Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 44

Bạc Lan Huyền nghiêng đầu kiểm tra phần gáy đỏ hồng của Giang Vụ Oanh. Tuyến thể hơi sưng đỏ nhưng may mắn là không bùng phát dữ dội như lần trước.

Alpha cố gắng kiểm soát lượng pheromone tiết ra, mùi rượu gin nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc mong manh của bé thỏ con yếu đuối đang muốn khóc.

Bạc Lan Huyền không nhịn được đặt những nụ hôn nhẹ lên chiếc cằm nhỏ run rẩy của Giang Vụ Oanh, bàn tay còn lại gần như đã quen thuộc. Đôi môi hắn dần dần dịch lên một chút.

Vừa chạm tới cánh môi của Giang Vụ Oanh, cơ thể nhỏ nhắn của chú thỏ liền run bắn, nước mắt đọng đầy trong hốc mắt cũng lăn dài không ngừng.

Sao lại có thể đáng yêu đến thế này chứ?

Bạc Lan Huyền sắp điên rồi, cố đè nén bản năng mãnh liệt trong người, mỗi nụ hôn đều dịu dàng và nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng, khi vô tình chạm phải chiếc lưỡi mỏng manh, hắn cũng chỉ khẽ lướt qua, tuyệt đối không để kí.ch th.ích quá mức khiến chú thỏ nhỏ sụp đổ.

Trước khi thực hiện ký hiệu tạm thời, hắn phải đảm bảo rằng Giang Vụ Oanh không còn căng thẳng nữa, cơ thể hoàn toàn thả lỏng và sẵn sàng chịu đựng hàm răng sắc nhọn của hắn.

Đến khi ánh mắt của Giang Vụ Oanh trở nên mơ màng, mất đi tiêu điểm, Bạc Lan Huyền mới ôm chặt lấy cậu, để những chiếc răng nanh cắm sâu vào tuyến thể đang nóng dần lên, rót vào đó hương rượu gin mãnh liệt và dữ dội.

Dù đã chuẩn bị kỹ càng, Giang Vụ Oanh vẫn bất giác siết chặt tay hắn, cuối cùng bị cơn bão cuốn trôi, say đến mức ngất lịm.

**

Sau khi trở về thành phố C, Giang Vụ Oanh nhận được thông báo từ thầy dạy vẽ rằng thứ Hai tới sẽ lên núi Hạo Miểu ở thành phố D để vẽ ngoại cảnh.

Thành phố D nằm trong khu vực lòng chảo, xung quanh có nhiều núi non, trong đó núi Hạo Miểu là ngọn núi có cảnh đẹp nhất nhưng cũng hiểm trở nhất.

Kể từ khi Giang Vụ Oanh kể chuyện này với Bạc Lan Huyền, Alpha liền lo lắng đến mức muốn cậu mang theo cả một ngôi nhà. Hắn liên tục tìm kiếm danh sách các vật dụng cần thiết cho việc vẽ ngoại cảnh để chuẩn bị cho cậu. Nhưng với sức lực nhỏ bé của Giang Vụ Oanh, những thứ cần thiết cậu mang theo lần trước đã là giới hạn. Thật sự, cậu không thể gánh thêm những túi đồ lớn nhỏ khác nữa.

Bạc Lan Huyền cũng không có ý định bắt Giang Vụ Oanh tự mình mang nhiều đồ như vậy, hắn vừa giúp cậu thu dọn vừa nói: "Anh sẽ lái xe đưa em đi."

Con chó Huyền Huyền cứ vòng quanh chiếc vali thơm tho của chú thỏ nhỏ. Đến khi Bạc Lan Huyền đặt chiếc túi nhỏ đựng q.uần l.ót với họa tiết cam vào vali, nó liền vui vẻ sủa "gâu gâu" hai tiếng, thè lưỡi ra muốn li.ếm chiếc túi chân không in hình quả cam nhỏ xinh kia.

Mặt Bạc Lan Huyền đen như đáy nồi, lập tức không chút nương tay đẩy cái đầu chó của nó ra.

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu quay mặt đi, tránh nhìn vào tay của Bạc Lan Huyền, rồi từ chối: "Em đi cùng thầy giáo và các bạn là được rồi, anh đừng làm chuyện đặc biệt như vậy."

Bạc Lan Huyền lập tức nói: "Vậy thì anh sẽ sắp xếp thêm vài chiếc xe để đưa mọi người đi."

Giang Vụ Oanh: "..."

"Thật sự không cần mà." Cậu cúi đầu, nhấn mạnh.

Bạc Lan Huyền bất lực, đành nói: "Vậy thì lúc nào rảnh nhớ gọi cho anh, thiếu gì thì phải nói với anh ngay. Trên núi lạnh, nhớ mặc áo lông vũ, nhiệt độ chênh lệch lớn như vậy, tốt nhất đừng ra ngoài buổi tối. Thành phố D hay mưa, nhất định phải chú ý an toàn, xem thời tiết trước, nếu trời mưa thì đừng vào núi. Anh sẽ nhắc em thêm..."

Giang Vụ Oanh: "... Sao anh nói nhiều thế nhỉ..."

Bạc Lan Huyền bất đắc dĩ cắn nhẹ lên chóp mũi cậu, nghiến răng nói: "Anh làm vậy là vì ai, đồ thỏ trắng vô tâm?"

**

Chỗ ở đã đặt trước tuy không quá sang trọng, nhưng sạch sẽ và trang nhã. Giang Vụ Oanh được phân ở một phòng đơn nhỏ. Sau khi tắm xong, cậu nhận được lời mời gọi video từ Bạc Lan Huyền.

Sau khi kết nối, Giang Vụ Oanh quấn chăn, vừa dùng khăn lau mái tóc còn ướt, vừa liếc mắt nhìn màn hình.

"..." Cậu khó hiểu hỏi: "Sao anh lại ngồi gần camera như vậy?"

"Bảo bối cũng đến gần anh một chút có được không?" Khuôn mặt như tượng tạc của Bạc Lan Huyền gần như chiếm hết màn hình, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Giang Vụ Oanh.

Nghe tiếng thở của hắn có chút không bình thường, Giang Vụ Oanh nhìn kỹ rồi nhận ra, ngay cả khi không nói, môi hắn cũng không hoàn toàn khép lại...

Trong lúc nhất thời trực giác của Omega trở nên cực kỳ nhạy bén. Tay đang lau tóc của cậu dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Anh đang ở đâu thế?"

Bạc Lan Huyền hít sâu một hơi nói: "Ở nhà, bảo bối."

Giang Vụ Oanh: "..."

Bạc Lan Huyền dường như cũng hiểu cậu đang nghĩ gì, bất lực giải thích: "Oanh Oanh, có lẽ anh sắp vào kỳ nhạy cảm rồi."

Ngày hôm đó, việc Giang Vụ Oanh đột ngột bị sốt đã ảnh hưởng đến hắn. Khi Omega ở bên, hắn còn có thể kiềm chế, nhưng khi cậu rời đi, tuyến thể hoạt động mạnh mẽ không được xoa dịu, khiến hắn càng thêm khó chịu.

Giang Vụ Oanh khẽ "à" một tiếng, hỏi: "Vậy anh đã dùng thuốc ức chế chưa?"

Bạc Lan Huyền gật đầu: "Dùng rồi, trước khi gọi video cho em thì thuốc vẫn có tác dụng."

Giang Vụ Oanh vội vàng nói: "Vậy... vậy cúp máy đi."

Bạc Lan Huyền làm sao chịu đồng ý, vội vàng níu kéo: "Đừng cúp, anh chỉ là thở hơi nặng một chút, luôn muốn hôn em thôi. Em đừng ghét anh."

Giang Vụ Oanh lặng lẽ quan sát hắn một hồi, đột nhiên nói: "... Anh lùi ra sau một chút."

Bạc Lan Huyền chậm rãi lùi lại, quả nhiên để lộ phần thân trên cường tráng, không mặc áo.

Ánh mắt Giang Vụ Oanh rơi vào chiếc váy ngủ màu vàng nhạt mà hắn đang ôm trong ngực. Trên bề mặt váy có vài chỗ màu sắc đậm hơn.

Mặt cậu lập tức đỏ bừng, nói: "Anh..."

Bạc Lan Huyền lại siết chặt chiếc váy ngủ trong tay, khi tiếp xúc, hắn không nhịn được mà ưỡn nhẹ ngực. Sau đó, hắn cố làm ra vẻ đáng thương, nói: "Anh ôm một lát thôi, sẽ mua cái mới cho em."

Chú thỏ nhỏ ngay lập tức cúp máy.

... Đó mà gọi là ôm sao!

**

Ngày hôm sau lên núi, cả nhóm được sắp xếp đến các tuyến cáp treo khác nhau, sau khi lên núi, mọi người lại tự chọn vị trí yêu thích để bắt đầu vẽ, vì vậy các sinh viên ngồi khá phân tán.

May mắn là thầy giáo dẫn đoàn đã bật chia sẻ vị trí trong nhóm, đảm bảo rằng có thể liên lạc và xác định vị trí của từng người.

Hôm nay trời hiếm khi nắng đẹp, bầu trời trong vắt, mây thưa gió nhẹ. Giang Vụ Oanh chọn một chỗ cách một ngọn đồi thấp vài mét, đặt chiếc ghế nhỏ xuống.

Xung quanh không có nhiều sinh viên, chỉ có mình cậu đối diện với rừng thông trước mặt, lắng nghe tiếng gió thổi qua những tán cây, cầm bút vẽ lại từng chi tiết của cảnh vật.

Ở trên cao, nhiệt độ tự nhiên thấp hơn dưới chân núi. Giang Vụ Oanh khoác chiếc áo lông vũ mà trước khi đi Bạc Lan Huyền đã nhét cho cậu. Ban đầu, áo đủ giữ ấm, nhưng ngồi lâu khiến máu lưu thông không tốt, cậu bắt đầu cảm thấy lạnh, các ngón tay cũng không còn linh hoạt như khi vừa ngồi xuống.

Cậu không dám gắng gượng nữa, vội mặc hẳn áo lông vũ vào. Khi luồn tay vào ống tay áo, cậu vô tình phát hiện trong túi áo có thứ gì đó phồng lên.

Giang Vụ Oanh lấy ra xem, hóa ra là một đôi găng tay hở ngón.

Màu trắng như lông cừu, lòng bàn tay thêu dòng chữ "Oanh Oanh" ở một bên, và "Bảo bối" ở một bên còn lại.

Giang Vụ Oanh: "..."

Rõ ràng đây không phải là hàng mua sẵn.

Cậu bất đắc dĩ đeo găng tay vào, nhưng ngón tay trắng hơn cả găng tay vẫn bị lạnh đến đỏ ửng.

Có vẻ như ngoài việc ngồi lâu, nhiệt độ trên núi cũng đang dần hạ xuống.

Cậu cố gắng vẽ thêm một lúc nữa, nhưng bầu trời trong xanh trước mắt đã bắt đầu u ám rõ rệt.

Trong nhóm chat, thầy giáo gửi tin nhắn: [@All Có khả năng sẽ mưa, các em thu dọn đồ đạc và tập hợp tại quầy vé.]

Giang Vụ Oanh nhìn bầu trời đã chuyển sang màu xám trắng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Khi vừa định nhấc chiếc túi vẽ nặng trĩu để xuống núi, cơ thể cậu bất ngờ bị ai đó kéo lại.

Nhìn qua, hóa ra là Giang Đạt Thự đã lâu không gặp.

Thậm chí Giang Vụ Oanh còn không nhận ra ông ta ngay lúc đầu.

Trong ấn tượng của cậu, tuy Giang Đạt Thự đã ở tuổi ngũ tuần nhưng nhờ sống sung sướng, chăm sóc bản thân tốt, nên trông vẫn như chỉ ngoài bốn mươi.

Nhưng người trước mặt, tóc mai đã điểm bạc, khuôn mặt hằn thêm nhiều nếp nhăn, quầng mắt mệt mỏi kéo theo đôi mắt đục ngầu, sưng húp. Phần da dưới cằm chảy xệ, ngay cả đường nét xương ưu việt cũng không chống đỡ nổi sự lão hóa.

Giang Đạt Thự nắm lấy tay áo của cậu, giọng khàn khàn như bị ảnh hưởng bởi thuốc lá và rượu: "Giang Vụ Oanh... Tôi tự hỏi mình không bạc đãi cậu, vậy mà cậu và Bạc Lan Huyền cứ nhất định phải dồn người khác vào chỗ chết sao?"

Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, Giang Vụ Oanh làm sao hiểu được. Cậu nhíu mày, đáp: "... Tôi không hiểu ông đang nói gì."

Giang Đạt Thự nghiến răng, tức giận nói: "Đúng, tôi đã rút tiền của công ty, nhưng tiền tôi rút về chẳng phải cũng được tái đầu tư vào công ty sao? Bạc Lan Huyền liên kết với cảnh sát, gia tộc nhà họ Bạc liệu có sạch sẽ hơn bao nhiêu?"

Giang Vụ Oanh nghe không hiểu mấy, nhưng lại nhanh chóng nắm được trọng tâm: "Ông phạm tội rồi?"

Cảm xúc kích động vừa rồi của Giang Đạt Thự bỗng chốc lắng xuống. Ông ta thở dài một hơi, âm trầm nói: "Đời này của tôi coi như xong rồi... Nếu thực sự phải vào tù, chưa chắc tôi còn sống đến ngày được thả ra."

Đôi mắt già nua, xám xịt vì khói thuốc của Giang Đạt Thự nhìn chằm chằm vào Giang Vụ Oanh, giọng nói trở nên độc địa: "Các người ép tôi, vậy thì ai cũng đừng hòng toàn thân rút lui."

Nhận ra ánh mắt hiểm độc của ông ta, Giang Vụ Oanh lập tức muốn thoát khỏi bàn tay đang ghì chặt lấy mình. Nhưng Giang Đạt Thự như kẻ đánh cược lần cuối, dồn toàn bộ sức lực giữ chặt lấy cậu, kéo lê đôi chân già nua không nhanh nhẹn của mình từng chút một về phía mép dốc ngắn.

Dốc này không cao, khó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng với người bình thường, nhưng với một người vốn yếu ớt như Giang Vụ Oanh, thì hậu quả khó mà lường trước được.

Cả hai đã gần như bước ra khỏi mặt đất bằng phẳng. Giang Đạt Thự thể hiện rõ ý định muốn liều mạng, giữ chặt lấy Giang Vụ Oanh rồi ngã người ra sau—

Một đôi tay rắn chắc, cơ bắp nổi rõ bất ngờ xuất hiện, ôm lấy Omega đang nghiêng người ra sau kéo cậu trở lại. Trong khi đó, Giang Đạt Thự mất đi điểm tựa, lập tức mất thăng bằng, tựa như chiếc lá khô lìa cành, lăn dài xuống con dốc gồ ghề, lởm chởm đá.

Ông ta mở to mắt, không thể tin được khi nhìn thấy người vừa xuất hiện lại là con trai ruột của mình. Cả cơ thể ông ta đau đớn dữ dội, nằm bất động dưới chân dốc.

Giang Vụ Oanh còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cậu bắt gặp ánh mắt bối rối, sợ hãi của Giang Chấp Giản, đôi con ngươi lạnh lẽo của hắn ta khóa chặt trên khuôn mặt cậu.

Một cơn lạnh chợt lướt qua trán, Giang Vụ Oanh bừng tỉnh.

Những hạt mưa to như hạt đậu từ tầng mây dày đặc nhanh chóng rơi xuống, Giang Chấp Giản không thèm để ý đến việc tham lam vòng eo mềm mại, vội vàng mở ô trong tay, cho Giang Vụ Oanh đội mũ áo phao rồi nhặt chiếc túi vẽ lên, nói: "Mau xuống núi thôi."

Giang Vụ Oanh không kịp hỏi tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây, chỉ cúi đầu nhìn về phía con dốc: "... Báo cảnh sát đi."

"Biết rồi," Giang Chấp Giản vừa dẫn cậu đi xuống vừa đáp ngắn gọn, "Ông ta ngã thế này, e rằng ngay cả tù cũng không cần ngồi nữa, đời này chỉ nằm trên giường bệnh thôi."

Hương gỗ mun từ tuyến thể của Alpha càng trở nên nồng đượm trong cơn mưa ướt át. Việc tiếp xúc quá gần với Giang Chấp Giản khiến Giang Vụ Oanh cảm thấy khó xử. Cậu khẽ dịch chân, cố gắng giữ khoảng cách.

Nhưng Giang Chấp Giản lại tiến sát hơn, khoảng cách giữa hai người càng bị rút ngắn. Hắn ta hạ giọng: "Ô này không lớn, đừng để bị ướt."

Giang Vụ Oanh không thể tránh né, đành nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi... Nhưng sao anh lại tìm được lên núi?"

Ánh mắt của Giang Chấp Giản vẫn dán lên người cậu. Giang Vụ Oanh không nhìn hắn ta, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt ấy còn lạnh hơn cả cơn mưa ngoài ô.

Thế nhưng, sau cái lạnh ấy, lại có một thứ gì đó như dòng nham thạch cuộn trào, bỏng rát, càng lúc càng khiến cậu khó chịu khi Alpha ngày càng tiến đến gần.

Cơn lạnh khiến Omega khẽ run lên. Giang Chấp Giản lảng tránh câu hỏi, chỉ trầm giọng nói: "Không cần cảm ơn."

Vốn luôn giữ nguyên tắc "nói ít nhất có thể" khi đối diện với Giang Chấp Giản, Giang Vụ Oanh thấy hắn ta không muốn trả lời, liền không hỏi thêm.

Bị Giang Đạt Thự làm chậm trễ, Giang Vụ Oanh biết chắc thầy cô và bạn bè trong nhóm đã lo lắng chờ lâu. Cậu nhìn vào nhóm chat, quả nhiên toàn là những tin nhắn hỏi han.

Chú thỏ nhỏ bỗng thấy sống mũi cay cay, vội nhắn tin báo rằng mình bị chút chuyện làm chậm trễ, sẽ sớm có mặt tại quầy vé. Gửi xong, vì áy náy, cậu còn gửi thêm vài phong bao lì xì lớn.

Ô hơi nhỏ, Giang Vụ Oanh thì gầy gò, còn Giang Chấp Giản lại có khung xương to lớn, gần như gấp đôi cậu. Hắn ta cố ý nghiêng ô che cho Giang Vụ Oanh, khiến một bên vai của mình gần như phơi trọn trong mưa.

Giang Vụ Oanh không để ý, sau khi nhắn tin xong liền do dự hỏi: "Ông ta... trốn ra sao?"

Giang Chấp Giản lắc đầu: "Không có, cảnh sát còn chưa triệu tập. Chắc ông ta nghe được tin, biết mình không thoát được nên cố làm liều một phen. Tên cáo già đó quả thực có bản lĩnh, không chỉ tin tức nhạy bén mà còn tránh được cả cảnh sát lẫn nhà họ Bạc để tìm đến nơi này."

Giang Vụ Oanh nhớ lại lời Giang Đạt Thự nói rằng Bạc Lan Huyền đã tiết lộ thông tin cho cảnh sát, không khỏi thắc mắc: "Sao anh cũng biết ông ta phạm tội?"

Giang Chấp Giản cười nhạt, nụ cười không chút ấm áp: "Ông ta là bố tôi, tôi chẳng cần phải điều tra, chứng cứ đã bày ngay trước mắt rồi."

"Vậy... Bạc tổng..."

"Như em nghĩ đấy." Giang Chấp Giản hít sâu một hơi, trong phổi toàn là mùi hương của quýt xanh từ người bên cạnh. Hắn ta hài lòng đến mức khẽ nhếch môi, nói: "Bạc Lan Huyền ra mặt, còn tôi thì hoạt động âm thầm."

Giang Vụ Oanh nhất thời kinh ngạc.

"Nhưng..." Cậu lắp bắp nói, "Hai người là cha con ruột mà... Ông ấy đối xử với anh không tốt sao?"

Giang Chấp Giản nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang mấp máy của cậu, giọng khàn khàn: "Thì sao chứ?"

"..."

Giang Vụ Oanh im bặt.

"Oanh Oanh," Giang Chấp Giản bất ngờ chuyển chủ đề, "Tối nay tôi có thể ở cùng phòng với em không?"

Không đợi Giang Vụ Oanh từ chối, Giang Chấp Giản lại nói: "Ở gần đây hết phòng trống rồi."

Quả thực, núi Hạo Miểu là điểm du lịch nổi tiếng của thành phố D, lại đang vào mùa xuân, là mùa cao điểm của du lịch, chuyện hết phòng cũng không phải chuyện lạ. Nhưng một người giàu có như Giang Chấp Giản chẳng lẽ lại không tìm được chỗ ở? Những khách sạn xa hoa, lộng lẫy chẳng phải đều sẵn sàng chuẩn bị cho hắn ta sao?

Da mặt của thỏ nhỏ vốn mỏng manh, không tiện đuổi người vừa cứu mình đi, đành ngập ngừng nói: "Nhưng phòng của tôi nhỏ lắm, anh ở sẽ thấy chật chội..."

"Tôi mang theo túi ngủ, trải dưới đất là được. Chỉ cần một không gian bằng chiếc giường ký túc xá là đủ..." Giang Chấp Giản lập tức nói, "Tôi chỉ ở một đêm, sáng mai sẽ đi."

Nói đến nước này, Giang Vụ Oanh không thể từ chối, chỉ yếu ớt đáp: "... Được thôi."

**

May mà hệ thống giám sát dày đặc của khu du lịch đã ghi lại toàn bộ hành vi của Giang Đạt Thự, chứng minh sự vô tội của Giang Vụ Oanh và Giang Chấp Giản, không để họ vướng vào rắc rối pháp lý.

Trong lúc cảnh sát áp giải Giang Đạt Thự trở về thành phố Q, Bạc Lan Huyền nhận được tin tức và ngay lập tức gọi điện cho Giang Vụ Oanh.

"Bảo bối," Bạc Lan Huyền cố nén cơn đau từ kỳ nhạy cảm mà rời khỏi căn hộ, lo lắng hỏi: "Tối nay anh sẽ đến thành phố D. Ông ta có làm em bị thương chỗ nào không?"

Lúc này, chú thỏ nhỏ đang chuẩn bị cùng các bạn vào phòng thầy giáo để thảo luận. Tranh thủ chút thời gian, cậu vội che miệng, hạ giọng nói: "Không sao đâu... Nhưng anh không được đến đây, em sẽ về vào tối ngày kia mà."

Bạc Lan Huyền bất giác dừng bước, giọng khàn khàn: "Anh không yên tâm cho em."

Giang Vụ Oanh muốn vào phòng rồi, chỉ đành nói: "Không được đến, nếu anh đến em sẽ giận đấy."

Chú thỏ nhỏ dọa hắn: "Em... em thực sự sẽ giận đó."

"..." Bạc Lan Huyền nhìn màn hình điện thoại vừa bị cúp máy, cảm giác bực dọc trong người không cách nào xua tan được.

Mẫn Cảnh Thành vốn đang ngồi ở ghế lái đợi hắn, thấy hắn mãi không lên xe, không khỏi xin chỉ thị: "Bạc tổng, còn đến thành phố D không?"

Bạc Lan Huyền xoa xoa thái dương sắp nổ tung, cuối cùng nói: "... Đến thành phố Q."

Sau khi đến sân bay Bạc Lan Huyền để Mẫn Cảnh Thành trở về công ty, một mình lên máy bay đến thành phố Q.

**

Trong phòng bệnh nơi Giang Đạt Thự được điều trị, bên trong lẫn bên ngoài đều có đến bảy, tám cảnh sát canh gác. Cảnh tượng trông khá náo nhiệt, nhưng thực chất, những người này đều hiểu rõ: ở tuổi này, lại thêm cú ngã làm phát bệnh, cả người ông ta đã liệt hoàn toàn, có lẽ còn khổ hơn cả việc ngồi tù.

Bạc Lan Huyền ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, tùy ý lấy một quả cam bắt đầu bóc.

Tròng mắt Giang Đạt Thự hơi lồi, chứa đựng sự oán độc nhìn chằm chằm hắn không rời.

Ông ta từng là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, thời trẻ phong thái lịch sự, nho nhã, trông giống một thư sinh hơn là thương nhân. Nhưng giờ đây, miệng méo mắt lệch, ngay cả việc sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự lo, cả đời còn lại chỉ có thể nằm liệt trên giường.

"Em ấy nói cảm ơn ông."

Bởi vì thân phận đặc biệt của Giang Đạt Thự, vốn dĩ không được phép tiếp xúc với bất kỳ ai. Nhưng giờ ông ta đã thành ra thế này, cộng thêm việc Bạc Lan Huyền là người tố cáo, nên mới được phép nói vài lời.

Có điều, vì có cảnh sát đứng nghe, Bạc Lan Huyền không muốn nhắc đến tên Giang Vụ Oanh, chỉ dùng từ "em ấy" để ám chỉ.

"Tôi cũng cảm ơn ông. Ông đã nuôi dưỡng em ấy, cho em ấy ăn mặc, học hành, vẽ tranh và chữa bệnh." Bạc Lan Huyền bóc lớp vỏ cam, từng chút một gỡ sạch các sợi xơ bám trên múi cam. Đó là thói quen hắn hình thành từ khi bóc cam cho Giang Vụ Oanh. Sau đó, giọng hắn chợt trầm xuống: "Nhưng tôi lại thấy chưa đủ."

"Nhận tiền của ông, tự mình sống trong biệt thự, nghe thì có vẻ không tệ?" Bạc Lan Huyền bóc sạch một múi cam, giọng đều đều: "Nhưng lúc đó em ấy mới có 9 tuổi."

"Đứa trẻ nhỏ như vậy, tan học về nhà, chỉ có một mình trong căn nhà hai tầng rộng lớn, tự làm bài tập, tự ăn cơm, tự đi ngủ. Không thú cưng, không người thân..." Bạc Lan Huyền nhắm mắt lại, giọng nói thấp đi: "Ông cũng từng đối tốt với em ấy, vậy mà sao lại nỡ để em ấy sống như thế suốt 10 năm?"

Giang Đạt Thự không thể làm ra biểu cảm gì khác ngoài việc phát ra vài âm thanh không rõ ràng như "à à". Nhưng Bạc Lan Huyền chẳng buồn để tâm, tiếp tục nói: "Nhưng loại người như ông cũng chẳng thể dạy dỗ được một đứa con có tình nghĩa... Nếu không, ông nghĩ sao tôi có thể nhanh chóng lấy được chứng cứ đến vậy?"

Giang Đạt Thự sững người, sau khi hiểu được ý trong lời nói của hắn, đôi mắt vốn đã lồi ra càng trợn lớn hơn.

Bạc Lan Huyền ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của ông ta hồi lâu, sau đó nở một nụ cười nhạt: "Chân của Giang tổng không tốt, nghe nói tim cũng suy yếu nhiều năm rồi... Đợi đến khi con trai lớn của ông về thành phố Q nghỉ hè, chắc sẽ chăm sóc ông tốt hơn."

"Đôi chân đi cà nhắc bao năm nay, đau lắm đúng không?"

Càng nghe, Giang Đạt Thự càng thêm đau khổ. Một bên căm hận người trước mặt, một bên nước mắt nóng hổi không ngừng trào ra.

Bạc Lan Huyền cầm múi cam đã bóc sạch đứng dậy, kết thúc bằng một câu: "Thời vận của ông không tốt nên mới rơi vào hoàn cảnh này. Nếu có một ngày được giải thoát, có lẽ còn đỡ hơn việc sống mà chẳng bằng chết như bây giờ."

**

Khi rời khỏi bệnh viện, trăng đã lên cao. hắn bỗng cảm thấy bên chân có gì đó ngưa ngứa, Bạc Lan Huyền cúi xuống nhìn, hóa ra là một con chó nhỏ lông vàng đang há miệng gầm gừ nhìn hắn.

Lúc này, hắn mới nhận ra đế giày của mình có chút khác lạ. Hắn lùi lại một bước, nhìn thấy một nửa chiếc bánh bao bị hắn giẫm bẹp thành mỏng dính.

"..."

Bạc Lan Huyền nhìn con chó nhỏ đang trừng mắt giận dữ, rồi bất ngờ ngồi xuống, đặt múi cam trong tay ra trước mặt.

Con chó nhỏ hơi do dự, cuối cùng cũng từ từ ăn hết múi cam.

Bạc Lan Huyền nhỏ giọng nói: "Bây giờ đi tìm Oanh Oanh, không biết em ấy có giận không? Nếu giận thì sủa hai tiếng, không giận thì sủa một tiếng."

Chó vàng nhỏ: "..."

Nó phấn khích sủa "gâu" một tiếng, nhưng dưới ánh mắt đầy uy hiếp của Alpha, nó cụp đuôi, không dám sủa thêm tiếng thứ hai.

**

Khi Giang Vụ Oanh thảo luận xong đã gần đến nửa đêm. Trở về phòng, cả người cậu mệt mỏi đến mức mắt cũng chẳng mở nổi.

Giang Chấp Giản không có trong phòng, bên cạnh giường cũng không thấy túi ngủ. Chỉ có điều, cánh quạt điều hòa đang mở, thổi ra làn gió ấm áp xua đi không khí ẩm ướt, lạnh lẽo do cơn mưa ban chiều để lại.

Giang Vụ Oanh muốn vào phòng tắm tắm rửa. Cậu gõ cửa trước, hỏi: "Có ai không?"

Không có tiếng trả lời. Cậu lại gõ thêm lần nữa, hỏi: "... Giang Chấp Giản? Anh có ở bên trong không?"

Ôm lấy bộ quần áo ngủ và khăn tắm, cánh tay trắng nõn của cậu hơi siết lại, cẩn thận đẩy hé cửa phòng tắm.

Nhiệt độ trong phòng tắm bình thường, cũng không có hơi nước nóng bốc lên, trông chẳng giống như vừa có người sử dụng.

Giang Vụ Oanh đẩy cửa lớn hơn một chút. Nhưng khi vừa bước một chân vào, cổ tay cậu liền bị một bàn tay như móc sắt túm lấy, kéo cả người cậu vào trong.

Cửa phòng tắm "cạch" một tiếng khép lại. Giang Vụ Oanh kinh ngạc nhìn Alpha đang đứng trước mặt mình.

Dù cả hai từng ở chung ký túc xá, cậu sớm đã quen với việc thấy người khác cởi trần, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ đứng trong một không gian chật hẹp như phòng tắm, đối diện với người kia ở một khoảng cách gần như vậy.

Hơn nữa, Giang Chấp Giản không chỉ để trần... mà trong miệng hắn ta...

Là một dải lụa mềm mại, dài và màu hồng phấn.

Chính là dải lụa từng được dùng để cố định tất lông cừu ở bắp chân Giang Vụ Oanh trong buổi biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường.

**
Tác giả có đôi lời muốn nói:

Không biết tôi đã tả rõ chuyện vì sao chân của ông Giang bị tật chưa nhỉ...

Giang Chấp Giản bắt đầu "showtime" rồi nhé... Còn Bạc Lan Huyền thì vẫn đang trên đường...

Bình Luận (0)
Comment