Omega lập tức run rẩy, Bạc Lan Huyền dùng hết sức lực dời tay khỏi miếng phô mai này, lấy áo nịt ngực ra.
Hàng cúc phía trước thì dễ cài, khó nhất là hai hàng dây buộc phía sau, mỗi bên mười một lỗ.
Nếu là những nàng công chúa thanh lịch nhưng thân hình đầy đặn, vì muốn đẹp mà họ thường thắt chặt vào trong ít nhất hai mươi phân, nhưng eo Giang Vụ Oanh đã rất nhỏ, lại không có bộ ngực nhô cao của phụ nữ, chỉ cần buộc dây là được, thậm chí không mặc áo nịt ngực cũng không ảnh hưởng nhiều.
Chỉ là Bạc Lan Huyền có chút tâm riêng, muốn tận hưởng quá trình dài dòng luồn dây qua các lỗ.
Tựa như dã thú trói chặt con mồi mềm mại thơm ngon, rồi có thể ôm bảo bối run rẩy nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích về tổ.
Khung váy là linh hồn của váy công chúa, để tôn lên thân hình trước lồi sau cong, phía sau được làm hơi nhô lên.
Bạc Lan Huyền quỳ một chân trước mặt Giang Vụ Oanh, tay tiếp tục buộc dây khung váy cho cậu, ánh mắt lại dán chặt vào khoảng trống không mấy dư dả phía sau khung váy.
Hắn hít một hơi thật sâu, đột nhiên quay mặt đi.
Không thể nhìn nữa, chỉ là thử quần áo, chỉ là...
Đợi đến khi mấy lớp váy lót, váy ngoài, áo khoác, áo trên hoàn toàn mặc xong, Alpha đã đổ một tầng mồ hôi vì kích động.
Tà váy taffeta màu xanh lá cây lay động trước mắt như mây trôi, vòng eo nhỏ nhắn được bao quanh bởi một vòng hoa lan chuông căng tròn, nhưng lại không bằng bờ vai trắng ngần, kẹp giữa hai đoạn xương quai xanh như cành trúc mảnh mai, chỗ lõm xuống có thể đặt một vầng trăng khuyết.
Ngón chân, mắt cá chân, đầu gối, xương hông, khuỷu tay, khớp ngón tay... Tất cả các khớp đều có màu hồng nhạt, như những nụ hoa rậm rạp điểm xuyết trên làn da trắng nõn như hạt sen.
Khuôn mặt vừa thanh tú vừa diễm lệ ngẩng lên mang theo chút ngây ngô, càng thêm nhỏ nhắn dưới sự tôn lên của tay áo phồng hai bên cánh tay, chỉ một tay là có thể nắm trọn.
Bạc Lan Huyền quả thực đã hành động như lời nói, dùng bàn tay thô ráp và những ngón tay mạnh mẽ của mình ôm lấy chiếc cằm mềm mại trắng nõn của công chúa thỏ, từ từ cúi xuống.
Alpha thực sự khó có thể nảy sinh ý nghĩ trong sáng thuần khiết không gây hại gì đối với chú thỏ con hơi run rẩy này.
Hai người ở gần nhau, hơi thở quấn quýt, Bạc Lan Huyền nhíu chặt mày, ra hiệu: "Xin phép vi phạm hợp đồng một lần, được không, công chúa bên A?"
Giang Vụ Oanh còn chưa trả lời, Bạc Lan Huyền đã không nhịn được nữa mà kéo một chiếc ghế ngồi xuống, vòng tay ôm lấy eo Giang Vụ Oanh để cậu ngồi vững trên đùi mình.
Hắn không thể thay đổi thói quen thích để Giang Vụ Oanh ở vị trí cao hơn mình một chút.
Bàn tay màu đồng ôm lấy phần gáy trắng như mây của Omega, Giang Vụ Oanh lạnh mặt nói: "... Không được."
Bạc Lan Huyền tỏ vẻ rất có tinh thần hợp đồng, không tiến thêm bước nào.
Hắn khẽ ngửi cánh môi đỏ mọng mềm mại của Giang Vụ Oanh, hơi thở nóng bỏng nói: "Oanh Oanh, em đổi son dưỡng môi rồi sao? Sao lại vừa thơm vừa ngọt thế này?"
Giang Vụ Oanh mơ hồ lắc đầu nói: "Không có, em vẫn luôn dùng loại không mùi mà."
Nói xong, cậu thò đầu lưỡi đỏ ướt ra li.ếm môi mình, nhấm nháp hai lần: "Không có mùi."
Cậu cúi đầu nói: "Anh lừa... ưm!"
Alpha đói khát đã lâu lợi dụng lúc cậu mất tập trung đã tiến lên một centimet, thỏ con nhất thời không để ý, trực tiếp va vào môi hắn.
Lớp mật ngọt như men sứ vừa được đầu lưỡi li.ếm lên môi Omega, đã bị Bạc Lan Huyền cuốn sạch như nếm rượu.
Hắn giả vờ thật thà nói: "Hoàn toàn là ngoài ý muốn."
Giang Vụ Oanh: "..."
**
Lễ kỷ niệm thành lập trường vào chủ nhật, đêm trước buổi biểu diễn, Giang Vụ Oanh chống cằm ngồi trên bệ cửa sổ căn hộ, căng thẳng đến mức khó ngủ.
Tiếng nước "rào rào" không ngừng vang lên, nhân lúc Bạc Lan Huyền tắm rửa không để ý, Huyền Huyền dán sát vào chú thỏ con thơm tho, dùng cái đầu chó nóng hổi cọ vào bắp chân tr.ần tr.ụi dưới váy ngủ của cậu, bộ lông chó đen càng làm nổi bật đôi chân trắng nõn tuyệt đẹp của Omega.
Cọ đủ rồi, Huyền Huyền lại bắt đầu không biết mệt mỏi li.ếm mắt cá chân cậu, hai bên chỗ nhô lên màu hồng phấn bị li.ếm ướt nhẹp.
Giang Vụ Oanh không để ý đến con chó háo sắc càng li.ếm càng hưng phấn, vẫn mang vẻ mặt sầu muộn.
Lén lút liếc về phía phòng tắm một cái, dự đoán Bạc Lan Huyền còn năm phút nữa sẽ ra, cậu lặng lẽ vén rèm cửa sổ, lấy một lon bia từ góc khuất.
Bia ở biệt thự trên núi đã sớm bị Bạc Lan Huyền xử lý rồi, căn hộ này càng cấm hút thuốc uống rượu, Giang Vụ Oanh sợ say rượu ở trường sẽ xảy ra chuyện, cho nên đã lâu không đụng đến thuốc lá rượu bia.
Chỉ là khi nghĩ đến ngày mai hội trường sẽ chật kín người, còn có rất nhiều máy quay nhắm vào sân khấu phát sóng trực tiếp, số lượng người xem hoàn toàn không thể ước tính được, cậu liền căng thẳng đến mức ngồi không yên.
"Tôi chỉ uống một chút thôi," Giang Vụ Oanh giơ một ngón tay trỏ lên môi, thương lượng với Huyền Huyền, "Không thể để Bạc tổng phát hiện được."
Huyền Huyền "gâu gâu" hai tiếng, âm thanh quanh co như hát sai tông, vừa muốn đồng lòng với chú thỏ nhỏ, lại không muốn cậu uống rượu.
"Phải không?"
Dự đoán thất bại, giọng nói quen thuộc nhàn nhạt vang lên sau lưng, đôi tai đang rủ xuống hai bên của thỏ con "vèo" một cái dựng thẳng lên.
Cậu thản nhiên đưa ngón tay đẩy lon bia trở lại góc khuất từng centimet một, đứng dậy chớp mắt ngây thơ nói: "... Đến giờ ngủ rồi."
Bạc Lan Huyền cũng không nỡ nói cậu, liếc mắt nhìn con chó háo sắc Huyền Huyền, bế người lên nói: "Căng thẳng à?"
Giang Vụ Oanh gật đầu nói: "... Nhiều người như vậy, còn phát sóng trực tiếp trên mạng."
Bạc Lan Huyền sờ sờ nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cậu, dịu dàng nói: "Ngày mai anh sẽ ngồi ở hàng đầu tiên chính giữa, sẽ luôn nhìn bảo bối của chúng ta."
Giang Vụ Oanh ỉu xìu không trả lời, Bạc Lan Huyền thấy đôi tai thỏ dựng đứng lại rũ xuống, không khỏi đưa tay gãi gãi phần lõi hồng bên trong.
Đuôi thỏ của Giang Vụ Oanh run lên: "..."
Cậu vội vàng bảo vệ tai thỏ nói: "Ngứa... ngứa lắm!"
Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay như đệm thịt mèo con của cậu, giọng điệu vẫn rất tự nhiên nói: "Muốn nghe truyện cổ tích trước khi ngủ không?"
Giang Vụ Oanh khổ não nói: "Nhưng truyện cổ tích đều đọc hết rồi."
Bạc Lan Huyền còn chưa nói mình đã mua truyện mới, đã nghe Giang Vụ Oanh suy nghĩ một chút nói: "Hôm qua chị Thuần Hủy có gửi cho em một cuốn tiểu thuyết, đọc cái đó đi, em còn chưa mở, nhưng chị ấy nói hay lắm."
Bạc Lan Huyền không nghi ngờ gì nói: "Được."
"《Công chúa Bạch Tuyết gả cho mẹ kế rồi mang thai con của gương thần》."
Vẻ mặt của Bạc Lan Huyền không hề có cảm xúc gì đọc xong tiêu đề, tiếp tục nói: "Đúng lúc đang trang điểm buổi sáng, công chúa Bạch Tuyết ngồi trên bàn trang điểm, hoàng hậu cúi đầu ở giữa hai chân nàng..."
"..." Giang Vụ Oanh nhanh chóng giật lấy điện thoại, kinh ngạc nhìn nội dung trên màn hình.
"Phía sau nàng là mặt gương lạnh lẽo, nhưng ngay khi lưng nàng tựa vào thì trở nên nóng rực, gáy nàng bị...*&%...&...&"
"..."
Giang Vụ Oanh nhắm chặt mắt ấn khóa màn hình, lắp bắp nói: "Hay là... hay là đọc lại quyển hôm qua từ đầu đi."
**
Ngày kỷ niệm trăm năm thành lập trường, trong Đại học C, những cựu sinh viên trung niên mặc áo phông in dòng chữ "Bốn xuân trôi giữa Nguyệt Hà, Trọn đời trọn kiếp là đại học C" nhiều không đếm xuể, chụp ảnh lưu niệm ở các địa điểm mang tính biểu tượng của trường, trên mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui, giống như xua tan đi sương gió bôn ba nhiều năm, trở lại tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Phía sau sân khấu hội trường, Giang Vụ Oanh chỉnh sửa lại những bông hoa lan chuông trên eo váy hết lần này đến lần khác, như thể muốn tất cả các bông hoa đều hướng về cùng một góc độ.
Chu Xuyên Nguyên ngồi xổm bên cạnh cậu, thấy cậu căng thẳng nhíu mày, liền vụng về an ủi: "Không sao đâu, chúng ta đều đã tập luyện rất nhuần nhuyễn rồi, Tưởng Quan Thành và Giang Chấp Giản đều nói sẽ đến xem, còn... còn có người đưa cậu đến hôm đó, anh ấy cũng sẽ đến đúng không, chúng tôi đều... đều sẽ cổ vũ cho cậu."
Tóc Giang Vụ Oanh đã lâu không cắt, vốn dĩ đã có chút xoăn tự nhiên, sáng nay bị Hàn Thuần Hủy kéo đi dùng máy uốn tóc tạo kiểu, lại nhuộm màu nâu hạt dẻ đơn giản, càng làm cho mái tóc thêm bồng bềnh mềm mại.
Tính tình cậu mềm mỏng, nói chuyện nhẹ nhàng, tròng mắt lại có màu mực đặc biệt đậm, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ thiên về vẻ đẹp phương Đông của cậu càng thêm dịu dàng thuần khiết, nhưng hôm nay trang điểm như vậy lại không hề có cảm giác không hài hòa, thực sự giống như một nàng công chúa được ngàn vạn sủng ái, ngây thơ lãng mạn trong cung điện phương Tây.
Lúc này cậu căng thẳng đến mức hai má ửng hồng, màu sắc diễm lệ từ hai gò má lan đến xương gò má và đuôi mắt, như ngọn lửa thiêu đốt nâng đỡ nốt ruồi nhỏ như hoa sen đỏ ở đuôi mắt.
Ấy vậy mà tròng mắt lại trong veo, chứa đựng một chút ánh nước lấp lánh.
Chỉ cần liếc nhìn một cái đã khiến người ta đau nhói trong tim, nảy sinh đầy những ý nghĩ xấu hổ muốn thân mật gần gũi.
"Diễn viên chuẩn bị!" Hàn Thuần Hủy hét vào loa phóng thanh.
Lên sân khấu trước là quốc vương và hoàng hậu, công chúa nhỏ sau khi lớn lên còn phải đợi thêm vài phút nữa mới xuất hiện, nhưng Giang Vụ Oanh lại đứng dậy khỏi ghế, lúc thì xoắn ngón tay, lúc thì xoắn tai thỏ.
Chu Xuyên Nguyên nhìn đầu ngón tay hồng hào của cậu càng xoắn càng đỏ, bàn tay thăm dò vươn về phía trước, nhưng khi cách nhau chưa đến nửa centimet lại đột ngột rụt về.
Mặc dù phần lớn sinh viên đều muốn đến xem trực tiếp lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường, hoặc xem phát sóng trực tiếp, nhưng về cơ bản đều mang tâm trạng xem náo nhiệt, thực sự không mấy hứng thú với những màn biểu diễn được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Đặc biệt là những sinh viên còn chưa tốt nghiệp, chưa nếm trải nhiều khổ sở ngoài tháp ngà, tình cảm đối với trường học cũng chỉ là bình thường.
Ngay cả khi đã ngồi vào ghế khán giả, sau khi chụp ảnh lưu niệm, họ vẫn chọn trò chuyện hoặc chơi game, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn lên sân khấu một cái.
Từ bình luận trực tiếp có thể thấy được một phần.
Mặc dù số lượng người xem rất đông, nhưng về cơ bản không có sinh viên nào phát biểu, chỉ thỉnh thoảng lướt qua vài câu "Cựu sinh viên khóa xx, chúc trường ngày càng tốt đẹp" vân vân.
Cho đến khi Giang Vụ Oanh cẩn thận xách tà váy nặng trịch, trắng nõn nà bước ra khỏi hậu trường.
Bình luận im lặng một lát, hiện trường cũng im lặng một lát.
Sau đó bình luận dày đặc phủ kín màn hình, suýt chút nữa làm sập máy chủ.
[Vợ ơi, là vợ xinh đẹp của tôi.]
[Phải là mỹ O mới đúng, đây là đàn em giao lưu của khoa chúng ta, là con trai đó.]
[Mỹ nam O mỹ nữ O gọi chung là mỹ O cảm ơn.]
[Má ơi lag rồi, mạng trường chết rồi.]
[Hehe tôi vừa lúc bị kẹt ở cảnh quay đặc tả của vợ, màn hình đã bị tôi li.ếm nát.]
[Tôi đến bên ngoài hội trường rồi, khi nào công chúa ra vậy, muốn lau giày cho công chúa.]
[Lòng trắng mắt của cậu ấy sạch quá OMG tròng đen to như vậy đen như vậy, giống như đôi mắt thuần khiết đen trắng rõ ràng của trẻ con vậy hu hu hu.]
[Hoàng tử trông như thế nào thế, không đủ đẹp trai tôi sẽ làm ầm lên, phái A bình thường mỹ O lập tức chém giết.]
[Dù đẹp trai đến đâu cũng không được hôn vợ tôi, bỏ cái miệng bẩn thỉu ra, tôi chỉ động khẩu không động tay, công chúa nhìn tôi này prpr.]
...
Giang Vụ Oanh đương nhiên không biết cơn sóng cuồng nhiệt của buổi phát trực tiếp, cậu diễn theo kịch bản đi đến trước mặt bà phù thủy, khuôn mặt hồng hào như quả đào nhỏ.
"Bà ơi, bà đang làm gì vậy?"
[Trời ơi giọng của công chúa là như vậy sao.]
[A bao nhiêu năm rồi chưa nghe thấy giọng mềm mại không giả tạo thế này, vợ hát nhạc phim hoạt hình chắc chắn hay lắm huhu.]
[Trời ơi cảnh quay đặc tả này kéo gần quá rồi, lông mi công chúa sao lại hơi ướt vậy, có phải đã khóc rồi không huhu công chúa đừng khóc.]
[Lông tơ trên mặt sao lại màu hồng vậy!!! Muốn hôn chết!!!]
[Công chúa đi đường nhẹ nhàng quá, váy lớn như vậy, vợ xách có mệt không huhu tôi đến xách cho công chúa.]
[Màn hình bên trái này sao lại cứ quay cảnh đặc tả của công chúa vậy, a a đây là vợ tôi, nhiếp ảnh gia không được dí sát mặt vợ tôi!.]
[Chắc nhiếp ảnh gia cũng bị đơ rồi, rung động đến đơ luôn.]
[Tôi đang ở hàng ghế đầu, hai tiếng xếp hàng này đáng giá rồi, người thật đẹp hơn trong ống kính nhiều, cảm giác không thở được.]
[Bạn học nào ở hiện trường giúp tôi chụp mấy tấm ảnh công chúa đi, chụp bằng điện thoại tôi mời uống trà sữa mời ăn ở căng tin, chụp bằng máy ảnh tôi trả năm trăm.]
Khi tập luyện, Hàn Thuần Hủy đã tìm người hướng dẫn động tác dạy Giang Vụ Oanh làm thế nào mới không bị thương, cho nên sau khi công chúa bị con thoi đâm trúng, Giang Vụ Oanh liền khống chế cơ thể từ từ ngã xuống tấm đệm lông vũ trải trên sân khấu.
... Vẫn hơi đau một chút.
Người đóng vai thị vệ cung điện nâng cậu lên, đặt lên giường đạo cụ.
[Công chúa ngã xuống rồi, trời ơi, công chúa có bị đau không.]
[Vợ lúc nói lời thoại tai thỏ đều run rẩy OMG.]
[Sao cậu ấy lại mọc tai thỏ vậy.]
[Hả không phải đồ trang trí sao, tôi tưởng là kẹp tóc tai thỏ cụp chứ.]
[Mấy người nhìn nhầm kia mau lên Baidu tìm vụ án 'Tần Đức Nhân' đi, thật đấy, loại cặn bã này không chết đúng là trời không dung thứ.]
[Trời ơi, vợ tôi lại là nạn nhân của vụ án đó, hu hu hu lão già khốn kiếp tốt nhất là chết trong tù đừng có ra ngoài.]
[Hắn ta bị tù chung thân, lại còn là thiên tài sinh học, liệu có làm ra cống hiến khoa học gì rồi được giảm án không.]
[Đừng mà, tôi không cho phép, bảo vệ công chúa thỏ của chúng ta!]
[Lúc vợ tôi nằm xuống xương quai xanh đẹp quá, tôi muốn bơi trong hốc xương quai xanh của cậu ấy.]
[Ghê, đồ biến thái đáng ghét.]
[Đầu tiên tôi không phải biến thái, thứ hai là tôi muốn chui vào váy công chúa.]
[Cái giường đó trông cứng quá à, công chúa nằm đó có khó chịu không?]
[Lúc thỏ con vừa nằm xuống lưng có động đậy, có phải bị cộm không huhu.]
Cốt truyện dần dần tiến triển, đến gần phần kết, Chu Xuyên Nguyên mới cầm trường kiếm xuất hiện.
Dù đã được thấy trước tạo hình hôm nay của Giang Vụ Oanh, dù đã diễn tập cả chục lần, nhưng khi cúi người đến gần khuôn mặt mềm mại lông xù của chú thỏ nhỏ, Chu Xuyên Nguyên vẫn không khỏi xúc động trong lòng.
[Đệch, hoàng tử này.]
[Đệt, sao anh ta... Anh ta cũng là nạn nhân của vụ án Tần Đức Nhân à?]
[A chẳng lẽ anh ta và vợ tôi có chuyện gì sao, không không không! Tôi cũng muốn có cái đuôi chó, vừa gặp vợ yêu là vẫy đến bay lên luôn.]
[Màn hình bên trái này sẽ chiếu đặc tả đến khi công chúa xuống sân khấu luôn nhỉ, cười chết mất.]
[Camera-man: Bọn tôi là li.ếm cẩu, bọn tôi không giấu nữa.]
[Hôn rồi kìa! Đệch, có phải là mượn góc quay không, có phải mượn góc quay không?]
[Không phải thì tôi sẽ tự tay xử tình địch.]
[A dựa gần như vậy chắc là thơm lắm, pheromone của vợ chắc chắn là ngọt ngào thơm phức mùi sữa.]
[Trời ơi da hoàng tử đen như vậy mà cũng nhìn ra được mặt đỏ.]
[A yết hầu của anh ta sao lại nhấp nhô như thế, tránh xa công chúa của chúng tôi ra.]
[Không cho phép đỏ mặt! Không! Cho! Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!]
[Công chúa, anh không phải hoàng tử, nhưng nhà anh nuôi bò, đến nhà anh uống sữa nhé?]
[Công chúa đừng đi, tôi sẽ trộm bò nhà người khác để nuôi em.]
[Vợ ơi uống xong sữa cho tôi ngửi với nhé?]
Sau khi 《Người đẹp ngủ trong rừng》 bắt đầu, có không ít sinh viên đã chia sẻ phòng livestream lên Weibo và vòng bạn bè, khi ngày càng có nhiều người không phải sinh viên đại học C tràn vào, trong cái thời đại internet trọng ngoại hình này, Giang Vụ Oanh quả thực đã gây chấn động.
[Lên hot search rồi, "Người đẹp ngủ trong rừng của lễ kỷ niệm trường Đại học C".]
[Má ơi, thứ hạng tăng nhanh quá.]
[...... Sắp kết thúc rồi, hụt hẫng ghê.]
[Rõ ràng là chẳng sửa gì nhiều so với truyện cổ tích, kịch bản bình thường thế này mà tôi vẫn muốn xem thêm tỷ lần nữa.]
[Vợ ơi! May mà chúng ta chưa đăng ký kết hôn, đăng ký rồi, anh sẽ làm lỡ dở cả đời em mất.]
[Sau này sẽ còn gặp lại nhau chứ vợ yêu? Lúc gặp lại, em phải hạnh phúc nhé, có được không?]
[Thế giới của em sau này không có anh, không sao cả, em phải tự mình hạnh phúc nhé.]
[Vợ yêu! Vợ yêu! Vợ yêu ơi, không có em anh sống sao đây!]
[Vợ yêu! Vợ yêu! Vợ yêu, em mang anh đi theo với vợ yêu ------------------!!!!!!!!!!]
*Năm câu thoại cuối lấy từ lời thoại trong phim điện ảnh 《Ngang Qua Thế Giới Của Em》
Giang Vụ Oanh mở mắt ra, cậu nên xuống khỏi giường đạo cụ rồi chào khán giả.
Nhưng lúc thay đồ cậu lo tất len bị tuột nên đã buộc hai dải lụa hồng rất chặt, bây giờ máu không lưu thông được nên chân đã tê rần.
...... Cậu không đứng dậy nổi.
Chu Xuyên Nguyên thấy thỏ con không nhúc nhích, mấy giây sau hốc mắt đột nhiên đỏ hoe vì lo lắng, nhất thời không hiểu nguyên do.
Một lát sau, cậu ta cắn răng, vươn tay bế ngang Giang Vụ Oanh lên.
[......]
[...... Cảm giác như mình bị cắm sừng.]
[Có phải kịch bản yêu cầu hoàng tử bế người đẹp ngủ trong rừng không?]
[Tôi thấy giày của vợ yêu rồi! Chân nhỏ xíu... Đáng yêu...]
[Mắt cá chân màu hồng đúng không, màu hồng đúng không trời ơi.]
[Còn chỗ nào màu hồng nữa không, cho tôi li.ếm với a a a.]
Các diễn viên đứng thành một hàng chào kết, khán giả vỗ tay như sấm dậy.
Giang Vụ Oanh cảm thấy dưới đài có mấy ánh mắt mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua, ngoài Bạc Lan Huyền nói mình sẽ ngồi ở hàng đầu tiên ra... còn ai nữa?
Nhưng bất kể là ai, Omega đều theo bản năng kháng cự việc đối mắt, giữa việc vùi đầu vào cổ Chu Xuyên Nguyên làm đà điểu, và tìm một góc khuất khán đài để làm điểm tựa, cậu đã quyết đoán chọn vế sau.
Trong hội trường có ít nhất mười máy quay ở trước sau trái phải, Giang Vụ Oanh chọn một cái cách mình xa nhất.
Nhiếp ảnh gia đó ăn mặc cực kỳ kín đáo, vành mũ lưỡi trai kéo rất thấp, đầu lại ở phía sau máy quay, cả khuôn mặt không lộ ra chút nào.
Cách quá xa, Giang Vụ Oanh nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy dáng người đối phương có chút quen thuộc, đặc biệt là chiều cao của người đó hình như rất cao.
Nhưng nghĩ lại, mấy tháng gần đây số Alpha cao lớn mà cậu gặp qua thực sự nhiều không đếm xuể.
Có lẽ chỉ là do khán giả đều ngồi, mà người quay phim kia lại ở phía sau cùng, trên bậc thang cao nhất, nên mới có vẻ đặc biệt cao lớn mà thôi.
Lúc Chu Xuyên Nguyên bế Giang Vụ Oanh cúi chào, cánh tay theo bản năng ôm chặt hơn, sợ sơ ý sẽ làm rơi người.
Giang Vụ Oanh bị cậu ta siết vai, không khỏi khẽ động đậy.
Chu Xuyên Nguyên thấy vai trần của cậu lập tức xuất hiện vết đỏ, vội vàng đứng thẳng người thả lỏng tay.
Đối diện với Alpha ở vị trí dễ thấy nhất trên khán đài, ánh mắt Chu Xuyên Nguyên không hề né tránh, tất cả nhiệt tình và dũng khí đều toát ra từ đôi mắt này.
**
Giang Vụ Oanh hoàn toàn không biết mình đã leo lên top đầu hot search, sau khi xuống sân khấu việc đầu tiên cậu làm là ngồi xuống nới lỏng dải lụa trên chân, chỉ vừa đủ giữ tất không bị tuột.
Các diễn viên khác đều đi thay đồ, Chu Xuyên Nguyên ngồi xổm bên cạnh cậu, lúc này mới hiểu vì sao vừa rồi cậu nằm im không nhúc nhích.
Giang Vụ Oanh xoa bóp bắp chân để giảm bớt tê mỏi, nhưng xương ngón tay cậu thon nhỏ, da thịt mềm mại, sức tay đương nhiên không mạnh, xoa bóp cũng khá vất vả.
Chu Xuyên Nguyên thấy vậy cúi đầu, tránh né bắp chân thon thả được bọc trong tất len mềm mại dưới vạt váy của cậu, thấp giọng nói: "Tôi có sức, để tôi giúp cậu xoa bóp nhé?"
Giang Vụ Oanh trời sinh có chút chậm chạp trong việc cảm nhận tình cảm, nghe vậy không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Cảm ơn cậu."
Tuy nhiên, dù tâm lý có chút chậm chạp, nhưng sinh lý lại cực kỳ mẫn cảm, khi Alpha thật sự áp lòng bàn tay lên, Giang Vụ Oanh lập tức muốn rụt chân lại.
Nhưng chân cậu vẫn còn tê, khó mà cử động, đành phải ngồi yên như kim châm, cảm nhận hơi nóng truyền qua lớp tất.
Xương bắp chân dưới lòng bàn tay quá mức mảnh khảnh, một tay Chu Xuyên Nguyên có thể nắm trọn, gần như lo lắng mình thô lỗ có thể làm gãy nó.
Nhưng cảm giác chạm vào lại không phải là gầy trơ xương, mà là mềm mại đến mức năm ngón tay có thể lún vào, trơn trượt đến mức gốc ngón tay Chu Xuyên Nguyên căng cứng đến đau nhức.
Nhiệt độ hai tay cậu ta càng lúc càng cao, Giang Vụ Oanh càng thêm khó chịu, khi cậu ta di chuyển xuống dưới chạm vào mắt cá chân, cậu đột ngột khẽ rên một tiếng.
Chu Xuyên Nguyên suýt chút nữa cứng đờ cả sống lưng, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: "Làm cậu đau à?"
Giang Vụ Oanh cảm thấy chân đã đỡ hơn một chút, vội vàng rút ra nói: "Được rồi, cậu... cậu đi thay đồ đi, tôi nghỉ thêm một lát là ổn thôi."
Cậu quay mặt sang một bên, Chu Xuyên Nguyên không nhìn rõ vẻ mặt của cậu.
Bị "dùng xong rồi vứt", Chu Xuyên Nguyên cũng không giận, ánh mắt si mê lưu luyến bên gò má hồng đào của cậu một lúc lâu, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Giang Vụ Oanh vội vàng lau khóe mắt.
May mà Chu Xuyên Nguyên không ở lại, nếu không phát hiện cậu bị xoa chân mà khóc... nghĩ thôi đã thấy xấu hổ rồi.
Cậu lại thả lỏng một lát, mới đứng dậy định đi thay đồ.
"Bụp ——!"
"Surprise ——!!"
Giang Vụ Oanh bị dọa giật mình, ngơ ngác mở to mắt nhìn qua.