Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 160

- Siêu đặc vụ của Mỹ!

Khi tên áo đen kia tiếp xúc với tài liệu này thì gã khẽ biến sắc, từ hơn hai mươi năm trước, trong sự kiện chính phủ Ấn Độ giải cứu hỏa hoạn tại New Delhi, họ đã thành công trong việc dựa vào tổ siêu năng lực để giải cứu toàn bộ nhân viên mà không hề xảy ra tổn thất.

Trong một khoảng thời gian, những thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi như bọn họ trở thành thần tượng được giới trẻ trên toàn thế giới sùng bái nhất, sau đó, thành viên tổ siêu năng lực ở Đức cũng bắt đầu phát triển, nhiều lần xâm nhập Bộ Quốc phòng của Mỹ, đánh cắp một ít tin tình báo cơ mật.

Coi đây là ranh giới, các nước trên thế giới đều thành lập những tổ siêu năng lực, để thi hành những nhiệm vụ tình báo gian khổ nhất và những hoạt động chống khủng bố, trong đó có Kỵ sĩ nước Anh, Lãng mạn nước Pháp, Hoa anh đào của Nhật Bản, Kỳ dị của Ấn Độ và các Siêu đặc vụ của Hoa Kỳ, Ngang tàng nước Nga đều là những nước nổi bật.

Trung Quốc cũng đang tổ chức những tổ đội như vậy, căn cứ theo lời của bà nội, Công Tôn Liệt đúng là tổ trưởng của tổ siêu năng lực, tuy nhiên bản thân ông ta rất ít khi tiếp xúc với những người siêu năng lực.

Trong đó nghe nói nước Mỹ có hai tổ chức, trong đó bao gồm tổ siêu năng lực của Mỹ được chiến đấu công khai, còn một tổ luôn ẩn nấp dưới hình thức những mục sư.

Siêu đặc vụ không ngờ lại vươn móng vuốt đến Trung Quốc, chẳng lẽ tổ siêu năng lực của Trung Quốc không có chuẩn bị sao?

- Tử Thần, siêu đặc vụ số 1 của Mỹ, nghe nói gã sinh ra ở một thị trấn nhỏ dưới núi của Mỹ, từ lúc sinh ra vẫn luôn nhắm mắt, mãi cho đến năm mười ba tuổi, gã mới đột nhiên mở mắt, kết quả là toàn bộ người trong thị trấn đều tử vong, sau đó không biết vì lý do gì, tổ siêu năng lực của Mỹ lại thu nhận gã.

Tư liệu lại tiếp tục hiện lên.

Một cô gái tóc vàng xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh mà đầy đặn, có điều khiến người ta chú ý nhất chính là đôi tay của cô, một đôi tay đặc biệt tinh tế.

- Hỏa Thần, siêu đặc vụ số 17 của Mỹ, vốn là một y tá tại bệnh viện lớn ở New York, đôi tay của cô ta có thể chế bom dạng lỏng, sự kiện gây chấn động - vụ nổ mười bệnh viện lớn thế giới là do cô ta gây ra, chỉ bởi vì cô ta căm ghét môi trường bệnh viện.

Thường Nhạc vẫn luôn im lặng chằm chằm nhìn vào màn hình, hắn vẫn đang chờ đợi, qua một hồi lâu, một phần tư liệu nữa lại xuất hiện. Đầu tiên đó là một bóng dáng mờ ảo, sau đó phía dưới xuất hiện một loạt những dòng chữ:

- Huyễn Thần, siêu đặc vụ số 4 của Mỹ, có năng lực biến thân siêu cấp. Bất cứ ai chỉ cần chạm vào tay phải của cô ta, đều sẽ có thể biến ra hình dáng trong tưởng tượng của cô ta.

- Ba siêu đặc vụ, một khoản chi phí lớn nha!

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác.

- Thiếu gia, chúng ta có cần...

- Không cần!

Gã áo đen còn chưa nói hết, Thường Nhạc đã ngắt lời hắn, hắn hiểu được ý tứ của gã áo đen, siêu đặc vụ xuất hiện. Đây đã vượt qua một cuộc tranh đấu xã hội đen bình thường.

Đám Ninja Nhật Bản và siêu đặc vụ của Mỹ đến Trung Quốc lần trước, thật sự không đáng nhắc đến.

- Khách sạn Hoa Hồng!

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm địa điểm trong phần tư liệu cuối cùng, thật không ngờ, lần đầu tiên bọn chúng lại không rời khỏi Trung Quốc, điều này chỉ có thể chứng minh rằng chúng đang đùa với Tử Thần.

- Chúng ta đi!

Thường Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng loại bỏ cảm xúc bực bội. Thần thái tự tin, phóng khoáng trở lại trên gương mặt hắn.

Màn đêm dường như tĩnh lặng hơn, gió đêm lạnh lùng phất ngang qua mặt. Mang theo hơi thở khô ráo, trên đường phố tiếng cánh cửa cũ kỹ kẽo kẹt vang lên, giống như tiếng rên rỉ thống khổ.

- Hỏa Thần, vì sao cô luôn cau mày?

Có ba người đứng phía ngoài khách sạn Hoa Hồng, một người trong số đó vẫn luôn nhắm mắt, dường như trời có sập xuống cũng chả ảnh hưởng gì tới gã, một bóng hình khác trôi nổi bất định, biến hóa không ngừng, người còn lại là một mỹ nữ tóc vàng.

Mỹ nữ tóc vàng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt hướng ra bầu trời đêm, thần sắc cổ quái nói:

- Không biết tại sao trong lòng tôi có chút bất an, dường như tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Bóng đen hư ảo kia nghe thấy câu nói này, hắn cười “xì” một cái:

- Hỏa Thần, cô cho rằng trên đời này có người có thể uy hiếp được chúng ta sao?

- Đúng vậy, dựa vào sự liên thủ của ba chúng ta, trên đời này người khiến cho chúng ta bất an sợ rằng còn chưa ra đời!

Gã đặc vụ số 1 đang nhắm mắt lại kia lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

- Thật vậy sao?

Một thanh âm vặn hỏi lạnh lùng vang lên ở phía sau bọn họ.

Ba người cùng biến sắc.

Trong bóng đêm, thân ảnh của Thường Nhạc như âm hồn từ địa ngục, toàn thân hắn không nhìn ra bất cứ sơ hở gì, còn trong ánh mắt của tên áo đen ở bên cạnh hắn thì không ngừng phát ra sự hưng phấn.

- Mày là Thường Nhạc!

Đôi mắt của mỹ nữ tóc vàng co rút lại, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, không kìm nổi mà thốt lên.

- Thông minh, trả lời chính xác nhưng không có thưởng!

Thường Nhạc liếc mắt khen ngợi mỹ nữ tóc vàng, lại nhẹ nhàng chuyển hướng:

- Nếu đã biết tao là Thường Nhạc, như vậy nên biết rõ luật lệ của Thường Nhạc.

- Hừ, mày muốn gì?

Tử Thần lạnh lùng hừ một tiếng.

- Kim Ngưu, tôi rất ngứa mắt thằng kia!

Thường Nhạc khẽ nhíu mày, chỉ thấy Kim Ngưu trong Mười hai chòm sao ở bên cạnh đã giơ nắm đấm lên và xông vào đánh.

Tử Thần khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc:

- Người luyện võ bình thường mà cũng dám mất mặt ở đây.

Vừa dứt lời, Tử Thần bỗng cảm giác có chỗ không ổn, không khí dường như ngày càng khô ráo, càng ngày càng khiến cho người ta hít thở khó khăn, tất cả nguyên nhân đều đến từ một chỗ - nắm đấm của Kim Ngưu.

Thời gian chờ đợi trôi qua, Kim Ngưu nắm chặt tay, trở thành quyền cước trong nháy mắt, sau đó tung ra, rõ ràng là muốn giáo huấn Tử Thần một trận, nhiệm vụ bảo vệ Thạch Tán Y thất bại, khiến cho Kim Ngưu nhịn một bụng hỏa khí, hiện tại gã cần phải giải tỏa.

Quyền này vừa xuất ra, không khí như bị đốt cháy, khô khốc tới mức khiến cho người ta bị sặc, nắm đấm xuất hiện trong vòng hai thước trước mặt Tử Thần, nhanh tới mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.

Tử Thần cả kinh, đột nhiên mở mắt, một ngọn lửa nóng rực từ mắt hắn phóng thẳng ra. Nắm đấm của Kim Ngưu tránh không kịp, cứng rắn hứng chịu ngọn lửa, sau khi xâm nhập vào cơ thể hóa thành một cơn sóng trào dâng mãnh liệt.

Ngọn lửa một lần nữa xuất hiện khi Kim Ngưu chưa kịp hồi sức trở lại, khiến Kim Ngưu khiếp sợ chính là bản thân Tử Thần không cần hồi khí, căn bản không cần bất cứ điểm dừng nào, chỉ đơn thuần dựa vào ánh mắt, động tác cực nhanh, khiến cho Kim Ngưu nằm mơ cũng khó có thể ngờ tới.

Kim Ngưu hiểu ra nếu bản thân cố chống đỡ, có lẽ gã sẽ rất khó thủ thắng, nếu không thể đỡ được, vậy việc duy nhất có thể làm là lui.

- Ầm!

Ánh mắt Tử Thần đánh hụt, một lực đạo khủng khiếp khiến cho bụi đất tung bay bốn phía.

Thường Nhạc giống như không nhìn thấy trận đấu ở bên này. Ánh mắt của hắn tập trung trên người mỹ nữ tóc vàng, nghiền ngẫm nói:

- Mỹ nữ. Cô rất thông minh nhưng cũng rất ngu xuẩn! Ngọn lửa trong tay Hỏa Thần đã bắt đầu nhen nhóm, chỉ cần cô nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể chế tạo tỉ mỉ ra một quả bom, cô vẫn đang lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi một cơ hội.

- Cô có thể cảm thấy bất an, đây là chỗ thông minh của cô. Nhưng cô lại bắt cóc Thạch Tán Y, đây lại là việc làm ngu xuẩn nhất.

Thường Nhạc ung dung cười, thoạt nhìn giống như đang tán dóc với bạn bè.

Hỏa Thần xinh đẹp điềm nhiên mỉm cười:

- Tôi rất muốn thử xem Thường đại thiếu gia lợi hại cỡ nào.

Vừa nói, ngọn lửa ban đầu lại biến thành một quả bom dạng lỏng.

- Nghe nói uy lực của bom dạng lỏng rất lớn, có điều tôi sợ rằng nếu bom nổ ngay trước mặt cô, liệu mỹ nữ tóc vàng còn tồn tại hay không?

Thanh âm của Thường Nhạc vẫn ôn hòa như đang nói chuyện phiếm với bạn bè.

- Anh...

Khuôn mặt xinh đẹp của Hỏa Thần khẽ biến sắc. Cô rốt cuộc đã phát hiện ra chuyện đáng sợ nhất, trong bóng đêm, có một mũi tên đang chiếu thẳng vào đôi tay của cô ta. Loại cảm giác này giống như bị cởi truồng để cho rắn độc trông chừng.

Cô thậm chí còn hoài nghi: Chỉ cần bom dạng lỏng vừa rời khỏi tay, như vậy sẽ ngay lập tức phát nổ, mà bản thân mình...Điểm duy nhất có thể bị bom nổ lan tới chính là khuôn mặt mình.

Hô hấp của cô ngày càng dồn dập, cô nắm chắc 60% có thể tránh được mũi tên này, nhưng cô lại không có bất cứ dũng khí nào để tránh né, 40% còn lại cũng đủ để đánh bại sự tự tin trong cô.

Bom chất lỏng vẫn ở yên trong tay cô, lần đầu tiên cô phát hiện, năng lực dị thường của mình lại có thể trở thành trói buộc đáng ghét.

Mồ hôi theo mái tóc vàng chảy xuống dưới khiến Thường Nhạc hài lòng mỉm cười, cái hắn cần chính là hiệu quả như vậy, loại hiệu quả này khiến cho người ta phát điên, ánh mắt hắn lại tập trung đến bóng dáng mơ hồ bất định.

- Nghe nói ảo thuật của mày rất lợi hại, phàm là người mày từng tiếp xúc qua, đều có thể biến thành những thứ mà mày muốn, đúng không?

Thường Nhạc bước về phía trước, nghiền ngẫm nhìn hắn.

- Không sai!

Thanh âm kia hơi khàn khàn, trong thời gian ngắn căn bản khó có thể phân biệt là nam hay nữ.

Thường Nhạc đưa tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác:

- Cho mày một cơ hội, xem Thường Nhạc tao có thể biến thành cái gì. Cơ hội chỉ có một thôi!

Bóng đen biến ảo không ngừng kia bỗng nhiên dừng lại, gã không ngờ rằng, Thường Nhạc lại có thể làm như vậy, trong suy nghĩ của gã, cho dù là dị nhân cấp B-5 cũng không dám dễ dàng tiếp xúc với gã, huống hồ thoạt nhìn, tên nhóc này cũng chỉ cấp C-5, chẳng lẽ hắn điên rồi?

Đương nhiên, Huyễn Thần đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đặt ngay trước mắt, thân thể gã nhanh chóng di chuyển về phía Thường Nhạc, tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức dùng mắt thường thì khó có thể phân biệt được.

Rõ ràng, gã cũng phòng bị xem Thường Nhạc có ra cái chiêu quái quỷ gì không!

Nhanh chóng duỗi tay ra, tiếp xúc với tay của Thường Nhạc một cái, tất cả đều quá thuận lợi rồi, thuận lợi tới mức khiến cho Huyễn Thần cũng hoài nghi...

Khi thân hình của gã và Thường Nhạc duy trì một khoảng cách, gã giống như phát hiện ra một chuyện không thể tin nổi, kinh ngạc kêu lên:

- A...

- Vì...vì...vì sao lại như vậy?

Gã dùng tay sờ khuôn mặt mình, khuôn mặt hư ảo lúc trước đã biến mất, thay vào đó rõ ràng lại mặt một con chó.

Tiếp xúc với đám lông chó xù kia, gã gần như muốn phát điên... Đáng lẽ ra tấm da này phải hiện ra khuôn mặt của Thường Nhạc, nhưng tại sao lại xuất hiện trên mặt gã? Vì sao lại như vậy?

Thường Nhạc vui vẻ cười:

- Thật không ngờ rằng, hóa ra Huyễn Thần danh chấn thiên hạ chính là một con chó!

Bình Luận (0)
Comment