Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 161

- Tao không phải là chó!

Huyễn Thần điên cuồng kêu lên, gã không thể chịu nổi việc dị năng của mình lại phát tác trên chính người mình, ánh mắt gã tràn đầy sự hung ác, thân thể không ngừng run lên.

- Tao nói mày là chó thì mày chính là chó!

Thường Nhạc nở nụ cười tà ác:

- Cho dù mày không phải là chó, tao cũng khiến mày biến thành một con chó, vĩnh viễn là một con chó!

Chỉ thấy Thường Nhạc vung tay lên, không khí xung quanh bắt đầu ngưng đọng lại, ánh mắt Huyễn Thần lộ ra vẻ kinh hãi, gã phát hiện cơ thể mình lại không chịu sự khống chế của bản thân, thậm chí còn từ từ cong xuống.

Mỹ nữ tóc vàng bên kia cũng kinh ngạc, Huyễn Thần hùng mạnh đang nằm úp sấp dưới mặt đất, mặt chó và tư thế của một con chó...Nhưng Thường Nhạc vẫn chưa hài lòng, tay hắn vẫn tiếp tục múa may.

Huyễn Thần bò tới trước mặt hắn, sau đó bị Thường Nhạc dùng chân điên cuồng đá lên, hung tợn mắng:

- Con mẹ nó, tao bắt mày phải biến đổi...Ha ha, mày đã biến đổi, mày không phải rất lợi hại sao?

- Bụp, bụp!

Thường Nhạc dùng sức đạp mấy cái, Huyễn Thần thống khổ rên rỉ.

Kim Ngưu thấy lão đại nhanh như vậy đã giải quyết xong trận đấu còn mình vẫn đang ở thế hạ phong, gã không khỏi lo lắng:

- Con mẹ nó!

Kim Ngưu rống giận gào lên.

- Xoẹt!

Một sợi ngân long lóe sáng phá tan cát sỏi bay loạn trong hư không, giống như thần vật hiện ra từ một không giác khác, lách khỏi cánh tay trái của Tử Thần, khí tức quỷ dị trong nháy mắt bắt đầu tấn công đôi mắt của Tử Thần.

Tử Thần cũng có chút giật mình kinh hãi nhưng gã vẫn tỏ ra vô cùng thoải mái, cũng rất tao nhã, nhưng khóe mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc.

Kim Ngưu lợi dụng dòng khí tấn công cực nhanh, thân thủ của Tử Thần cũng rất nhanh. Trong khoảnh khắc sai bước, trong ánh mắt kia tiếp tục phát ra một luồng ánh sáng tấn công, dường như không hề sợ hãi lợi thế của dòng khí công kích của Kim Ngưu.

- Bụp!

Tử Thần buồn bực hừ một tiếng, lại bị Kim Ngưu đá trúng một mông, thật không ngờ trong giờ phút quan trọng như thế này Kim Ngưu lại có thể từ bỏ nắm đấm uy lực và dòng khí công kích mà dùng đôi chân tà ác.

Kim Ngưu tung ra một cú đá khác, chân khác cũng nhanh chóng tung ra, nắm đấm vung lên, cũng là từ trên bàn chân, nắm đấm sắc bén có mặt ở khắp nơi, không đâu không có, vô cùng sắc bén.

Tử Thần đổ người xuống. Thân mình xoay tít như một con quay xoáy dựng lên trong không trung, lạnh lùng nói:

- Hủy diệt!

Kim Ngưu đá trật một cước, liền biết không ổn, mà lúc này không khí trở nên vô cùng ảm đạm, ánh nắng biến mất, trời đất biến sắc, một luồng sức mạnh kì dị dâng lên từ bốn phương tám hướng, dường như có một tấm lưới vô hình đang cuốn chặt lấy gã.

Trên da thịt xuất hiện một hình xoắn ốc đang chuyển động, gần như muốn xé rách cơ thể hắn thành nhiều mảnh. Còn thân ảnh của Tử Thần đã biến mất, vào lúc này, một cái bóng hư ảo hiện ra bên cạnh Kim Ngưu, hóa ra Thường Nhạc không biết từ lúc nào đã chán đá Huyễn Thần.

Lúc này, Huyễn Thần giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Thường Nhạc cũng không có bất cứ động tác gì, chỉ ngửa mặt đối diện với hư không. Một ngọn lửa màu vàng xuất hiện từ giữa đất trời, chỉ có một ngọn lửa, một ngọn lửa vô cùng mãnh liệt, giống như biến ra từ địa ngục vậy!

Nhìn Thường Nhạc vẻ mặt trấn tĩnh, trong đầu Tử Thần lại có chút để ý.

Khóe mắt Thường Nhạc lộ ra một ý cười khinh bỉ, dường như đã nhìn rõ tâm tư của Tử Thần, thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương, dường như lại càng tỏ vẻ thương hại.

Trong lòng Tử Thần không khỏi tức giận, nhưng gã cũng cảm nhận được sát khí và khí thế độc đáo của Thường Nhạc.

Bỗng nhiên lúc đó cả người Tử Thần run mạnh một cái, gã có một loại ảo giác, dường như ngọn lửa gã vừa phóng ra vừa rồi đã bật trở lại. Nhưng gã lập tức tỉnh táo trở lại, đó là chuyện không thể nào.

- Bùm!

Trong lúc gã còn đang hoài nghi, ngọn lửa trước mắt bỗng bùng nổ, ngọn lửa này vừa tiếp xúc với ngọn lửa của y, mà ngọn lửa này không ngờ lại được phóng ra từ mắt của Thường Nhạc.

- A!

Tử Thần thống khổ kêu lên một tiếng, đôi mắt gã vô cùng đau đớn, cũng không cách nào mở mắt được.

Đối với việc một người lợi dụng dị năng của đôi mắt mà nói, nếu như mất đi đôi mắt, như vậy chẳng khác nào đã mất đi tất cả. Kim Ngưu kinh sợ ngây ngốc nhìn toàn bộ sự biến hóa này.

Gã lặng lẽ cân nhắc một chút, vừa rồi nếu như gã đón nhận đòn công kích của Tử Thần, chỉ sợ không chết cũng tàn phế... Mà lão đại lại đánh bại Tử Thần, haizz lão đại đúng thật là lão đại, quả là biến thái....

- Nhớ cho kỹ đừng bao giờ chọc vào tao!

Thường Nhạc dùng ánh mắt thương hại chằm chằm nhìn Tử Thần.

Nhưng đối với Tử Thần mà nói, sự thống khổ bây giờ mới chính thức bắt đầu, chỉ thấy Kim Ngưu dưới sự ra hiệu của Thường Nhạc, hưng phấn xông tới, như một cơn lốc xoáy điên cuồng quét ngang mặt đất, Kim Ngưu điên cuồng tung ra những nắm đấm với tốc độ quả thực đã đạt tới sự biến thái.

Thường Nhạc gật đầu tán thưởng, Kim Ngưu này cần dạy dỗ một chút, tin rằng về mặt biến thái hẳn là sẽ không hề thua kém Xử Nữ.

Nếu như Kim Ngưu biết ý nghĩ của lão đại mình, sợ rằng sẽ bị dọa cho ngất xỉu.

Ánh mắt Thường Nhạc chuyển đến Hỏa Thần, mỹ nữ tóc vàng.

Tiếp xúc với ánh mắt ôn hòa của Thường Nhạc, thân thể Hỏa Thần khẽ run lên, “ma quỷ” – cái từ này bỗng bật ra trong đầu cô ta, người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đứng trước mặt cô ta nhìn qua có vẻ không hề có bất cứ sự up hiếp lại là sự tồn tại đáng sợ nhất.

Lúc này, trên mặt cô ta chảy đầy mồ hôi.

Thường Nhạc hứng thú nhìn Hỏa Thần, thần sắc mang theo chút nghiền ngẫm, lại có chút dâm đãng, vẫn thường nghe nói mấy cô bé nước ngoài có bộ ngực lớn, bây giờ vừa thấy, quả nhiên lớn thật.

Nếu chỉ đơn thuần so sánh với Tần Uyển, lại có một loại tư thế, đặc biệt là dưới tấm thân mồ hôi ướt át, có một loại cảm giác nhanh chóng bùng nổ, thật sự là rất mê người.

Phía dưới quần cũng bắt đầu ẩm ướt rồi, Thường Nhạc rất muốn nhìn xem khi mỹ nữ này toàn thân trên dưới đều ẩm ướt, rốt cuộc sẽ biến thành bộ dạng gì? Nghĩ tới đây, hắn tà ác cười:

- Nhân Mã, tiếp tục duy trì trạng thái này, chỉ cần cô ta động đậy, lập tức bắn quả bom dạng lỏng kia, tôi muốn nhìn thử một chút sau khi ăn phải bom của chính mình, cô ta sẽ biến thành cái dạng gì...

Ha ha...

Nhân Mã nghe được câu này, cung tên phát ra tia sáng càng chói mắt, Hỏa Thần thì rất muốn khóc.... Kích động muốn tự sát nhưng bây giờ cho dù cô ta có muốn chết, cũng không hề có con đường lựa chọn nào khác.

Khách sạn Hoa Hồng năm sao vô cùng yên tĩnh, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì căn bản cũng không ảnh hưởng đến bên trong, có lẽ người bên trong căn bản cũng không ngờ rằng, siêu đặc vụ của Mỹ lại dễ dàng bị giải quyết đến thế!

Thường Nhạc nghênh ngang mở cửa quán bar, trực tiếp bước vào bên trong.

- Thưa ngài, thật xin lỗi, toàn bộ chỗ này đã được Ti tiểu thư bao hết rồi ah...

Một người trung niên mập mạp tươi cười từ bên trong đi ra ngăn cản hắn.

- Tôi là Thường Nhạc!

Vừa dứt lời, thân thể tên mập kia khẽ run lên, theo bản năng nhìn sang bên cạnh.

Người lăn lộn ở trong giới này, không ai không biết Thường Nhạc, nếu thực sự không biết, như vậy chỉ có thể nói tên đó chưa đủ tư cách, phàm là người nên biết mà không biết thì kết cục của bọn họ sẽ rất thê thảm.

Rõ ràng tên mập là một người thông minh, gã nhanh chóng biến mất trước mặt Thường Nhạc.

- Cô nhỏ, tôi đến rồi.

Thường Nhạc vừa bước lên tầng trên, thì đã cảm giác được hơi thở của Thạch Tán Y, loại hơi thở quen thuộc này khiến hắn trở nên thư thái. Hắn vô thức nắm chặt tay lại, đã lâu rồi chưa có cảm giác tức giận như vậy. Loại cảm giác này khiến hắn có chút kích động, có chút hưng phấn.

- Cộc cộc cộc!

Tiếng gõ cửa theo tiết tấu như vậy khiến ngay bản thân Thường Nhạc cũng không tin nổi lúc này hắn lại dịu dàng như thế.

- Tôi đã nói rồi, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép bất cứ ai vào.

Một thanh âm trong trẻo mà có phần non nớt từ trong phòng truyền ra, trong nháy mắt đã nhìn thấy một cô bé tóc vàng xinh đẹp.

Cô gái này chắc khoảng mười hai tuổi, điều này khiến cho Thường Nhạc bất giác nghĩ tới bảo bối nhà mình, cô bé tóc vàng nhìn thấy một người lạ đứng bên ngoài, thần sắc có chút ngẩn ngơ.

Thường Nhạc nhìn thấy Thạch Tán Y bị trói trên ghế, thần sắc tiều tụy khiến hắn có chút đau đớn....

- Mẹ nó!

Thường Nhạc rống giận một tiếng, cô bé còn chưa kịp phản ứng đã bị Thường Nhạc nhấc bổng lên, hung hăng ném lên mặt đất.

- A!

Thạch Tán Y không ngờ hắn tìm thấy mình nhanh như vậy, nhưng khi cô thấy Thường Nhạc ném cô bé kia lên mặt đất, gương mặt tuyệt mỹ của cô hiện lên sự kinh hoàng.

Thường Nhạc căn bản không quan tâm đến nhiều thứ như vậy, hắn đi đến trước mặt Thạch Tán Y, ôn nhu cởi sợi dây thừng trên người cô, mà lúc này một thanh âm non nớt cũng vang lên.

- Tiểu Kim, em làm sao vậy? Ai...

Một cô gái thanh tú người Trung Quốc cũng khoảng mười một mười hai tuổi vừa lúc đi từ trên tầng xuống, thấy cô bé tóc vàng nằm trên mặt đất, hoảng hốt chạy tới đỡ cô bé tóc vàng lên.

Lúc này, Thạch Tán Y đã khôi phục thần sắc, lo lắng nói:

- Tiểu Tuyết, Tiểu Kim có sao không? Anh ấy không cố ý làm vậy...

- Câm mồm!

Cô gái thanh tú kia trực tiếp ngắt lời Thạch Tán Y, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của cô động một cái, từ lòng bàn tay cô phát ra một luồng sáng thánh khiết, dần dần bao phủ lấy cô bé tóc vàng kia.

- Thánh quang trị liệu!

Thường Nhạc khẽ biến sắc, hắn nhớ rõ bà nội từng nói với mình, trong giới dị nhân có một thứ gọi là thánh quang trị liệu, loại dị năng này cũng có thể được di truyền, mà ở Trung Quốc có được loại dị năng này cũng là...

- Con mẹ nó!

Tuy rằng người kia cao cao tại thượng, giống như sự tồn tại của một vị thần, nhưng lại gào thét ngay trước mặt người con gái mà mình yêu thương, điểm ấy Thường Nhạc căn bản không thể dễ dàng tha thứ, hắn trực tiếp bước về phía cô gái thanh tú kia.

- Thường Nhạc, đừng!

Thạch Tán Y căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nhưng Thường Nhạc không hề dừng lại.

- Lặp lại những lời cô vừa nói lúc này một lần nữa!

Thường Nhạc đi đến trước mặt cô gái thanh tú, trên mặt hắn không nhìn ra bất cứ sắc thái phẫn nộ nào, tĩnh lặng như nước, còn cô gái thanh tú kia cũng đã trị thương xong cho cô bé tóc tóc vàng.

Cô gái thanh tú ngẩng đầu, chán ghét nhíu mày:

- Bây giờ Tiểu Kim cần nghỉ ngơi, nếu anh còn muốn giữ mạng sống, thì tốt nhất nên cút ra ngoài trước, quỳ trên mặt đất mà sám hối đi!

Thường Nhạc cũng coi như đã nhìn thấy nhân vật còn “trâu bò” hơn mình, đương nhiên, cô ta muốn “trâu bò”, Thường đại thiếu gia còn có thể “trâu bò” hơn.

Bình Luận (0)
Comment