Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 381

Một âm thanh giòn tan vang lên, phi đao của Thường Nhạc đã cách mặt người trung niên chừng 1m, cho tới bây giờ gã cũng không ngờ trên đời này lại có thanh phi đao nhanh đến vậy.

Gã cảm giác được trên bề mặt của thanh phi đao có một loại sát khí khiến người ta khó có thể nói rõ, đao còn chưa tới, thì đã có một luồng khí cực lạnh xâm nhập vào cơ thể, khiến người trung niên bất giác rùng mình một cái.

Người trung niên điên cuồng hét lên, cán đao cầm trong tay, rút ra nhanh như chớp.

- Đ...A...N...G...G!

Một tiếng động nhỏ, thanh đao quỷ dị kia vừa vặn bị người trung niên bắt được chuôi đao.

- Khá lắm!
Thường Nhạc khẽ tán thưởng một tiếng, dựa vào thân thủ như vậy mà có thể đỡ được một đòn công kích, không chỉ cần thị lực, góc độ và độ mạnh chính xác tới mức dọa người, tốc độ phản ứng và sức mạnh kia càng là thứ người bình thường không thể theo kịp.

Lúc này Thường Nhạc vẫn không giảm tốc độ tấn công, sát khí cũng ngày càng nồng đậm hơn.

- Vù vù!
Thanh phi đao tỏa ra sáu dòng khí xuyên qua màn đêm, phóng về người trung niên một cách vô cùng chuẩn xác.

Người trung niên hoảng sợ, mặc dù có cảm nhận được, nhưng không ngờ Thường Nhạc lại đạt tới trình độ đáng sợ như thế này, nội lực không hề dừng lại!

- Két!

Người trung niên dựa vào hai đao khí trên chuôi đao đang quấy nhiễu, thân hình vội vàng lui về phía sau, né tránh dòng khí xuất quỷ nhập thần này, nhưng cũng sợ tới mức cả người đổ mồ hôi.

Lúc này, một cao thủ khác đã bị Lộ Đức quấn lấy, bình tĩnh, tuyệt đối phải bình tĩnh, khi gã nhìn thấy Lộ Đức, gã có cảm giác mình không thể đột phá bức tường vô hình này.

Một dòng khí nhạt từ từ và chậm rãi dâng lên trong người Lộ Đức. Trong lòng gã thầm hy vọng tốc độ tấn công của Lộ Đức có thể chậm lại một chút.

Lộ Đức lạnh lùng nhìn gã trước mặt, đối với cái gã này và cả gã trung niên liên thủ tấn công Thường Nhạc, chuyện cô muốn làm nhất chính là dùng móng vuốt sắc bén, xuyên qua cổ họng của đối phương, đột nhiên thân hình cô khẽ lóe lên, người và thanh đao trong tay đột nhiên hợp làm một nhanh chóng phóng thẳng về phía đối phương.

Đợi!

Gã kia thấy tình cảnh này thì không khỏi âm thầm vui mừng, y biết cơ hội của mình tới rồi, vừa rồi y đã lặng lẽ tìm kiếm, y biết chỉ cần Lộ Đức trước mắt có thể tấn công mình với góc độ bình thường, thì chân khí bá đạo của y sẽ dễ dàng không chế đối phương, đến lúc đó cho dù không đánh bại được cô, nhưng y vẫn có thể nắm chắc tới 90% là sẽ khiến Lộ Đức không thể đi nổi.

Nhưng khi ngón tay sắc bén sắp chạm vào thân thể y thì Lộ Đức đột nhiên cong người lại, ngón tay sắc bén kia không ngờ lại chuyển hướng về phía người trung niên.

Không ổn rồi.

Thấy tình cảnh này, gã kia không khỏi chấn động, chân khí y đã chuẩn bị rất lâu biến thành một tia sáng như sao băng đột ngột phóng về Lộ Đức.

Phòng thủ trong phút chốc biến thành tấn công.

Nhưng y thật không ngờ, Lộ Đức dường như hoàn toàn không chú ý tới mũi tấn công sắc bén ở phía sau, ngón tay của cô vẫn không đổi hướng nhằm thẳng về phía y.

Người trung niên rơi vào trận chiến với Thường Nhạc, y cảm giác thân thể của mình giống như bị một cái gì đó hấp dẫn, không ngờ lại không thể động đậy.

Lúc này, trong lòng y dâng lên cảm giác bất an, cảm giác bất an ngày càng mạnh mẽ. Trực giác nói cho y biết nhất định phải lui về phía sau.

Đòn tấn công của Lộ Đức chỉ trong giây lát đã tới trước mặt y, y theo bản năng tránh sang một bên, thân hình vừa mới động, nhưng ở trái tim đã truyền đến cảm giác đau đớn cùng cực.

Y không ngờ rằng, mình không chết trong tay Thường Nhạc, cũng không chết trong tay Lộ Đức, mà là chết trong tay một đứa bé gái vô cùng xinh xắn.

Cái chết này của y cũng chẳng có gì. Nhưng lại vào chính lúc đó, một bóng đen hư ảo nhằm thẳng về phía Thường Nhạc, động tác thoạt nhìn rất nhanh, rất khoa trương, nhưng lại rất chậm, giống như ốc sên vậy.

- Ầm!

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười quỷ dị, cái hắn chờ chính là khoảnh khắc này, sự xuất hiện của gã trung niên và hơn mười cao thủ kia, không hề khiến Thường Nhạc hứng thú.

Một loại trực giác nói cho Thường Nhạc, gần đó còn có cao thủ, nếu hắn phát huy hết uy lực dễ dàng xử lý đám người kia, cao thủ đó có thể sẽ bị dọa chạy mất.

Nhưng bây giờ thì khác, biểu hiện của Thường Nhạc tuy rất lợi hại, nhưng đã ẩn giấu một nửa thực lực, vừa lúc Lộ Đức xuất hiện càng khiến Thường Nhạc che giấu thực lực, phủ thêm một lớp màng bao bọc.

Khi thân ảnh kia xuất hiện, thân hình Thường Nhạc bắt đầu chuyển động, động tác của hắn và cái bóng kia khác nhau, dường như hắn lùi về phía sau, không ngừng lùi về phía sau.

Tiểu Bảo vừa nãy không cận thẩn giết mất một cao thủ, cô hoàn toàn choáng váng, lần đầu tiên giết người, bảo kiếm bị cô vứt “keng” một tiếng trên mặt đất.

Khiến cho người ta có một cảm giác rất khôi hài.

Nhưng Tiểu Bảo chạy trốn tuyệt đối là hạng nhất, thậm chí tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bảo đã trốn sang một bên, vỗ ngực nói:
- Hù chết bổn cô nương rồi, hù chết bổn cô nương rồi!

Rốt cuộc đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta có bị hù chết hay không, e rằng chỉ có Tiểu Bảo mới rõ.

Mục tiêu của cái bóng đen kia vẫn là Thường Nhạc, tốc độ rất nhanh, rất khoa trương, khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thật, bỗng nhiên lúc đó bước chân lùi về phía sau của Thường Nhạc bỗng ngừng lại.

Không ngờ lại trực tiếp tấn công về phía trước.

- Chẳng lẽ tên này điên rồi?

Lúc này, trong tay bóng đen đang cầm binh khí, hình dạng rất kỳ quái, khiến cho người ta nhìn qua lại không cách nào nói rõ nó thuộc loại binh khí nào.

Vừa giống kiếm, lại vừa giống đao, bất kể là thứ gì, thì bóng đen và bản thân binh khí đã hoàn toàn hòa làm một, bóng đen thậm chí còn tin rằng, chỉ cần động tác của Thường Nhạc dừng lại, hoặc tốc độ lùi về phía sau chậm lại, như vậy binh khí kia sẽ trực tiếp đâm xuyên qua trái tim của Thường Nhạc.

Trong lòng y có chút nghi ngờ, Thường Nhạc không phải là người thường, thậm chí có thể nói, Thường Nhạc thông minh tài trí, tuyệt đối là hiếm có trên đời, nhưng sao hắn lại phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy?

Chẳng lẽ….

Nghĩ tới đây, động tác của y theo bản năng chậm lại, Thường Nhạc lại nắm được thay đổi trong chớp mắt này.

- Ầm!

Nắm đấm mạnh mẽ đánh lên ngực đối phương, Thường Nhạc âm thầm kêu một tiếng không ổn, nội lực của đối phương không ngờ rất thâm hậu, nắm đấm của hắn giống như đánh lên bông vậy.

Nhưng khi Thường Nhạc kinh hãi, bước chân của đối phương lảo đảo lùi về phía sau, bỗng nhiên lúc đó đối phương lạnh lùng hừ một tiếng, tuy rằng âm thanh rất nhẹ, nhưng nó cũng nói rõ với Thường Nhạc, đối phương là một phụ nữ.

Ánh mắt Thường Nhạc lóe lên một tia hưng phấn, hắn càng thích phụ nữ hơn đàn ông, huống chi ngực của đối phương có lực đàn hồi lớn như vậy, cô hẳn là một phụ nữ trẻ tuổi.

- Nhanh thật!
Khi Thường Nhạc còn đang ý dâm nhìn đối phương, thì động tác của đối phương bắt đầu, động tác nhanh hơn, hung hãn hơn, căn bản không tìm ra bất cứ quỹ đạo nào.

- Ầm!

Không ngờ trước khi Thường Nhạc né tránh, đã hung hăng đánh lên ngực Thường Nhạc.

Thường Nhạc hít khí lạnh.

Ánh mắt đối phương cũng lộ ra sự hưng phấn, cái chết, người bị y đánh trúng chỉ có con đường chết, sức mạnh trong tay y bất giác gia tăng.

- Haizz, phụ nữ mà che mặt thì rất không tốt nha!
Nhìn qua Thường Nhạc vừa trúng đòn nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười quỷ dị.

Trong lòng đối phương có chút căng thẳng, bản năng muốn lùi về phía sau, không ngờ rằng, Thường Nhạc khẽ động, khăn che mặt đã bị Thường Nhạc kéo ra.

- Trắng quá!
Nhìn thấy gương mặt của đối phương, Thường Nhạc bất giác lộ ra vẻ kinh ngạc, diện mạo của đối phương chỉ xếp vào loại trung, nhưng gương mặt của cô quả thực là quá trắng.

Nhìn kỹ thì dường như có thể nhìn xuyên qua lớp da thịt bên ngoài và thấy rõ lỗ chân lông ở sâu bên trong, máu đang tuần hoàn, mà sự trắng trẻo của cô hoàn toàn không bù lại được diện mạo không tính là xuất sắc của cô.

Cô gái rõ ràng không ngờ Thường Nhạc sẽ vạch khăn che mặt của mình, sắc mặt cô hoàn toàn thay đổi, đôi mắt xinh đẹp như rắn độc chằm chằm nhìn mặt Thường Nhạc.

Chậm rãi mở miệng:
- Phàm là người nhìn thấy gương mặt thật của tôi đều phải chết!

- Cô chính là Sát Tiên!

Thường Nhạc chằm chằm nhìn mặt đối phương, chậm rãi nói.

Quả thật trong đám sát thủ, kẻ có thể đánh trúng người hắn rất ít, ít nhất thì thủ lĩnh của tổ chức Thế giới sát thủ – Sát Tiên là một trong số đó.

Thần sắc của Sát Tiên không thay đổi, dường như Thường Nhạc đã là người chết, căn bản không cần phải giải thích thêm nữa.

Lúc này, khí thế trên người Sát Tiên cũng bắt đầu thay đổi, rất mờ ảo, khiến cho người ta không cách nào nắm bắt, lại rất trống rỗng…

- Haizz, lão đại, chúng ta cùng xông lên đi!

Giọng nói của Cao Tiếu đột ngột vang lên, có chút kiêu ngạo, đắc ý, đương nhiên, những người quen biết gã đều rõ, đám sát thủ kia chưa làm Cao Tiếu của chúng ta thỏa mãn.

Lúc này Sát Tiên mới phát hiện, trên hiện trường chỉ còn lại một mình cô. Đám người Thường Nhạc và Lộ Đức đã hoàn toàn phong tỏa toàn bộ cơ hội chạy trốn của cô.

- Đầu hàng đi!
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn Sát Tiên vô cùng quái dị, thanh phi đao liếc xéo thân hình mềm mại của đối phương, đám người Lộ Đức, Cao Tiếu lẳng lặng đứng sau lưng cô, chỉ cần cô khẽ lắc đầu, ngón tay của Lộ Đức sẽ không chút do dự đâm xuyên qua cổ họng của đối phương.

Ánh mắt Sát Tiên đầy phức tạp nhìn Thường Nhạc, cô không ngờ thân phận lại hoán đổi nhanh như vậy, vừa nãy cô là thợ săn, trong nháy mắt đã trở thành con mồi của người khác.

Đây dường như là một loại châm chọc.

Đương nhiên, đường đường là đệ nhất sát thủ, sẽ không dễ dàng nhận thua, cho dù là trước mặt có thêm nhiều người nữa, chỉ cần cô tập trung vào Thường Nhạc, như vậy nhất định có thể lấy được đầu của hắn.

Thường Nhạc phát hiện ánh mắt đối phương chằm chằm nhìn đầu hắn, hắn bất giác sờ cổ, bà chị mặt trắng này sẽ không giống bà cô Lộ Đức độc ác đều thích cắn cổ người ta đấy chứ?

Lộ Đức thấy động tác này của Thường Nhạc, khuôn mặt cô bất giác đỏ lên, cái tên khốn kiếp này, sao có thể đem chuyện bí mật như vậy, dùng động tác đó biểu lộ trước mặt bao nhiêu người.

Thường Nhạc đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lộ Đức, hắn phát hiện Sát Tiên đang không ngừng thay đổi, loại thay đổi này có thể nhìn ra ở từng bộ phận trên cơ thể.
Bình Luận (0)
Comment