đầy ẩn ý, sau đó cười gọi Giang Vụ Oanh: "Nào, Tiểu Giang, ngồi xuống đi."

Giang Vụ Oanh do dự một chút, rồi chọn chỗ ngồi xa Bạc Lan Tức nhất trên ghế. Bạc Lan Tức hơi sững sờ, nhưng vẫn ngồi xuống theo.

Hắn lại dịch sang một đoạn lớn, ngồi sát cạnh Giang Vụ Oanh.

Từ trong bóng tối phía sau, hắn lấy ra một túi giấy đựng thức ăn - bên trong chính là một tô tôm viên của quầy hàng lúc nãy. Khói trắng nghi ngút, rõ ràng vừa mới làm xong không lâu.

Alpha nhét bát giấy vào tay Giang Vụ Oanh, nói: "Không cần đợi hắn xếp hàng đâu, ở đây có sẵn rồi."

Ngừng một chút, như sợ cậu từ chối, hắn dời mắt sang hướng khác, nói thêm: "Không ăn thì cứ cầm để sưởi tay đi."

Lời tác giả:

Người đã quyên tiền, rồi nhét thỏ con vào tòa nhà này là ai, có vẻ như đáp án đã rõ ràng rồi...

Đặc điểm của anh trai hờ chính là luôn giấu mình, với mối quan hệ của hắn và thỏ con, chỉ cần có một chút dấu hiệu thôi là thỏ con sẽ tránh né ngay, cho nên nhiều năm như vậy, từ góc độ của thỏ con thì hắn vẫn chỉ là người xa lạ, nhưng từ góc độ của hắn...

Có điều, sau khi gặp lại, những hành vi mờ ám bấy lâu sẽ dần dần nổi lên mặt nước.

Bình Luận (0)
Comment