Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 35

Thỏ con lập tức dừng lại, không dám trêu chọc hắn nữa.

"Đây là chương trình đặc biệt phát sóng trực tiếp trên kênh tin tức, tiếp theo chúng ta sẽ đến hiện trường khai quật khảo cổ di chỉ Lương Chiêu Lăng, thời lượng chương trình xin được chuyển đến phòng thu Chiêu Lăng..."

Giọng nữ phát thanh viên trang trọng, điềm tĩnh vang lên, tay Giang Vụ Oanh đang nâng cốc khẽ khựng lại.

Hai chữ "Chiêu Lăng" vừa xuất hiện, Bạc Lan Huyền cũng ngẩn ra.

Hắn bất ngờ ngước nhìn màn hình TV đang chiếu cận cảnh những món đồ vàng ngọc tinh xảo, Bạc Lan Huyền chậm rãi nói: "... Xem người khác đào mồ mả của mình, đúng là một trải nghiệm có một không hai trong đời."

Giang Vụ Oanh: "..."

Giọng tường thuật ngoài màn hình chậm rãi vang lên: "Vùng sa mạc Thích Gia Lâm hoang vu ngày nay, năm nghìn năm trước từng là nơi đặt kinh đô của một vương triều huy hoàng - Cổ Lương, đây cũng là vương triều cuối cùng trong lịch sử tôn thờ thần linh, kính ngưỡng tổ tiên, và có địa vị siêu nhiên về thuật pháp. Lần khai quật này có ý nghĩa quan trọng đối với việc nghiên cứu lịch sử Cổ Lương, góp phần bổ sung tư liệu còn thiếu về năm thứ hai mươi mốt An Bình, đồng thời làm sáng tỏ nguyên nhân thực sự về sự ra đi đột ngột của Hoàng đế An Bình. Sau đây, xin mời theo dõi hình ảnh do chúng tôi ghi lại..."

"Em no rồi," Giang Vụ Oanh đặt chiếc cốc đã cạn xuống, đột nhiên nói, "Em đi nghỉ trước đây."

"Mới ăn có mấy miếng?" Bạc Lan Huyền vội vàng đứng dậy, cúi đầu lặng lẽ quan sát cậu, hỏi, "Không vui sao?"

Bạc Lan Huyền lờ mờ đoán được có lẽ Giang Vụ Oanh không vui vì bản tin kia, nhưng cụ thể là vì điều gì?

... Chắc không đến mức vì bị người ta đào mộ chứ.

Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Không có."

Điều Bạc Lan Huyền sợ nhất chính là khi cậu thu mình lại rồi phớt lờ hắn. Hắn nắm lấy tay cậu, thấp giọng gọi liên tục: "Đừng không để ý đến anh, bảo bối, bảo bối..."

Cơ thể Alpha nóng như một lò sưởi di động, khiến đôi tay lạnh buốt của Giang Vụ Oanh dần ấm lên. Cậu chậm rãi rút tay ra, rõ ràng có ý kháng cự: "Em buồn ngủ rồi."

Bạc Lan Huyền mím môi thành một đường thẳng, đột nhiên bế bổng cậu lên.

Huyền Huyền không chạm được vào gấu váy của cậu, lập tức "Gâu gâu gâu" tru lên, Giang Vụ Oanh còn đang ngây người đã bị Bạc Lan Huyền bế thẳng vào thư phòng.

Alpha đặt cậu lên bàn sách, sau đó cúi người xuống ngang tầm mắt với cậu.

Mỗi lần bị Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, Giang Vụ Oanh đều có cảm giác như bị một con dã thú lớn cắn chặt cổ họng, căng thẳng đến mức không thở nổi. Cậu cố giữ bình tĩnh: "Anh muốn làm gì?"

Bạc Lan Huyền đưa tay khóa trái cửa, ngăn Huyền Huyền đang đuổi theo ở bên ngoài.

Sau đó chống hai tay hai bên người Giang Vụ Oanh, hơi thở cũng trở nên nặng nề như dã thú.

Hắn nói: "Anh muốn..."

Hai chữ đó được hắn thốt ra một cách đầy ngang nhiên, khiến chú thỏ nhỏ tròn mắt sững sờ.

Vài giây sau, cậu tùy tiện vớ lấy một cuốn sổ ghi chú bên cạnh ném vào hắn, hai má càng lúc càng đỏ: "Anh nói cái gì vậy hả?!"

Bạc Lan Huyền đã bị cậu ép đến đường cùng rồi, lời lẽ thô tục gì cũng tuôn ra hết: "Ngày nào anh cũng nghĩ đến, Oanh Oanh, từ khi anh đổi sang thân thể này chúng ta chưa từng làm lần nào, em còn chưa thử, không chừng dùng cũng được đấy?"

"Trong đầu anh toàn những ý nghĩ bẩn thỉu, nhưng anh không nhịn được bảo bối, em không cho anh phóng pheromone, nhưng ngày nào anh cũng ngửi thấy mùi của em, trên người em thơm như vậy, anh nhịn đến phát đau, anh chỉ cần nắm tay em thôi cũng sẽ nghĩ: tay em mềm như vậy, rồi lại ưm..."

Giang Vụ Oanh trực tiếp bịt miệng hắn lại, xù lông nói: "Không được nói nữa!"

Bạc Lan Huyền như thể đang chơi một trò thử thách giới hạn cấm kỵ nào đó, dễ dàng nắm lấy tay cậu, tiếp tục thì thầm: "Lúc nãy em bịt miệng anh, anh chỉ muốn liế.m tay em."

Thỏ con cuống cuồng nói: "Bạc Lan Huyền!!"

Cậu không thể bịt miệng Bạc Lan Huyền, chỉ đành đáng thương lùi về phía sau, cố gắng tránh Bạc Lan Huyền càng xa càng tốt.

Omega căn bản không thể dùng lời nói để loại bỏ những thứ rác rưởi khiêu gợi trong đầu hắn, cho đến khi lưng đụng vào tường, không còn đường lui nữa, cậu mới chịu dừng lại.

Thỏ con rút bừa một quyển sách dày cộp che trước mặt, tức giận nói: "Anh ra ngoài đi."

Nhưng ánh mắt của Bạc Lan Huyền lại không biết đã dừng lại ở mắt cá chân của cậu từ lúc nào.

Giang Vụ Oanh sợ lạnh, cậu đang đi dép bông dày cộp, bên trong là một đôi tất lông cừu màu trắng sữa, phần cổ tất còn có một đôi tai thỏ nhỏ mềm mại dễ thương.

Ngay khoảnh khắc Alpha dùng bàn tay to lớn của mình bao trọn lấy mắt cá chân cậu, cuối cùng Giang Vụ Oanh cũng vội vàng lên tiếng: "Tháng sau!"

Bạc Lan Huyền nhìn sâu vào mắt cậu, chậm rãi hỏi lại để xác nhận: "Thật sao?"

"Thật mà," Giang Vụ Oanh trốn sau cuốn sách còn nặng hơn cả viên gạch, cổ tay nâng lên một lúc đã có chút mỏi nhừ, gắng gượng nhẫn nhịn nói, "Bây giờ khế ước vẫn còn hiệu lực đó... Không giữ lời, không phải... không phải người tốt."

Sức nặng trên cổ tay chợt nhẹ bẫng đi, Bạc Lan Huyền đặt cuốn sách sang một bên, nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay trắng nõn ửng đỏ của cậu, khẽ khàng nói: "Oanh Oanh đừng lừa anh."

Bé thỏ con không tránh khỏi có chút chột dạ, lí nhí nói dối: "... Không... Không gạt anh."

**

Sa mạc có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, sau khi mặt trời lặn nhiệt độ giảm mạnh bốn mươi độ C, trên lớp cát vàng mịn màng thậm chí còn đọng lại một lớp sương, lạnh thấu xương.

Bạc Lan Tức khoác một chiếc áo gió mỏng ngồi bên ngoài khoang khai quật khảo cổ, ngón tay kẹp điếu thuốc Đại Tiền Môn giá rẻ, vẫn còn cháy dở.

Hắn không hút, mặc cho làn khói tan vào bầu trời cao vời vợi và sa mạc mênh mông.

Cho dù thể chất có cường tráng đến đâu, giữa cái lạnh thấu xương thế này mà ăn mặc phong phanh như vậy cũng không thể nào không thấy lạnh, nhưng Bạc Lan Tức vẫn cứ ngồi lì ở bên ngoài suốt một khoảng thời gian dài, từ đầu tóc đến tận xương tủy đều lạnh giá.

Kể từ khi mơ thấy Giang Vụ Oanh hồi còn bé, hắn đã trở nên hồn xiêu phách lạc, đến nỗi còn bỏ quên cả điện thoại di động trên xe buýt đường dài lúc đến đây.

Gió cát mịt mờ, hoang vu không bóng người, đương nhiên là không có dịch vụ chuyển phát nhanh, càng không có khu thương mại mua sắm gì, ứng dụng Wechat trên máy tính thì lại cần phải quét mã QR để đăng nhập, hắn hoàn toàn mất liên lạc với Giang Vụ Oanh.

Nhưng chỉ có mình hắn biết, dù cho có cắt đứt tất cả mọi kênh liên lạc, hắn vẫn luôn nghĩ về Giang Vụ Oanh.

Ngay cả trong giấc mơ cũng mơ thấy cậu.

"Cậu thanh niên này cũng có tâm hồn lãng mạn đấy nhỉ, nửa đêm gà gáy không ngủ lại ra đây ngắm sao à."

Điếu Đại Tiền Môn không biết đã cháy đến đầu lọc từ lúc nào, đốt vào ngón tay Bạc Lan Tức, hắn đột nhiên hoàn hồn.

Dập tắt điếu thuốc xuống lớp cát đã đóng băng, hắn ngước lên gật đầu chào người vừa đến: "Giáo sư Bách."

Vị giáo sư già của đội khảo cổ Bách Tấn Tiết tay cầm tẩu thuốc, hất mái tóc hoa râm nhưng vẫn còn rậm rạp ra sau, móc từ trong túi áo khoác quân đội ra hộp thuốc lá, rẩy một nhúm sợi thuốc vào tẩu.

Cây tẩu trúc Tương Phi dài ngoẵng trông như sắp rụng rời, một đầu nối với ống điếu bằng đồng, một đầu nối với miệng ngậm bằng mã não, que diêm "xẹt" một tiếng, cái vị khét lẹt đặc trưng của thuốc lá điếu liền xộc thẳng vào phổi.

Tuổi Bách Tấn Tiết đã cao, không dám ngồi bệt xuống đất, bèn dựa vào cây hồ dương già bên cạnh, nheo mắt rít một hơi.

Vẻ bàng hoàng sầu muộn của Bạc Lan Tức đều lộ rõ trên mặt, Bách Tấn Tiết cũng không hỏi, cứ tự nhiên nói: "Mấy lúc thấy phiền lòng tôi cũng hay hút thuốc, mà lại còn hút cả đời thuốc lào rồi, bây giờ biết là có hại cho phổi cũng chịu, có sửa cũng không được nữa."

Ông hỏi một cách vu vơ: "Cậu trai trẻ, cậu có biết 'thái thái' là gì không?"

Bạc Lan Tức ngẩn ra, Bách Tấn Tiết mới giải thích: "... Không phải, là cái từ 'thái thái' mà bọn trẻ bây giờ hay nói ấy."

"Cháu gái tôi cứ nói thái thái này thái thái nọ, ban đầu tôi không hiểu, sau này nó mua truyện tranh về nhà, tôi mới biết thì ra thái thái là người vẽ tranh."

"Thái thái của nó gần đây hình như bắt đầu vẽ đồ cổ, tôi làm trong ngành này, cháu gái tôi liền chuyển cho tôi xem, hỏi cái này thế nào, cái kia ra sao."

"... Cái tràng hạt lần trước đào được ở hố số ba ấy, vừa mới phát sóng trực tiếp xong, tối đó cháu gái tôi đã chuyển cho tôi xem một bức tranh giống y hệt."

"Giống y như đúc thì cũng chẳng có gì đáng nói, vấn đề là... vấn đề là cái bảo tháp Phật trên tràng hạt kia, vỡ thành từng mảnh vụn vẫn còn chưa phục chế xong, ấy thế mà tôi đã thấy trước hình dáng hoàn chỉnh của nó trông như thế nào rồi."

Bạc Lan Tức nghe thấy giọng nói già nua của Bách Tấn Tiết đầy vẻ hoang mang: "Tôi đây cả đời làm người theo chủ nghĩa vô thần, chuyện này thật sự khiến tôi có chút không hiểu nổi"

"Tôi tuổi này rồi, có gặp ma quỷ thần thánh gì cũng không sao, tôi chỉ sợ mình làm cái nghề này mấy chục năm trời, có khi đã kinh động đến thứ gì đó rồi lại báo ứng lên người nhà thì..." Vị giáo sư già rít thuốc lá liên tục, giọng đầy vẻ thở dài, "Chuyến này về, chắc tôi phải xin nghỉ hưu thôi."

Cơ thể đông cứng đến chết lặng của Bạc Lan Tức bị mấy câu nói này tác động càng thêm trì trệ.

Bách Tấn Tiết còn chưa kịp thở dài xong, đã thấy cậu Alpha trẻ tuổi vốn dĩ còn đang ủ rũ như cha mẹ chết bỗng "bật" dậy, chạy thẳng về khu nghỉ ngơi.

Bách Tấn Tiết như lạc vào sương mù năm dặm, ngơ ngác hỏi: "Vội vàng hấp tấp thế kia là đi đâu vậy?"

Bạc Lan Tức không quay đầu lại nói: "Đi ngủ!"

"...?"

Đáng tiếc là trời không chiều lòng người, cho dù Bạc Lan Tức ngoài giờ làm việc ra thì chỉ lo vùi đầu vào giấc ngủ, cho dù hắn nóng lòng muốn quay trở lại giấc mơ về Đại Lương, thì hắn cũng không còn mơ thấy bất cứ cảnh tượng nào sau khi hắn ra ngoài đánh mã cầu nữa.

**

Hố số bốn là phần quan trọng nhất của lần khai quật này, đội khảo cổ nhất trí quyết định để lại sau cùng.

Ngày hôm đó, khi Bạc Lan Tức vừa bước vào khoang khai quật, một cơn đau nhói như bị xé rách đột ngột ập đến hai bên thái dương hắn.

Hắn lảo đảo một bước, đầu va mạnh vào giá đỡ kim loại dựng bên, phát ra một tiếng "đông" trầm đục.

Nhân viên xung quanh giật bắn người, thấy trên trán hắn đã rách một đường, máu chảy ra, vội vàng nói: "Thầy Bạc, anh mau xử lý vết thương đi."

Bạc Lan Tức không hề xa lạ với loại đau đớn này.

Lần mơ thấy Giang Vụ Oanh lúc nhỏ, hắn cũng có cảm giác y hệt như vậy.

Dần dà, cơn đau này như một điềm báo. Trong cơn đau nhói sắc bén, một sự hưng phấn kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn. Hắn nhận mấy miếng băng cá nhân từ nhân viên, dán qua loa lên vết thương mà chẳng màng đến việc hai đầu dính keo có khớp vào vết rách hay không, sau đó liền cầm lấy máy ổn định.

Dọn dẹp, quét sạch, quan sát, rồi lại dọn dẹp... Để không đè hỏng những cổ vật đã lộ ra trên bề mặt, các nhà khảo cổ phải nằm rạp trên những tấm gỗ cao hơn một chút, cẩn thận đào từng centimet một. Những mảnh sơn mài vỡ, vải lụa La Sa, gấm dệt, thư quyển...

Triều Đại Lương thờ phụng thần nước và lửa, tin rằng sau khi chết phải hỏa táng thành tro, rồi rải xuống sông hồ mới có thể luân hồi. Vì thế, hài cốt của các hoàng đế và hoàng hậu qua các đời đều không nằm trong lăng mộ, mà chỉ có y quan được chôn dưới lớp đất vàng.

Quá nhiều mảnh vỡ, các thành viên trong đội càng làm việc cẩn trọng hơn.

Tim Bạc Lan Tức đập càng lúc càng nhanh, trong đầu lại vang lên tiếng ù ù với tần suất cao.

Cho đến khi một chiếc váy lụa màu xanh lộ ra từng chút một, từng tấc một.

Khác với những cổ vật trong cùng một hố ít nhiều bị hư hại, chiếc váy này lại gần như hoàn chỉnh, tinh xảo, tựa như một dòng suối xuân róc rách phủ đầy lá liễu. Chỉ có màu sắc đã nhạt đi so với năm ngàn năm trước.

"Thầy Bạc, thầy Bạc?!"

Có người gọi tên hắn bên tai, nhưng Bạc Lan Tức lại chẳng nghe thấy gì cả, tiếng ù ù bên tai chuyển thành hiện tượng phản hồi âm thanh, giống như tiếng rít chói tai khi micro của bộ khuếch đại và loa ở quá gần nhau.

Đầu Bạc Lan Tức đau như muốn nứt ra, máy ổn định hình ảnh trực tiếp tuột khỏi tay, "bộp" một tiếng rơi xuống rìa hố.

Một tiếng này khiến tất cả mọi người ở đó đều sợ hãi, nếu tay hắn lệch đi một chút nữa, thiết bị này sẽ đập trúng cổ vật bên dưới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi hoàn hồn, Bách Tấn Tiết đang chỉ đạo ở bên cạnh nhìn về phía hắn, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ không tán thành.

Nhưng thấy hắn rõ ràng có biểu hiện bất thường—mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, mắt mở to, máu từ vết thương thấm đỏ miếng băng cá nhân—ông liền trầm giọng nói: "Cậu về nghỉ ngơi trước đi, tốt nhất là tìm bác sĩ của đội xem sao... Nếu không ổn, chuyến này cứ để Tiểu Lý thay cậu, tôi sẽ cho xe đưa cậu về."

Nhiếp ảnh gia đi cùng - Lý Cát Khắc nghe vậy thì ngẩng đầu lên, đánh giá trạng thái của Bạc Lan Tức, cũng lo lắng nói: "Đúng vậy thầy Bạc, sức khỏe quan trọng hơn."

Bạc Lan Tức hoàn toàn không để ý đến máy ổn định và máy ảnh dưới đất, bước đi như kẻ mất hồn.

Mồ hôi chảy vào vết thương, xót đến nhức nhối, nhưng hắn chẳng mảy may cảm nhận được, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một hình ảnh.

Có người mặc áo ngắn màu vàng nhạt, bên dưới là váy lụa xanh biếc, làm nổi bật những ngón tay trắng muốt như ngọc khi khẽ nắm lấy mép váy, nhẹ giọng nói với hắn: "Tấn Vương gia, chúng ta hòa ly đi."

"Bạc nhị thiếu, chúng ta ly hôn đi."

"Tấn Vương gia, chúng ta hòa ly đi."

"Bạc nhị thiếu, chúng ta ly hôn đi."

...

Bạc Lan Tức chỉ cảm thấy tim mình bị khoét đi một lỗ, máu thịt bị khuấy thành từng mảnh vụn, nỗi hối hận bám chặt vào đó như những bụi gai sắc nhọn.

Nếu năm ngàn năm trước, hắn thật sự... thật sự kết thúc thê thảm với Giang Vụ Oanh, thì hắn đã đối xử với cậu ra sao?

Bạc Lan Tức có thể dễ dàng tưởng tượng ra.

Đằng sau quả đắng, là sự lạnh nhạt, chế nhạo, thờ ơ, giả vờ kiêu ngạo tích lũy ngày qua ngày.

Dùng những lời lẽ trái lòng, những câu mỉa mai vô tình để che giấu sự sa ngã của chính mình.

Trái tim mềm yếu, nhưng những lời thốt ra lại lạnh lùng cay nghiệt.

"Phụ thân và anh trai của ngươi đáng ghét như vậy, bản vương thấy nếu ngươi còn ở phủ Vĩnh Hưng Hầu thì e là chẳng sống được bao lâu, nên mới rộng lượng rước ngươi vào cửa, ngươi hiểu không?"

"Nói gì mà tiếc hay không tiếc, tùy tiện kết hôn mà thôi."

"Bớt đi, kết hôn làm sao thoải mái bằng độc thân? Người là do lão già Giang Đạt Thự khóc lóc cầu xin tôi nhận, tôi thấy người tính tình tốt, tướng mạo cũng tạm được, để ở nhà làm vật trang trí mà thôi."

"Tôi đã nói là không về rồi, đợi cả đêm đừng có trách tôi đấy."

"Giang Vụ Oanh, cậu có biết nhà họ Giang các người đã mặt dày mày dạn cầu xin tôi kết hôn với cậu như thế nào không? Tôi thấy cậu đáng thương mới miễn cưỡng đồng ý, lẽ nào cậu cho rằng mình có tư cách nói chuyện ly hôn với tôi sao?"

Ánh mặt trời trên sa mạc trắng lóa, ánh sáng chói chang thiêu đốt da thịt, cảm giác bỏng rát ban đầu thoáng qua rồi nhanh chóng nhường chỗ cho cơn lạnh buốt như những mảnh băng đâm vào da.

Bạc Lan Tức đưa tay chạm lên trán, mép băng cá nhân bám chặt vào làn da, cũng như bám vào vết thương đã thấm máu.

Hắn dùng lực giật mạnh, lớp băng cá nhân chồng chéo bị xé toạc cùng với vệt máu đỏ sẫm loang lổ trên trán, dòng máu len lỏi chảy qua hàng mi, mũi và môi, khiến gương mặt Bạc Lan Tức trông hung tợn như ác quỷ.

Hắn không cần phải cố chấp với việc tại sao Giang Vụ Oanh không thích hắn nữa.

Lẽ ra phải nhận ra sớm hơn... Giang Vụ Oanh... sao có thể thích hắn được chứ.

**

Sau khi xin nghỉ một tuần, Giang Vụ Oanh quay lại trường thì chỉ còn một tuần nữa là đến ngày kỷ niệm thành lập trường.

May mà tiết mục của bọn họ chỉ là một tiểu phẩm ngắn, tuy thời gian có phần gấp rút nhưng vẫn kịp chuẩn bị.

Từ khi nảy sinh ác cảm với Giang Chấp Giản, Giang Vụ Oanh cố gắng giảm thiểu thời gian ở trong ký túc xá, ra ngoài từ sáng sớm và trở về rất muộn. Cậu dành phần lớn thời gian ở thư viện, xưởng vẽ hoặc ra ngoài vẽ phong cảnh gần trường.

Vì thể chất yếu nên cậu không dậy quá sớm, cứ để cơ thể tỉnh tự nhiên rồi mới ra ngoài, cố gắng quay về trước khi tắt đèn ký túc.

Ly giấy uống nước xong đều bị ném thẳng vào thùng rác, không bao giờ để trên bàn nữa.

Cậu không biết Giang Chấp Giản có phát hiện ra sự kháng cự và đề phòng của mình hay không, cậu chỉ cảm thấy sau khi giảm bớt tiếp xúc với Giang Chấp Giản, cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp trên lưng dường như cũng ít đi nhiều.

**

Ba ngày trước lễ kỷ niệm thành lập trường.

[Hàn Thuần Hủy] : Vụ Oanh Vụ Oanh, trang phục biểu diễn đến rồi ~ Đây là trang phục do nhà tài trợ sự kiện cung cấp đó, khi nào em rảnh thì thử xem nhé?

Giang Vụ Oanh vừa hay đang vẽ tranh ở trung tâm hoạt động sinh viên, liền cúi đầu gõ chữ.

[Giang Vụ Oanh] : Chị, em đang ở trung tâm sinh viên, lúc nào cũng có thể thử được.

[Hàn Thuần Hủy] : Okieee, vậy mười phút nữa gặp ở phòng tập nha~

[Giang Vụ Oanh] : [Thỏ con OK]

Lúc nhìn thấy bộ... không, phải nói là những bộ trang phục ấy, Giang Vụ Oanh đứng sững lại gần nửa phút.

Cậu quen mặc váy là thật, nhưng chưa bao giờ mặc kiểu váy công chúa với bảy tám lớp vải rườm rà thế này.

Ban đầu cậu nghĩ trang phục biểu diễn trên sân khấu trường chỉ cần tạm ổn là được, nhưng nhìn vào đường may và chất liệu, mức độ tinh xảo này rõ ràng không thể gói gọn trong hai chữ "đắt đỏ" thôi đâu.

Hôm nay Omega hiếm hoi mặc áo phông ngắn và quần short, không cần cởi ra vẫn có thể trực tiếp thử quần áo.

Trước hàng loạt váy, tất, quần bày kín bàn, Giang Vụ Oanh ngập ngừng: "Em... em tra cách mặc thử đã."

Dường như Hàn Thuần Hủy đã sớm đoán trước được, vội vàng nói: "Không cần không cần, nhà tài trợ sắp đến rồi. Anh ấy bảo là em biết anh ấy, anh ấy sẽ hướng dẫn em cách mặc."

Lần thứ hai Giang Vụ Oanh nghe cô nhắc đến "nhà tài trợ", hơn nữa còn là người quen, liền hoang mang: "Ai vậy ạ?"

"Một cựu sinh viên nổi tiếng đã tốt nghiệp được vài năm rồi," Hàn Thuần Hủy úp mở nói, "Nhân dịp kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, vị đàn anh này đúng chuẩn 'tài lực vô biên' luôn."

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp hiểu ra, thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tập.

Hàn Thuần Hủy vừa chạy ra mở cửa vừa nói: "Đến rồi, đến rồi!"

Đón người vào xong, cô quay lại nhìn cậu: "Vụ Oanh, hai người biết nhau nhỉ?"

Bạc Lan Huyền bước lên mấy bước, vuốt phẳng từng bộ trang phục trên bàn rồi thản nhiên nói: "Dĩ nhiên rồi, đúng không, đàn em?"

Hàn Thuần Hủy tinh ý nhìn qua lại giữa hai người, thấy Giang Vụ Oanh chỉ hơi ngẩn ngơ bối rối, không có biểu hiện khó chịu nào, bèn thức thời nói: "Thế thì chị không làm phiền nữa nhé, hai người cứ từ từ nghiên cứu nha!"

Cánh cửa phòng khép lại, Bạc Lan Huyền cúi người nhìn cậu, nhẹ giọng giải thích: "Trước kia 'người này' cũng học ở đại học C, lần này anh cũng được thơm lây, chuẩn bị váy đẹp cho bảo bối của chúng ta mặc."

Thỏ con chậm nửa nhịp bừng tỉnh, lập tức cau mày: "Chỉ... chỉ là chuẩn bị thôi sao?"

Bạc Lan Huyền hắng giọng: "Cũng có chút ý đồ khác."

Hắn đưa tay nhấc bộ đầu tiên lên nói: "Bắt đầu từ nó nhé."

Giang Vụ Oanh không thể ngờ rằng chiếc qu.ần l.ót trông có vẻ bình thường này... lại là q.uần l.ót hở đáy.

Bạc Lan Huyền nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của mình nói: "Nhà thiết kế bảo vậy đấy, nói công chúa mặc loại này mới tiện đi vệ sinh."

Giang Vụ Oanh: "...... Em không mặc đâu."

Bạc Lan Huyền luôn có cách chọc cho thỏ con tức xù lông. Một bên giúp cậu mặc quần, một bên dụ dỗ: "Hôm nay chỉ là thử thôi, mặc xong hết rồi, biết đâu bảo bối lại thích thì sao?"

Giang Vụ Oanh giơ chân đá hắn, nhưng lại bị Alpha giữ lấy mắt cá chân, vén ống quần lên rồi đeo tất lông cừu màu trắng muốt cho cậu.

Khung xương Giang Vụ Oanh nhỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp, nhưng khi chạm vào lại không hề khẳng khiu, mà mềm mại như mây, như phô mai tan chảy.

Bạc Lan Huyền xiết nhẹ mắt cá chân cậu, buộc hai dải ruy băng màu hồng phấn vào mép trên cùng của tất, để cố định đôi tất dài này.

Sau đó, hắn không kiềm chế được mà siết chặt ngón tay hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment