Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 37

Không biết Tưởng Quan Thành lấy từ đâu ra một ống pháo giấy, kim tuyến và những dải ruy băng đủ màu rơi lả tả lên đầu và người Giang Vụ Oanh.

Hắn cắm ống pháo giấy đã bắn hết xuống đất, nhe hàm răng trắng bóng nhìn về phía Omega đang khoác trên mình đầy màu sắc sặc sỡ.

Vì màn biểu diễn và chuyện ở hậu trường lúc nãy, mà hai bên má và đuôi mắt của Giang Vụ Oanh vẫn còn vương lại sắc đỏ mị hoặc, tựa đóa tường vi tàn úa, vừa tiều tụy lại vừa diễm lệ.

Hàng mi dài hơi ướt, như cánh quạ bị mưa xối, thậm chí còn có một mảnh kim tuyến nhỏ xíu dính trên lông mi cậu.

Trong hõm xương quai xanh của cậu hứng đầy kim tuyến và dải lụa màu, đoạn eo thon bị bó chặt bởi đai lưng hoa linh lan trắng muốt, giờ phút này cũng bị những dải ruy băng và mảnh giấy vụn này cưỡng ép nhuộm thêm tạp sắc.

Đôi mắt ngấn lệ của mỹ nhân đẹp tựa như hoa đào hoa mận nhìn qua, khiến cho cái miệng vốn sinh ra để khuấy động không khí của Tưởng Quan Thành bỗng chốc câm lặng.

Vài giây sau, hắn khẽ ho khan một tiếng, cứng nhắc gượng cười: "Cái kia..."

Môi mấp máy mấy lần, Tưởng Quan Thành bực bội gãi đầu.

Vẫn là Giang Vụ Oanh tốt bụng giải vây: "Cảm ơn anh."

Tưởng Quan Thành vội xua tay: "Không có gì, không có gì."

Da Giang Vụ Oanh trắng nõn mịn màng, Tưởng Quan Thành đột nhiên lo lắng những mảnh vụn thô ráp kia sẽ làm cậu khó chịu, bèn đưa tay phủi nhẹ hai cái lên đỉ.nh đầu cậu.

Giang Vụ Oanh không nhìn thấy đỉnh đầu mình, nên cứ đứng yên để Tưởng Quan Thành phủi sạch.

Cảm giác kỳ lạ vừa rồi dường như chỉ là thoáng qua, Tưởng Quan Thành dần dần nở nụ cười, sau khi phủi xong tóc cậu liền tự nhiên chuyển sang vỗ vỗ hai vai cậu.

Nhưng xúc cảm của da thịt và tóc hoàn toàn khác nhau, ngay khoảnh khắc đầu tiên chạm vào, Tưởng Quan Thành liền giật nảy mình như bị điện giật.

Giang Vụ Oanh hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của hắn, chỉ tự mình phủi đi những mảnh vụn trên vai, sau đó nói: "Tôi đi thay quần áo trước, anh..."

"Đi đi," Tưởng Quan Thành như nghẹn lời, chỉ nói, "Khụ, tôi còn, còn có chút việc."

Giang Vụ Oanh không nghi ngờ gì, quay người đi về phía mấy phòng thay đồ trong hội trường.

"Thật ra hôm *...%#&... rồi."

Tưởng Quan Thành ở phía sau đột nhiên nói một câu gì đó rất nhanh và không rõ ràng, Giang Vụ Oanh hoàn toàn không nghe rõ, cậu quay đầu lại mờ mịt hỏi: "Anh nói gì?"

Tưởng Quan Thành lắc đầu, nhếch khóe miệng nói: "Không có gì, đi thay quần áo đi."

Giang Vụ Oanh không hỏi nữa, hai cánh tay nhỏ gầy kéo vạt váy rộng thùng thình tiếp tục đi.

Áp lực trên cổ tay đột nhiên nhẹ bẫng, Giang Vụ Oanh kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Tưởng Quan Thành ở phía sau một tay xách vạt váy dài chấm đất của cậu lên, giọng điệu có chút không tự nhiên nói: "Tôi giúp cậu."

Đi một mạch đến cửa phòng thay đồ, hắn mới buông tay ra.

**

Cởi bỏ lớp váy công chúa tầng tầng lớp lớp, Giang Vụ Oanh mới phát hiện dây buộc trên chân đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn đôi tất len lỏng lẻo quấn quanh bắp chân.

Chắc là lúc nãy bị tuột ra rồi rơi mất lúc nào không hay, cậu không nghĩ nhiều, thay quần áo xong liền đi tìm tổ chế tác và các diễn viên của chương trình, sau đó cùng nhau đi ra khỏi hội trường.

Hàn Thuần Hủy hớn hở nói: "Chúng ta tìm chỗ nào đó ăn uống hát karaoke đi, ăn mừng một chút!"

Những người khác nhao nhao hưởng ứng, Chu Xuyên Nguyên khẽ hỏi Giang Vụ Oanh: "Mệt không, có muốn đi không?"

Cuối cùng đôi chân Giang Vụ Oanh cũng được tự do, không muốn làm mất hứng mọi người, cậu nói: "Đi thôi, không sao đâu."

Sắp đến cửa hội trường, Hàn Thuần Hủy điểm danh: "Tư Chi và Khải Nhuận vẫn chưa ra, đợi một lát đã."

Cô @ hai diễn viên còn chưa thay quần áo xong trong nhóm chat nhỏ lập riêng cho tiết mục: [Mọi người đâu rồi?]

[Có muốn đi ăn cùng không nào?]

Hai bạn học kia trả lời có, nói lập tức ra ngay.

[OKK, bọn tôi đều đang đợi ở cửa Đông của hội trường, chỉ còn chờ hai cậu thôi đó.]

Điện thoại Giang Vụ Oanh hết pin, đương nhiên không biết Bạc Lan Huyền đã oanh tạc bao nhiêu tin nhắn và cuộc gọi cho cậu.

Hàn Thuần Hủy đột nhiên ngẩng đầu lên với vẻ mặt phức tạp: "Mọi người ơi, kim chủ daddy nói trong nhóm là anh ấy cũng muốn tham gia liên hoan."

Mọi người sửng sốt, nhao nhao hỏi han.

Giang Vụ Oanh càng không ngờ tới Bạc Lan Huyền lại ở trong nhóm chat của bọn họ, người này chưa bao giờ lên tiếng trong nhóm, nên cậu chưa từng để ý.

Hàn Thuần Hủy vội nói: "Hơn chúng ta khoảng mười tuổi, nghe qua Trường Châu chưa, đại BOSS đó!"

Cô ấy ngơ ngác lẩm bẩm: "Người giàu có ai cũng thích giao tiếp xã hội vậy sao?"

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bạc Lan Huyền dần dần đi đến gần họ, phía sau là Mẫn Cảnh Thành.

Lần trước gặp ở phòng thay đồ, Hàn Thuần Hủy liền vẫy tay: "Đàn anh, ở đây!"

Những sinh viên có mặt đều không phải kẻ ngốc, cho dù không chủ động nịnh bợ, cũng sẽ lễ phép chào hỏi Bạc Lan Huyền.

Bạc Lan Huyền khách khí gật đầu, sau đó cực kỳ nổi bật bước thẳng lên, tách Giang Vụ Oanh và Chu Xuyên Nguyên ra.

Thậm chí hắn còn cười nói: "Cảm ơn các bạn học đã chăm sóc Oanh Oanh."

Lời này vừa nói ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nam beta đóng vai quốc vương thăm dò: "Anh và Vụ Oanh..."

Thỏ con điên cuồng kéo vạt áo ở phía sau lưng hắn, Bạc Lan Huyền nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đành khuất phục trước thế lực của thỏ con, nói nước đôi: "Bạn bè lâu năm."

Các sinh viên ngơ ngác "ồ" một tiếng, cũng không tiện hỏi thêm.

Giang Vụ Oanh lương thiện dịu dàng lại đơn thuần hiểu lễ, ngoại trừ những người lòng dạ sắt đá như Giang Đạt Thử, thì những ai tiếp xúc với cậu đều khó lòng sinh ra ác cảm, cho nên từ nhỏ đến lớn cậu cũng chưa từng bị đồn đại ác ý công kích.

Ở đại học cũng vậy, những ngày nghỉ cậu lên xe Bạc Lan Huyền chưa bao giờ né tránh, cũng không có ai rảnh rỗi độc ác đến mức đi bôi nhọ cậu.

Lúc này các bạn học nghe thấy câu trả lời của Bạc Lan Huyền, liền đoán Giang Vụ Oanh là một cậu ấm nhỏ được cưng chiều như vàng ngọc của một gia tộc hào môn nào đó.

——Ôi tiểu công chúa vừa giàu có, người lại vừa ngoan vừa tốt bụng nữa chứ.

Hai bạn học bị tụt lại phía sau lúc này mới chậm rãi tới nơi, Hàn Thuần Hủy đã chọn mấy nhà hàng trên APP, gửi vào nhóm trưng cầu ý kiến mọi người rồi nhanh chóng chốt địa điểm, búng tay một cái nói: "Xuất phát!"

Nhưng vừa đẩy cửa hội trường ra, đám người ồn ào náo nhiệt dưới bậc thang thật sự khiến người ta bất ngờ.

Vì không biết mục đích của họ, mọi người chỉ bước đi bình thường xuống dưới, đi hết bậc thang cuối cùng, Giang Vụ Oanh còn chưa bước thêm bước nào, đã bị một nữ omega mặt tròn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Bạn, bạn học Giang, bây giờ cậu có tiện không, có thể chụp chung một tấm ảnh không... Không tiện cũng không sao, ký tên cũng được!"

Có người mở đầu, những người còn lại liền nhao nhao lên tiếng.

"Đúng vậy đúng vậy, tôi chỉ cần xin chữ ký thôi là được."

"Đàn anh Giang, cuối tuần sau anh có rảnh không? Em cũng là sinh viên trường Mỹ thuật, ở đường Ngô Đồng có một triển lãm tranh, anh có hứng thú đi cùng không?"

"Đàn anh Giang, hóa ra chúng ta ở cùng một tòa chung cư đó, tiếc là em ở tầng sáu, chắc là anh không có ấn tượng gì, sau này có thời gian rảnh thường xuyên đến 6020 chơi nhé..."

"Đàn anh Giang, anh diễn hay lắm..."

"Đàn em Giang..."

Lúc đầu Giang Vụ Oanh không hiểu tại sao những người này lại đổ xô tới, nghe một lúc mới lờ mờ hiểu ra bọn họ là sau khi xem vở kịch ngắn vừa rồi mới đến.

Nhất thời cậu khó mà quen được với việc bị đám đông vây quanh như vậy, cậu ló ra cái đầu nhỏ từ sau lưng Bạc Lan Huyền đang che chắn cho mình, hai má ửng đỏ, chậm rãi nói: "Cảm, cảm ơn mọi người."

Cậu không nỡ phụ lòng tốt của nhiều người như vậy, nên định bảo Hàn Thuần Hủy và mọi người đi trước, còn mình ở lại cố gắng đáp ứng yêu cầu của mọi người

Bạc Lan Huyền nhìn ra ý định của cậu, cố gắng lờ đi những Alpha có ý đồ khác, liếc mắt ra hiệu cho Mẫn Cảnh Thành.

Mẫn trợ lý đặc biệt khéo léo, vội cười nói: "Các bạn học, tôi là Mẫn Cảnh Thành, trợ lý đặc biệt của Bạc tổng ở Trường Châu."

Anh ta vừa phát danh thiếp vừa nói: "Rất cảm ơn các bạn học đã yêu thích bạn học Giang, nhưng cậu ấy cũng là sinh viên, mọi người nhiệt tình quá, cậu ấy học ở đại họ C cũng sẽ hơi khó xử."

"Chúng tôi đang định đi ăn cơm, ý của Bạc tổng là, nếu mọi người không chê, mọi người có thể cầm danh thiếp này đến bất kỳ nhà hàng nào của Trường Châu dùng bữa miễn phí một lần."

Lời đã nói đến nước này, những sinh viên vừa xem xong công chúa thỏ mà nhiệt huyết dâng trào cũng hơi ngượng ngùng, nhưng nhìn Giang Vụ Oanh bị chọc cho mặt đỏ bừng, lại càng yêu thích không thôi.

Những Alpha có ý định theo đuổi Giang Vụ Oanh không muốn nhận ân huệ của tình địch, liền tự mình rời đi, để ngày sau tái chiến.

Những sinh viên còn lại chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ đều vui vẻ nhận chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này, tự mình lên kế hoạch đi nhà hàng nào.

Lúc chia tay còn mắt sáng long lanh nói tạm biệt Giang Vụ Oanh.

Đám người dần dần tản đi, Giang Vụ Oanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người tiếp tục đi về phía cổng trường, Giang Vụ Oanh vừa đi vừa khẽ nói với Bạc Lan Huyền: "... Có thể, có thể buông tay em ra được rồi."

Từ khi bị đám đông vây quanh, hai tay cậu đã bị Bạc Lan Huyền nắm chặt trong tay, tựa như bàn tay thô ráp mang theo góc cạnh đang trẻ con xoa nắn tay cậu.

Lòng bàn tay Giang Vụ Oanh vô cùng nhạy cảm, ngứa ngáy đến mức nước mắt sắp trào ra.

Ngược lại, Bạc Lan Huyền càng nắm chặt hơn, ghen tuông đến mức mỗi chữ đều thấm đẫm vị chua: "Mẫn Cánh Thành gửi ảnh chụp màn hình livestream cho anh xem, bọn họ đều gọi em là vợ, còn nói muốn li.ếm em."

Giang Vụ Oanh: "..."

Bộ dạng Bạc Lan Huyền khi đòi thưởng không khác gì Huyền Huyền: "... Chỉ có tôi mới được li.ếm, đúng không?"

Giang Vụ Oanh hận không thể bịt miệng hắn lại: "... Anh nhỏ tiếng chút đi mà."

Mẫn Cảnh Thành tận tình gọi xe cho những bạn học không có xe, khi Bạc Lan Huyền nắm tay Giang Vụ Oanh chuẩn bị lên xe, Chu Xuyên Nguyên đột nhiên nói: "Vụ Oanh."

Giang Vụ Oanh nghiêng đầu nhìn hắn, Chu Xuyên Nguyên cười cười: "Xe tôi đậu ở gần đây, để tôi đưa cậu qua đó nhé?"

Giang Vụ Oanh không hiểu ý tứ trong ánh mắt hắn, chỉ nói: "Tôi..."

Bạc Lan Huyền không chịu nổi việc Chu Xuyên Nguyên trắng trợn cướp người như vậy, vòng tay qua vai Giang Vụ Oanh liền kéo cậu vào trong xe.

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu thò một đoạn nhỏ người ra khỏi cửa sổ xe nói: "Xin lỗi Chu Xuyên Nguyên, cậu tự..."

Lời còn chưa dứt đã bị Bạc Lan Huyền ôm vào trong xe, tiện thể kéo cửa sổ xe lên.

Mẫn Cảnh Thành rất biết điều dựng tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau lên.

Pheromone của Bạc Lan Huyền gần như không thể chờ đợi được nữa mà tràn ra, mang theo ý đồ nũng nịu sâu đậm, ôm Omega càng lúc càng chặt: "Cái tên bạn cùng phòng chó má của em thật là chướng mắt."

Giang Vụ Oanh: "..."

Bạc Lan Huyền phóng túng lại si mê dùng pheromone quấn lấy cậu, lại bị mùi hương non nớt sau gáy cậu hấp dẫn đến mức thần hồn điên đảo.

"Bảo bối..." Hắn lại muốn thè lưỡi ra li.ếm rồi.

Giang Vụ Oanh nghe tiếng hít thở của hắn càng lúc càng nặng nề, làm sao không biết hắn lại muốn bất chấp tất cả mà phát điên, nhưng mùi rượu gin kìm kẹp khiến cậu ngay cả sức nói chuyện cũng không có: "Đừng... Đừng làm ở đây..."

Chữ "làm" kia tựa như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó của Alpha, đến nỗi Bạc Lan Huyền càng vội vàng đảm bảo, càng nói không thật lòng: "Không làm không làm, chỉ ôm một chút thôi..."

Giang Vụ Oanh choáng váng, một mặt không hiểu tại sao hắn lại dễ dàng xúc động như vậy, mặt khác lại lo lắng hắn cứ cố gắng nhịn như thế sẽ sinh bệnh.

Lúc xuống xe, Giang Vụ Oanh còn chưa hoàn hồn sau đợt tấn công pheromone nồng độ cao, bắp chân có chút run rẩy.

Bạc Lan Huyền biết mình đuối lý, kín đáo đỡ lấy eo cậu, mới không để chú thỏ nhỏ chân mềm nhũn ngã xuống đất.

**

"Cạn ly ——!"

Nút chai sâm panh "bụp" một tiếng bật mở, Hàn Thuần Hủy cầm chai muốn rót đầy cho từng người, khi đưa đến trước mặt Giang Vụ Oanh thì hỏi trước: "Vụ Oanh uống rượu không?"

Giang Vụ Oanh ôm tâm lý may mắn, khẳng định nói: "Có thể ạ."

Ly của cậu càng lúc càng gần về phía Hàn Thuần Hủy, nhưng từ bên cạnh lại thò ra một bàn tay, dễ dàng nhận lấy ly của cậu.

Giang Vụ Oanh: "..."

Bạc Lan Huyền vừa rót lê chưng đường phèn nóng hổi vào ly, vừa nói với Hàn Thuần Hủy: "Dạ dày của em ấy không uống được."

Hàn Thuần Hủy lập tức tỏ vẻ thông cảm, chuyển sang rót cho những người khác.

Giang Vụ Oanh bực bội trừng mắt nhìn ly nước lê nóng hổi trước mặt mình.

Bạc Lan Huyền cầm đũa chung, hỏi cậu: "Muốn ăn gì?"

Giang Vụ Oanh nhấp một ngụm nước lê, buồn bực nói: "Rau xanh."

Bạc Lan Huyền gắp một đũa đậu Hà Lan non và rau chân vịt trộn vừng, lại nói: "Không thể chỉ ăn rau xanh, có muốn ăn đồ mặn nào không?"

Hàn Thuần Hủy nhiệt tình nói: "Vụ Oanh thử món tôm sú chiên giòn kia đi, món tủ của nhà hàng đó."

Giang Vụ Oanh thăm dò nhìn ớt đỏ bày bên cạnh món ăn kia, có chút do dự nói: "Món này có cay không ạ?"

"Không cay không cay, vị ngọt," một bạn học khác nói, "Ớt ở thành phố C nhìn đỏ tươi vậy thôi, thật ra rất thơm, không có vị cay đâu."

Bạc Lan Huyền thấy Giang Vụ Oanh có vẻ muốn ăn, liền gắp một con, đeo bao tay ni lông vào rồi bắt đầu bóc vỏ.

Có một bạn học tốt bụng nhắc nhở: "Vỏ này chiên giòn rồi, có thể ăn luôn đó."

Bạc Lan Huyền lắc đầu nói: "Không sao."

Hắn sợ Giang Vụ Oanh bị vỏ tôm làm trầy xước, Omega lại không muốn tỏ ra quá yếu đuối, nhỏ giọng nói: "Không cần bóc đâu, đưa cho em đi."

Bạc Lan Huyền đã bóc xong rồi, gắp miếng thịt tôm hoàn chỉnh vào bát trước mặt cậu, lại gắp một miếng cá vược sốt lớn cho cậu.

Giang Vụ Oanh từ tốn nhai thịt tôm, Bạc Lan Huyền ở bên cạnh căn bản không động đũa của mình, một lòng một dạ gắp thức ăn cho thỏ con, trong bát đĩa đều chất thành núi nhỏ rồi cũng không dừng lại.

Giang Vụ Oanh ăn chậm, lượng thức ăn vốn đã nhỏ, dù quán này có danh tiếng tốt nhất trong khu vực, nhưng vẫn phải phục vụ đại chúng, không thể hoàn toàn hợp khẩu vị của cậu. Vì thế, khi thấy ba bốn người đã dừng đũa bắt đầu nghịch điện thoại, cậu liền nói: "Em đi rửa tay một chút."

Bạc Lan Huyền lập tức nói: "Anh đi cùng em."

Giang Vụ Oanh từ chối ngay: "Không cần đâu... Em quay lại ngay mà."

Sự ghét bỏ của thỏ con đều viết hết lên mặt, Bạc Lan Huyền đành phải nói: "Vậy đi nhanh rồi về nhé."

Giang Vụ Oanh: "..."

Đi rửa tay thôi, còn nhanh hay chậm gì chứ!

**

Giang Vụ Oanh cúi đầu, xả sạch bọt trên tay, vừa định quay về phòng riêng thì bỗng cảm nhận được một luồng hơi nóng ẩm phả nhẹ lên gáy.

Một loại tê dại từ tận trong xương nháy mắt lan khắp toàn thân, ngay sau đó lại chui vào một chút ẩm ướt và lạnh lẽo, Giang Vụ Oanh nháy mắt kiễng thẳng mũi chân.

Cậu không quay người lại, chỉ chầm chậm ngẩng lên, nhìn vào gương.

Giang Chấp Giản ở sau lưng cậu, vị trí gần trong gang tấc, khe hở kia gần như không cho Giang Vụ Oanh xoay người.

Cậu cũng không dám xoay người, chỉ nhanh chóng rũ mắt xuống nói: "Anh,...sao anh lại đến đây?"

Giang Chấp Giản im lặng không nói, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Ánh mắt kia ẩm ướt lạnh lẽo, như có một loài sinh vật máu lạnh nào đó đang nhỏ từng giọt nước dãi xuống sau gáy chú thỏ nhỏ mềm mại này.

Hương gỗ mun trên người Alpha bao trùm lấy cậu, ngay trước khi thần kinh mong manh của Giang Vụ Oanh bị kéo căng đến cực hạn, Giang Chấp Giản nhẹ giọng nói: "Oanh Oanh, đừng trốn tránh anh."

Giọng hắn đều đều, tốc độ nói không nhanh không chậm, nhưng Giang Vụ Oanh lại cố tình bắt được một chút run rẩy trong âm cuối của hắn, kéo theo đôi tai thỏ của mình cũng run rẩy theo.

Omega cố gắng hết sức để câu trả lời của mình nghe có vẻ chân thành: "Không có,.. không có trốn tránh anh."

Giang Chấp Giản tiến thêm nửa bước, gần như dán sát vào lưng Giang Vụ Oanh.

Hai má Giang Vụ Oanh không tái nhợt vì hoảng hốt, mà trái lại càng đỏ hơn, sắc hồng tựa cánh mẫu đơn vừa nghiền nát, lan ra hai má trắng nõn như đậu hũ non.

Năm ngón tay tái nhợt siết chặt bồn rửa tay, dưới ánh đèn màu cam ấm áp trông mềm mại như ngọc, khớp tay lại nhiễm một tầng hồng nhạt đầy ám muội.

Omega dứt khoát nhắm mắt lại nói: "Có thể... có thể lùi lại một chút không? Tôi phải về rồi, các bạn vẫn đang đợi tôi."

Giang Chấp Giản lại hơi nghiêng người về phía trước, tay phải chống lên cạnh bàn rửa, chỉ cần dịch thêm một chút nữa là có thể hoàn toàn bao lấy bàn tay nhỏ bé đang bối rối của thỏ con.

Giang Vụ Oanh lập tức rụt tay về, vô thức ôm trước ngực, tay trái bảo vệ tay phải, trông ngây thơ đến mức muốn phạm tội.

Ban nãy cậu còn cố kiễng chân để giữ khoảng cách với Giang Chấp Giản, nhưng bây giờ không còn điểm tựa nữa, chỉ vài giây sau, bắp chân cậu đã run lên vì mỏi.

Giọng Omega cũng run rẩy: "Anh có thể... có thể đừng lại gần thế được không?"

Tay trái của Giang Chấp Giản vẫn luôn đút trong túi áo khoác, đây là một tư thế có chút không hài hòa, nhưng lại nằm ngoài tầm nhìn của Giang Vụ Oanh, mà cậu cũng không rảnh để chú ý.

Yết hầu của Giang Chấp Giản liên tục chuyển động, hắn lại ghé sát hơn một chút, cổ họng phát ra tiếng động khàn khàn kỳ lạ rồi mới cất lời: "Anh—"

Nhưng khoảng cách này thật sự đã vượt quá giới hạn có thể chịu đựng của thỏ con, tấm thân nhỏ bé kia không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy mạnh Giang Chấp Giản ra, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chỉ là hai đầu gối cậu mềm nhũn, vừa chạy ra được một đoạn ngắn, cơ thể cậu đã không tự chủ mà khụy xuống.

Một đôi cánh tay vững vàng đỡ lấy cậu, Alpha thấy cậu đứng không vững, dứt khoát nhấc bổng cậu lên, để cậu treo người trên người mình.

Thấy cậu mãi chưa quay lại, Bạc Lan Huyền không yên tâm bèn đi tìm. Nhìn thấy mái tóc trước trán cậu hơi rối, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt rơm rớm nước, hắn lập tức trầm giọng hỏi: "Sao vậy, Oanh Oanh? Có ai bắt nạt em à?"

Lời hắn còn chưa dứt liền muốn đi về phía nhà vệ sinh, Giang Vụ Oanh vội nói: "Không có! Chỉ, chỉ là bị vấp một chút thôi."

Cậu càng cuống quýt giải thích, Bạc Lan Huyền càng chắc chắn trong lòng rằng có điều gì đó không ổn.

Vừa định bước tới, Giang Vụ Oanh đã lập tức ôm chầm lấy cổ hắn, giọng mềm nhũn: "Em buồn ngủ rồi, chúng ta đi thôi."

"..."

Bạc Lan Huyền cảm thấy, cảnh tượng hiện tại giống hệt như cảnh bắt gian tại trận, mà người yêu vì muốn bảo vệ tình nhân nên mới miễn cưỡng tỏ ra thân thiết với hắn.

Lồng ng.ực hắn phập phồng vài cái, cuối cùng cũng xoay người rời đi, ngày càng cách xa nhà vệ sinh.

Sau khi lên xe, Mẫn Cảnh Thành nói: "Bạc tổng, cậu Giang lên hot search rồi."

Bạc Lan Huyền nhíu mày nhận lấy điện thoại của anh ta, những bài đăng trên diễn đàn đều có nội dung không khác mấy với những bình luận trong buổi livestream vừa rồi. Hắn lướt qua vài dòng với vẻ mặt vô cảm rồi nói: "Đè xuống."

Ngay khoảnh khắc màn hình rời khỏi tầm mắt, real-time xuất hiện một bài viết mới.

[Tôi đã nói cái sườn mặt này quen quen mà! Cái poster bóng mờ mà Thi Tửu Sấn Niên Hoa đăng hôm qua, có một dáng vẻ siêu đẹp, y hệt tiểu công chúa này luôn á á á!!!]

Bình Luận (0)
Comment