Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 43

Người quay phim đột ngột đứng bật dậy, Giang Vụ Oanh giật mình.

Vừa thấy đối phương lui về sau hai bước, đôi má của cậu đã bị người khác nhẹ nhàng nâng lên, khẽ xoay đầu cậu lại.

Bạc Lan Huyền ngồi xổm trước mặt cậu, một tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của thỏ con, tay còn lại đưa một xiên chân gà đã rút xương tới bên môi cậu, dịu dàng nói: "Nếm thử xem, chắc là không nóng đâu, nhưng vẫn nên ăn chậm một chút."

Giang Vụ Oanh lập tức bị dời sự chú ý, chút tò mò đối với người quay phim cũng tiêu tán trong chớp mắt, cậu nhìn xiên chân gà có màu nâu đỏ bóng bẩy, tỏa ra hương thơm hấp dẫn, nói: "Nhưng em muốn ăn khoai lang nướng hơn."

Bạc Lan Huyền khẽ vuốt ve làn da trắng mịn dưới cằm cậu hai cái, dịu giọng dỗ dành: "Ăn chút thịt đi bảo bối, em gầy quá rồi."

Hắn cứ thế thản nhiên tỏ vẻ thân mật giữa chốn đông người, thì thầm đầy mờ ám, ánh mắt sâu thẳm còn dừng lại nơi cằm dưới của Giang Vụ Oanh. Chú thỏ nhỏ mặt mỏng lập tức muốn nhận lấy xiên tre, khẽ nói: "...Em tự cầm được rồi."

Nhưng Bạc Lan Huyền lại không buông tay, chỉ thản nhiên đáp: "Que không sạch."

Rõ ràng là hắn cố ý, Giang Vụ Oanh lặng lẽ trừng mắt nhìn hắn, rồi cúi đầu cắn một miếng chân gà ngay trong tay hắn.

Quả thật Bạc Lan Huyền có chút thiên phú về nấu nướng, chân gà nướng không hề bị cháy, lớp da bên ngoài gần như giòn tan, vừa cắn một cái liền vang lên tiếng "rắc" nhẹ nhàng, phần thịt bên trong dai chắc, thơm lừng đầy miệng. Gân gà giòn mềm, dai mà không khô, gần như không khác gì sụn non.

Giang Vụ Oanh nhai đến mức hai má phồng lên, cuối cùng Bạc Lan Huyền cũng không nhịn được, nghiêng người lại gần cọ nhẹ mũi cậu, hỏi: "Ngon không?"

Giang Vụ Oanh lập tức ngừng nhai, sau đó dùng giọng vừa mềm vừa hung, như mèo con gầm gừ: "...Lùi ra."

[Hay quá, tuyên bố chủ quyền rõ rành rành luôn đó.]

[Que không sạch? Là anh không sạch sẽ mới đúng!!!]

[Que: Tôi có đắc tội gì với hai người đâu.]

[Mấy người xung quanh mặt đều xanh lét rồi kìa SOS, người quay phim cũng có ánh sáng xanh thì phải (ảo giác chăng).]

[Mặt vợ phúng phính hồng hồng còn làm bộ hung dữ, hu hu hu, muốn gọi trăm con chó xấu lại li.ếm mặt vợ đến khóc lên.]

[À ái da, đại lão không có cảm giác an toàn à, vừa thấy ai dính vào là lập tức bật chế độ chiến đấu.]

[Cảm giác rõ ràng là bị thỏ con dắt mũi rồi đấy, mẹ mãn nguyện cực kỳ.]

Trong lòng Bạc Lan Huyền chỉ muốn mấy người chướng mắt này biến mất nhanh. Ánh mắt hắn dính chặt lấy đôi môi nhỏ của Giang Vụ Oanh lúc cậu nhai, từng cái nhấp nhô đều khiến hắn mường tượng ra cảm giác li.ếm m.út từng milimet một trong đầu mình đến cả trăm nghìn lần.

Thế nhưng nếu cứ tiếp tục tuỳ tiện như thế, e rằng thỏ con thật sự sẽ nổi giận mất. Bạc Lan Huyền đành không cam lòng mà lùi người ra sau vài phân.

Thỏ con lại ra lệnh: "Đừng có véo má em nữa, mau về chỗ bếp nướng đi."

Bạc Lan Huyền mê luyến cảm giác trên làn da của cậu, càng véo càng thấy nghiện. Năm ngón tay ôm trọn lấy hai má mềm mại của Giang Vụ Oanh, đến khi buông ra rồi, trong lòng bàn tay vẫn thấy trống rỗng đến ngứa ngáy.

Vừa rồi đứng trước lò nướng hun khói một ngày hắn cũng không thấy khát. Vậy mà giờ chỉ mới quấn lấy thỏ con một lúc, hắn đã khát khô cổ, như kẻ lữ hành lạc giữa sa mạc, mà người trước mắt chính là ốc đảo duy nhất.

Hắn muốn nếm thử—nếm thử thứ nước ngọt ngào ẩn trong đôi môi mềm của thỏ con, nơi đầu lưỡi ẩm ướt, ngọt đến tan chảy.

Giang Vụ Oanh ăn rất chậm, sau khi Bạc Lan Huyền lùi ra, cậu mới từ tốn nhai nuốt hết miếng chân gà trong miệng.

Yết hầu của cậu không rõ lắm, chỉ khi nuốt xuống mới có thể nhìn thấy một điểm nhô lên nhỏ xíu, ẩn hiện giữa làn da mềm, tròn tròn động đậy hai lần.

Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm với ánh mắt nóng rực. Còn nơi cổ hắn, yết hầu sắc như lưỡi dao, trượt lên trượt xuống trên làn da màu đồng hun, ánh nhìn chẳng hề che giấu ý đồ chiếm đoạt.

Xung quanh có không ít ánh mắt chứa đầy địch ý chiếu tới, nhưng Bạc Lan Huyền chẳng buồn nhượng bộ.

Hắn cắn một phát hết nửa xiên chân gà còn lại của Giang Vụ Oanh, răng nanh sắc nhọn của Alpha cắn vụn miếng thịt đầy gân, phát ra tiếng "rắc rắc" đáng sợ, như thể đang nhai nát xương ai đó, sát khí ngùn ngụt.

[Ha! Sói xám dữ tợn đến đâu thì cũng bị thỏ con cưỡi trên đầu mà thôi.]

[Ánh mắt của đại lão khi lùi lại nóng bỏng quá đi, đây là kéo tơ ánh mắt sao mọi người ơi.]

[Cảnh này nếu có phần tiếp theo thì có thể trả phí xem không a a a a.]

[Muốn xem... thỏ cưỡi sói... cá chép hút nước...]

Giang Vụ Oanh cầm lấy mấy xiên nướng có màu sắc phối hợp tuyệt đẹp, định đi về phía bếp lửa, nhưng chỉ dám đứng ngoài làn khói trắng mờ ảo, không dám tới gần.

Bạc Lan Huyền vội vàng nói: "Em đừng đứng gần quá, khói nhiều dễ sặc lắm."

Hắn vừa đưa tay ra, định mở miệng bảo "đưa cho anh là được rồi", thì đầu bên kia, Giang Chấp Giản đột ngột lên tiếng: "Oanh Oanh, mấy cái đó có thể cho anh ăn được không?"

Ánh mắt Bạc Lan Huyền lập tức trầm xuống, liếc nhìn Giang Chấp Giản đầy cảnh giác.

Những xiên nướng được phối màu tuyệt đẹp đó tất nhiên không ai dám để cho Giang Vụ Oanh ăn, bởi nguyên liệu trên đó khác biệt quá lớn, thứ này vừa chín tới thì thứ kia còn tái sống. Vì thế, Bạc Lan Huyền đã sớm tính toán kỹ, định bụng sẽ tự mình "tiêu diệt" hết đống xiên nghệ thuật của thỏ con. Nào ngờ lại bị Giang Chấp Giản chen ngang nửa đường.

Cảm nhận của Giang Vụ Oanh đối với Giang Chấp Giản thực sự rất phức tạp, nhưng dù sao đối phương cũng đã bận rộn bên bếp nướng suốt nửa ngày, nên cậu gần như không do dự gì, đưa xiên sang, nói: "Được."

Nhưng còn chưa kịp đưa tới tay Giang Chấp Giản, thì từ đâu một bàn tay khác bất thình lình thò tới, nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Giang Vụ Oanh.

Bạc Lan Huyền nhìn thẳng vào cậu, nhưng lời nói thì lại hướng về phía Giang Chấp Giản:"Đúng lúc tôi đang đói, chắc Giang tổng không ngại nhường lại chứ?"

Giang Chấp Giản cũng không lùi bước, chỉ chậm rãi nói: "Đây là Oanh Oanh cho tôi, nếu Bạc tổng đói, ăn mấy xiên đã nướng chín sẵn không phải nhanh hơn sao?"

Hắn ta cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Oanh Oanh cho tôi", khiến sắc mặt Bạc Lan Huyền rõ ràng sa sầm đi thấy rõ. Hắn đột nhiên quay sang hỏi Giang Vụ Oanh: "Oanh Oanh, em nói đi?"

Thỏ con: "..."

Cậu lưỡng lự đáp: "Hay... hai người mỗi người một nửa?"

Bạc Lan Huyền suýt nữa bị thỏ con này làm cho tức đến phát điên. Nghiến răng nghiến lợi, hắn đếm lại số xiên rồi nói: "Ở đây có năm xiên, ai sẽ lấy ba xiên?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu cúi đầu, lí nhí đáp: "Đưa cho anh ấy trước đi... em sẽ làm thêm một xiên cho anh."

Bạc Lan Huyền: "..."

Hắn không cam lòng mà hỏi vặn: "Nếu anh cứ muốn ba xiên này thì sao?"

Giang Vụ Oanh trừng mắt nhìn hắn: "... Anh đừng làm loạn nữa."

Cuối cùng, Giang Chấp Giản vẫn như ý nguyện, nhận được ba xiên. Dù chín không đều, nhưng hắn vẫn ăn một cách rất ngon lành.

Chỉ còn lại Bạc Lan Huyền nhìn theo bóng thỏ con đâm mấy xiên mới đầy khổ sở, như thể bị đâm trúng tim rồi bị bỏ rơi, còn người kia thì tung tăng nướng thịt tự vui lấy một mình.

[Cười chết mất ha ha ha ha ha.]

[Làm chính thất thì phải có lòng bao dung, hiểu chưa?]

[Biểu cảm của đại lão làm tôi muốn khóc vì cười luôn đó ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Đây không phải cướp xiên, đây là cướp tình yêu của thỏ con đó mọi người.]

[Mọi người có thấy Giang Chấp Giản có gì đó là lạ không... hay chỉ mình tôi nhạy cảm vậy?]

[Không phải mình bạn đâu, tôi cũng thấy hắn lại đang âm thầm mưu tính chuyện gì đó!!]

Khán giả trong phòng phát hiện ra, nhưng những người có mặt tại đó lại không ai nhận thấy, vì sự chú ý đều đang đổ dồn về phía Giang Vụ Oanh.

Giang Chấp Giản từ tốn nhai từng miếng thịt trên xiên, nhưng cứ mỗi lần cắn một cái, cổ tay hắn lại khẽ động đậy, để đầu mũi chạm nhẹ vào phần đuôi xiên tre.

Khi hít vào, các cơ trên gương mặt hắn gần như không hề lay chuyển, chỉ có lồng n.gực phập phồng thấy rõ. Chỉ tiếc là khói bếp mịt mù, đã che đi phần lớn dấu vết kia.

Trên xiên tre vẫn còn vương lại hương vị từ đầu ngón tay của thỏ con, rõ ràng chỉ mới cầm một lúc, vậy mà mùi hương ẩm ướt của pheromone đã như thể ngấm trọn vào thân tre vốn khô ráo.

Hương thơm mềm mại, dịu ngọt như tan vào da thịt, khiến toàn thân người ta như bị kéo căng đau nhức.

**

Chu Xuyên Nguyên lặng lẽ xoay xoay que tre trong tay, nhưng ánh mắt lại luôn lén lút liếc nhìn về phía Giang Vụ Oanh.

Cậu vẫn giữ tốc độ thong thả như thường lệ, thế nhưng sau một lúc quan sát, Chu Xuyên Nguyên nhận ra tốc độ ấy ngày càng chậm dần.

Alpha nhíu chặt mày, dịch lại gần, hạ giọng hỏi: "Vụ Oanh, cậu..."

Lời chưa kịp dứt đã nghẹn lại nơi cổ họng.

Bản năng của Alpha vốn đã nhạy bén như dã thú, huống hồ Chu Xuyên Nguyên lại là người trải qua cải tạo gen, khứu giác nhạy hơn Alpha bình thường hàng trăm lần. Pheromone của Giang Vụ Oanh dù bình thường chỉ thoáng qua cũng đã khiến cậu ta khó chịu, huống chi là lúc này...

Giữa sân trời thoáng đãng, Chu Xuyên Nguyên suýt chút nữa đã bị hương thơm thanh ngọt của quýt xanh làm choáng váng.

Cậu ta gần như không biết phải làm sao, vội quay mặt đi, nín thở, cổ họng nghẹn lại, hai bàn tay siết chặt rồi lại buông ra mấy lần mới có thể cất lời: "Vụ Oanh, cậu... cậu ...không phải là đang..."

Lúc này Giang Vụ Oanh phản ứng cực kỳ chậm chạp, mãi một lúc lâu mới hơi khom người xuống, giọng nói vang lên từ cánh tay đang vòng chặt lấy thân mình, mang theo mấy phần ngẩn ngơ: "...Gì cơ?"

Bạc Lan Huyền vẫn luôn chú ý đến cậu, vừa thấy có điều khác lạ thì lập tức sải bước lao tới. Hắn cũng ngửi thấy mùi pheromone đang mất kiểm soát từ người Giang Vụ Oanh, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh.

Hắn đưa tay thử lên trán cậu—nhiệt độ hơi cao. Đến lúc này gần như có thể khẳng định, Giang Vụ Oanh lại một lần nữa đột ngột bước vào kỳ phát tình.

"Oanh Oanh," Bạc Lan Huyền nâng khuôn mặt đỏ bừng, nóng rực của thỏ con lên, khẽ gọi bằng giọng trầm thấp: "Nghe được anh nói không?"

Đôi mắt Giang Vụ Oanh long lanh nước nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Rõ ràng là đã không còn tỉnh táo rồi.

Bạc Lan Huyền biết rõ tình hình nghiêm trọng, chẳng buồn để ý ánh mắt của những người xung quanh, lập tức bế ngang Giang Vụ Oanh lên rồi quay người bước nhanh vào trong phòng.

Quanh đây bao gồm cả hắn tổng cộng có năm Alpha, ai cũng ôm một bụng tâm tư khó lường với thỏ con, nếu còn để cậu ở lại, hậu quả e rằng chẳng ai biết được.

Cửa sổ vốn hé mở cũng bị Bạc Lan Huyền đóng chặt từng cánh một. Không khí trong sân bỗng chốc lặng ngắt đến mức quái dị.

Trong xe phát sóng, MC vốn đã rút lui sau khi dẫn dắt xong chương trình, nay thấy tình huống bất thường liền vội xuống xe, lập tức chuyển khung hình về phía mình, đối diện ống kính cười rạng rỡ: "Các bạn khán giả thân mến, kỳ phát sóng trực tiếp đầu tiên của《Thi Tửu Sấn Niên Hoa》 đến đây là kết thúc, thứ bảy tuần sau sẽ có tập hoàn chỉnh phát sóng trên các nền tảng video lớn, cảm ơn sự theo dõi và ủng hộ của mọi người! Hẹn gặp lại ở số tiếp theo nhé~"

Livestream vừa cắt, khán giả không thể gửi bình luận trực tiếp, lập tức kéo nhau tràn vào khu vực bình luận của trang chủ. Tài khoản chính vốn vắng tanh trong hai ngày bỗng dưng tăng hơn năm trăm ngàn lượt theo dõi. Bài viết ghim đầu trang cũng đang nhảy vọt về lượt tương tác, trung bình đã vượt hai vạn và chưa có dấu hiệu dừng lại.

[@GiangVụOanh_chồngDuyNhất: khoe nick mới đây.]

[Không lẽ khách mời không có weibo cá nhân à? Cậu không tag ai hết vậy.]

[Hết rồi đó hả? Ngay khúc vợ tui vào kỳ phát tình thì cắt???]

[Cho tui xem vợ bị ôm mà khóc đi, cho tui xem đi huhuhu.]

[Ai chỉ tui weibo của anh Bạc đi @BạcLanHuyền, mà ảnh chẳng đăng gì, chỉ nhắn tin riêng thôi huhu.]

[Không có vợ tui không sống nổi đâu, cho tui xin tư liệu về thỏ con của tui, đừng bắt tui phải cầu xin.]

[@BạcLanHuyền tui cho anh mượn vợ tui li.ếm tí, nhưng phải trả lại trong vòng một tiếng đó!]

......

**

Giang Vụ Oanh vùi mặt vào cổ Bạc Lan Huyền, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, giọng nói mềm nhũn như sắp bật khóc: "... Khó chịu."

"Anh biết, anh biết." Bạc Lan Huyền dùng một tay đỡ lấy eo cậu, để cậu ngồi vững hơn một chút.

Làn da dưới tay khẽ run rẩy, khiến thần kinh hắn cũng căng lên, cả người run rẩy theo, đến giọng nói cũng không thể ổn định: "Thế này... có đỡ hơn chút nào không?"

Giang Vụ Oanh hé môi, cả khuôn mặt đỏ ửng như sắp bốc cháy, còn đẹp đến lạ lùng hơn cả khi trang điểm. Trong câu nói, đầu lưỡi ướt át khẽ thò ra một chút, mang theo hơi thở mịt mờ: "...Không... không có..."

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ con: Tôi chỉ thả thính thôi mà, không đúng à? Đừng vô lý như vậy chứ, không thì em khó xử lắm đó hú hú hú v~

Bình Luận (0)
Comment