Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 382

Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác nơi khóe miệng:
- Dáng người không tồi, tôi rất thích!

Vừa dứt lời, trong lòng Thường Nhạc có chút căng thẳng, chỉ thấy một ngọn lửa phượng hoàng vô cùng tràn trề nhanh như chớp phóng về phía hắn, ngọn lửa mãnh liệt này, khiến Thường Nhạc lần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ, nếu ngọn lửa này rơi xuống người hắn, như vậy có phải sẽ nóng chảy toàn bộ người hắn hay không?

Khôi giáp Hắc Ám có thể cản được lửa hay không?

Tuy rằng Thường Nhạc là người rất thích đánh bạc, nhưng cứ như vậy mà đánh cược với đối phương, vậy thì chả có ý nghĩa gì cả, ít nhất Thường Nhạc sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, trong mắt Thường Nhạc cũng lóe lên một ngọn lửa quỷ dị
- Để xem ai lợi hại hơn!
Trong chớp mắt, thân hình Thường Nhạc cong lại.

Trong nắm tay đang căng cứng kia phát ra một tia sáng màu trắng, trong đó ẩn chứa khí lạnh, phóng thẳng về phía lửa phượng hoàng.

- Mấy người thử đoán xem, khi ngọn lửa bùng cháy, có thể thiêu sạch quần áo trên người đại tiểu thư Sát Tiên xinh đẹp của chúng ta hay không?
Trong lúc tấn công, Thường Nhạc vẫn mở miệng cười đùa.

- Em đoán cô ta nhất định sẽ cởi truồng, hơn nữa ngực không lớn bằng em!
Giọng nói của Tiểu Bảo đột ngột vang lên, lửa phượng hoàng bao quanh người nhanh chóng ngưng lại.

Đương nhiên, sự thay đổi này đối với Thường Nhạc mà nói là đã đủ rồi, tay hắn khẽ động, dòng hàn khí kia chặt chẽ bao phủ lửa phượng hoàng.

- Đúng giờ!

Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười hoàn mỹ, chỉ thấy lửa phượng hoàng rơi thẳng xuống phía dưới.

- Fuck!

Thường Nhạc thật không ngờ, khi thân hình đối phương rơi xuống đất, không ngờ lại xoay người chuyển động, còn chưa kịp phản ứng, đối phương lại nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.

- Lão đại, tôi….
Cao Tiếu huơ tay, gào lên.

- Không cần!

Trong ánh mắt Thường Nhạc lóe lên một tia quỷ dị, đối phương lại có thể trốn thoát khỏi công kích của hắn, như vậy cho dù là Cao Tiếu đuổi theo thì e rằng cũng chỉ bị người ta đá cho mà thôi!

- Chúng ta tiếp tục đi ăn mừng!

Thấy ánh mắt của các thủ hạ đều tập trung lên người mình, Thường Nhạc thản nhiên mỉm cười, dựa vào một loại trực giác, Sát Tiên sẽ còn tìm tới hắn, hơn nữa rất nhanh, rất nhanh.

Bọn họ vừa mới đi vào quán bar kia, ánh đèn sáng chói đã kích thích mắt người tới mức khó có thể mở ra, Thường Nhạc nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ước chừng khoảng mười giây đã lại mở mắt ra, xem chừng đã có thể thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.

Dưới ánh đèn rực rỡ, ở một nơi đầy ních người lộn xộn không hề tuân theo bất cứ quy tắc nào, một nơi bán thuốc nhộn nhịp với việc các cô gái đứng tán loạn ở những nơi vắng vẻ không ngừng chèo kéo.

- Anh chàng đẹp trai, muốn uống một cốc với em không?
Một giọng nói vô cùng quyến rũ đột ngột vang lên bên tai Thường Nhạc, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp và diêm dúa liếc mắt đưa tình nhìn hắn.

- Vô cùng nguyện ý!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lộ Đức cong lên đầy buồn bực. Cái tên khốn kiếp này, chỉ biết trêu hoa gẹo cỏ, phải tìm cơ hội cho hắn một trận.

Lộ Đức thở hổn hển kéo tay Tiểu Bảo lẩn vào đám người, Linh Nhi xinh đẹp giãy dụa nhưng cũng đi theo, rõ ràng cũng muốn điên cuông nhảy nhót một phen.

Sau khi tùy ý gọi một chút rượu, Thường Nhạc lại tập trung sự chú ý lên người mỹ nữ trước mắt.

Lộ Đức xinh đẹp chói mắt trong đám đông, mấy gã đàn ông không ngừng lắc hông muốn dựa gần cô. Ánh mắt trắng trợn kia dường như muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo ít ỏi của cô, muốn nhìn thấy làn da trắng nõn của cô vậy.

Tuy rằng khinh người là chuyện mỗi người đàn ông không thể tránh khỏi, nhưng ở trong mắt Thường Nhạc, hắn vẫn có chút không thoải mái trong lòng.

- Nào, em uống với anh một cốc!
Người còn chưa kịp phản ứng, thì đã cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt lan tới mũi, nhưng khi thấy mỹ nữ đi tới bên cạnh Thường Nhạc, ngồi xuống và nũng nịu nói.


Trong lòng Thường Nhạc chấn động, lúc này đối phương không bắt đầu sự dịu dàng kia một chút nào, dường như có chút phóng đãng, mặc dù đối phương vô cùng xinh đẹp, nhưng đối với hắn loại phụ nữ phóng đáng này từ trước tới nay không phải loại để yêu, đương nhiên, nếu loại phóng đãng này là đơn phương tìm tới hắn, thì lại là chuyện khác.

- Không thành vấn đề!
Đôi mắt đen long lanh của cô ta vẫn chằm chằm nhìn hắn, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười trêu đùa.

Vừa mới uống một cốc bia, cơ thể Thường Nhạc dường như cảm thấy có một phản ứng vô cùng kỳ lạ, hắn khẽ lắc đầu.

- Nào, chúng ta tiếp tục uống cốc thứ hai!

Thường Nhạc miễn cưỡng gật đầu, uống cốc bia Tuyết Hoa thứ hai, loại cảm giác kỳ lạ đó lại càng rõ rệt hơn, Thường Nhạc bất giác thì thầm:
- Kỳ lạ, bia cũng không phải là rượu trắng, sao mình uống xong cứ như đàn bà vậy, lại choáng váng đầu óc?

Trong chớp mắt thân hình Thường Nhạc khẽ lay động.

Lộ Đức vẫn không hề hay biết vẫn chuyển động cơ thể theo âm nhạc, cô không hề phát hiện cái ghế Thường Nhạc ngồi lúc ban đầu đã trống không.

Cô gái xinh đẹp đỡ Thường Nhạc tới một căn phòng phía trong quán bar, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị:
- Thường Nhạc, cái tên sắc lang này, không phải chỉ có thế thôi sao, hôm nay tôi muốn tự tay giết anh!

Vừa nói vừa giơ dao găm trong tay lên, nhưng bỗng nhiên lúc đó, cô cảm giác cơ thể mình giống như bị cái gì đó đánh trúng, hoàn toàn cứng ngắc.

Thường Nhạc vốn bị trúng thuốc mê ngất đi không ngờ đã tỉnh lại, hơn nữa còn cổ quái nhìn cô, thản nhiên nói:
- Đối phó với phụ nữ, tôi có cách rất đơn giản!

Trong ánh mắt bùng lên dục vọng trần trụi, một loại dục vọng từ nơi sâu thẳm bắt đầu lan tỏa ra khắp cơ thể.

Hô hấp của Thường Nhạc ngày càng nặng nề, cả người có cảm giác như sắp bốc cháy.

- Anh…. Anh muốn làm gì?
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy dục vọng của Thường Nhạc, thân hình cô gái xinh đẹp bất giác run lên.

Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ Thường Nhạc sẽ khống chế dục vọng của mình, nhưng người phụ nữ trước mặt này, Thường Nhạc căn bản không cần phải áp.

Nội y màu hồng đã được cởi bỏ một nửa, bộ ngực trắng nõn run rẩy, người phụ nữ trên giường nũng nịu rên rỉ, một tay Thường Nhạc vuốt ve nhũ hoa căng cứng, một tay lại không ngừng ma sát giữa hai chân cô, mùi hương phụ nữ thơm ngát tràn ngập cả căn phòng.

Hô hấp dần trở nên gấp gáp, lỗ mũi bị hai khối thịt mềm mại trước ngực của cô gái xinh đẹp kia chặn lại, nhất thời không thể hít thở, Thường Nhạc cố gắng di chuyển xuống eo, cuối cùng cũng tìm ra vị trí đó. Dựa vào cảm giác, gần như không cần dùng sức, tiến thẳng vào đảo Hoàng Long, đột phá điểm mấu chốt của cô ta, một đường giết tới cùng.

Cô gái xinh đẹp “ừm” một tiếng, toàn thân chấn động, mở to cái miệng nhỏ, hít lấy không khí. Thường Nhạc ngẩng đầu hít thở, rồi lại tiếp tục một trận kích thích vô cùng kịch liệt.

Người phụ nữ dưới thân sống chết nhô đầu lên, ánh mắt mơ hồ hé cái miệng nhỏ xinh xắn, vừa định phát ra tiếng rên rỉ, đã bị cái miệng của Thường Nhạc hung hắn mút chặt lấy, đầu lưỡi như một con ác xà luồn vào trong miệng, cố sức mút lấy cái lưỡi thơm tho kia, khiến cô gái xinh đẹp không thể rên rỉ, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô.

Điên cuồng va chạm có thể khiến mỹ nữ xinh đẹp gần như gần như sụp đổ, khó có thể chịu đựng được!

Thường Nhạc sắc mặt hồng đỏ nằm trên giường, giống như đã ngủ rất ngon, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp sắc mặt tái nhợt dựa vào người hắn, cũng như đang ngủ yên lành, mái tóc lộn xộn che mất đôi mắt cô, thân thể hai người giấu dưới lớp chăn, nhưng bất cứ người nào cũng biết rằng, ở đó đã xảy ra chuyện gì.


Bỗng nhiên lúc đó Thường Nhạc mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười phóng khoáng, tay sờ lên mặt đối phương, trêu đùa nói:
- Mỹ nữ Thiên Diện, tư vị vừa rồi có phải rất thoải mái không?
Đôi mắt động lòng người kia hé mở, nhìn thấy nụ cười xấu xa của Thường Nhạc, cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thốt lên:
- Cái tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ này, tôi đã nhìn thấu con người anh rồi!

- Tôi không phải đang thảo luận triết lý nhân sinh với em, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không cần phải như vậy, lại nói vừa rồi em kêu lên rất sung sướng, tôi cũng lãng phí không ít tinh lực nha!
Thường Nhạc tà ác mỉm cười.

Ý nghĩ đầu tiên của cô gái là bóp chết cái người trước mặt này, nhưng tên kia thật sự quá lợi hại, cô căn bản không phải đối thủ của hắn.

- Haizz, bởi vì có cái gọi là đàn ông không xấu, phụ nữ không thương, bảo bối, cười một cái nào!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác vô cùng tiêu chuẩn.

- Tôi cho anh biết, Thường Nhạc, người khác sợ anh, nhưng tôi không sợ anh!
Sắc mặt cô gái xinh đẹp trước mắt hơi ửng đỏ, chân đột nhiên dùng lực thật mạnh.

Vừa vặn đá trúng cái mông tôn quý của bạn học Thường.

- Bịch!

Cả người Thường Nhạc bị cô đạp xuống đất.

Dựa vào thân thủ của Thường Nhạc, đừng nói là bị đạp xuống đất, cho dù là va vào hắn, cũng khó như len trời, vậy mà một cô gái lại có thể làm được điều này.

Thường Nhạc vỗ mông, nhe răng trợn mắt nói:
- Trên đời này khó nuôi nhất là kẻ tiểu nhân và phụ nữ!

Cô gái xinh đẹp trừng mắt nhìn, thần thái có chút mềm dịu đi nói:
- Chẳng lẽ trên người anh lộ ra vận khí con rùa, anh là cao thủ cái quái gì chứ?

- Cái này.
Thường Nhạc sửng sốt, trong nháy mắt tay hắn khẽ động, cô gái xinh đẹp còn chưa kịp phản ứng, mặt nạ da người đã bị lột ra.

- Là cô!

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, hắn không ngờ rằng, vốn tưởng là Thiên diện hồ ly, trong nháy mắt lại biến thành Mộ Dung Quỷ Linh, có phải ông trời đang giỡn với hắn không?

Vừa mới thu phục Mộ Dung Trường Thiên, nháy mắt lại nhảy ra em gái của hắn, haizz, vận đào hoa này thật là khổ sở nha!

Nhưng Thường Nhạc cảm thấy kỳ quái, Mộ Dung đại tiểu thư của chúng ta học cái gì không học, lại học thuật dịch dung của Thiên diện hồ ly, hại để hắn bõ công vui vẻ một trận.

Vốn muốn sau khi “làm” Thiên diện hồ ly, tùy ý biến bang phái của cô trở thành sinh lễ, đó là một công đôi việc nha!

Thôi vậy, làm thì cũng làm rồi, coi như là đi một ngày đàng học một sàng khôn vậy, Thường Nhạc tự an ủi mình.

Nếu Mộ Dung Quỷ Linh biết được ý nghĩ trong lòng Thường Nhạc, chắc chắn sẽ liều mạng với hắn, dù gì cũng là cơ thể của cô gái, bị một gã đàn ông khác chà đạp như vậy, hắn lại cảm thấy không thoải mái.

Ánh mắt Thường Nhạc quét ngang cơ thể mềm mại của Mộ Dung Quỷ Linh, bỗng nhiên cười hì hì nói:
- Mộ Dung đại tiểu thư của tôi ơi, cô đừng quyến rũ tôi như vậy, ha ha, dù gì tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi!

- Thường Nhạc, tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng rằng đã chiếm được tiện nghi của bổn tiểu thư thì bổn tiểu thư sẽ tha cho anh, hừ, nói cho anh biết, tôi với anh chưa xong đâu!

Không ngờ Mộ Dung Quỷ Linh lại đột ngột đứng dậy, cơ thể xinh đẹp động lòng người hoàn toàn lộ ra trước mắt Thường Nhạc, không hề ngượng ngùng mà nhìn chằm chằm đồng chí Thường Nhạc của chúng ta.

Đương nhiên, thoạt nhìn vẻ bề ngoài, Mộ Dung Quỷ Linh dường như rất to gan lớn mật, rất hấp dẫn người khác, nhưng trên thực tế, thân thể tiểu thư Mộ Dung Quỷ linh của chúng ta khẽ run lên, lộ ra sự không yên ả trong lòng cô.
Bình Luận (0)
Comment