Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 194

“Làm gì có trẻ con...” Lạc Hà nở nụ cười hài hước, quay đầu nhìn ra ngoài

cửa sổ, con mắt lập tức trợn tròn: “Rõ ràng là rồng mà...”

“Rồng?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười đứng dậy: “Sao ta lại thấy là tiên

nhân.”

Vô số tiên tử áo trắng từ trên mây bay xuống, tấm áo như tuyết trắng, kiếm

rơi như mưa, các tiên nữ mỉm cười với Bách Lý Đông Quân, nhanh chóng

nhảy múa.

Khuynh thành tuyệt thế.

Còn trong vô số tiên tử đó, chỉ có một vị là bắt mắt nhất, cho dù xung

quanh đều là những dung nhan tuyệt thế nhưng vẫn không thể che phủ

hào quang của cô. Cô nở nụ cười với Bách Lý Đông Quân, xuân về hoa nở.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười bước tới.

“Dừng!” Lạc Hà đột nhiên hét lớn, sau tiếng quát này mọi ảo ảnh trước mặt

đều tan mất. Hắn khôi phục tinh thần, phát hiện Bách Lý Đông Quân và Tư

Không Trường Phong vẫn đang cười ngớ ngẩn, nhất là Bách Lý Đông Quân

đang từ từ bước ra phía ngoài. Hắn vội vàng kéo Bách Lý Đông Quân lại,

sau đó quay sang hỏi tiểu nhị: “Nấm hôm nay bị sao vậy?”

Đúng là Hạ Quan có rất nhiều nấm. Có điều tuy nấm bình thường khá tươi

ngon, có thể ăn được nhưng cũng có nấm chưa độc, ăn vào sẽ bị ảo giác,

người trúng ảo giác thường làm một số chuyện đáng sợ. Dù sao Lạc Hà

cũng sinh sống ở đây từ nhỏ, sau khi rơi vào ảo anh nhanh chóng ý thức

được có vấn đề nên mới thoát ra được.

Tiểu nhị vội vàng đi tới, cầm thìa múc nấm trong chén, lẩm bẩm: “Không

biết, đã kiểm tra rồi mà, chết tiệt! Sao lại có Hồng Ngưu Can và Kiến Thủ

Thanh.”

Hồng Ngưu Can và Kiến Thủ Thanh là hai loại nấm độc nổi tiếng.

“Đầu bếp đâu?” Lạc Hà vuốt đầu, bỗng thấy đau đầu.

Tiểu nhị vội vàng chạy vào bếp, chỉ thấy đầu bếp bị chói chặt giấu ở một

chỗ, phía sau có cái lỗ, chắc hung thủ đã bỏ trốn mất dạng rồi.

Bách Lý Đông Quân đẩy tay Lạc Hà, đang định đi tới phía trước, lại thấy các

tiên tử trước mặt đều cưỡi mây bay bay lên, chớp mắt đã biến mất không

còn hình bóng. Y khôi phục tinh thần, quay sang nhìn bốn phía, nghi hoặc

nói: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra.”

“Ngươi trúng độc.” Lạc Hà nói.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Không thể là độc được, vừa rồi là một cảm

giác rất kỳ quái, ta thấy ảo ảnh.’

Lạc Hà chỉ cây nấm trên bàn: “Có người lén lút đổi nấm của chúng ta, đổi

nấm bình thường thành nấm độc.”

Bách Lý Đông Quân đi tới nhìn nấm trên bàn, khẽ nhíu mày. Từ nhỏ y đã

được ngâm thuốc lớn lên, mẹ hắn là Ôn Lạc Ngọc, xuất thân từ Ôn gia, tìm

đủ loại dược liệu quý hiếm, cho Bách Lý Đông Quân ngâm tới mức thân thể

bách độc bất xâm. Cho dù là Đường môn hay thậm chí Ôn gia, nếu không

sử dụng thủ đoạn phi thường cũng không thể hạ độc y được, huống chi thứ

nấm dại nho nhỏ này.

Tư Không Trường Phong ngồi trên ghế vẫn cười ngây ngô: “Ha ha... trẻ

con... trẻ con!”

“Đừng trẻ con trẻ con nữa.” Lạc Hà đi qua bực bội vỗ hắn một cái. Hắn cũng

đang lấy làm lạ, hắn ăn nấm từ nhỏ nên có sức đề kháng, sao Bách Lý Đông

Quân cũng khôi phục nhanh như vậy. Hắn vội vàng đi tới chưởng quầy: “Có

cách gì không?”

“Chỉ có thể đợi thôi, lát nữa là khỏi, không có gì đáng ngại.” Chưởng quầy

căng thẳng trả lời.

“Có bắt được người không?” Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nói.

“Chạy...” Chưởng quầy cúi đầu đáp.

“Kỳ quái, nếu muốn hại chúng ta, sao chỉ đổi mấy cây nấm độc. Nhưng cho

dù ăn nhiều nấm hơn nữa cũng chỉ thấy ảo ảnh thôi, không chết được.” Lạc

Hà lẩm bẩm.

Bách Lý Đông Quân giơ tay đập ngất Tư Không Trường Phong, cõng hắn

lên rồi cau mày: “Chúng ta về trước đây.”

Lại nữa rồi... Vẫn cái cảm giác kỳ quái này. Từ khi ở Sài Tang Thành, y luôn

cảm thấy có một cặp mắt đang quan sát mình, chỉ khi ở cạnh Nam Cung

Xuân Thủy thì cảm giác kỳ quái này mới biến mất. mà bây giờ, cảm giác này

lại xuất hiện.

Trong Hạ Quan thành.

Có hai người lướt qua.

“Thành công chưa?”

“Rồi.”

Xế chiều, Tư Không Trường Phong mới tỉnh lại, hắn day huyệt Thái Dương:

“Sao vậy? Ta vừa mơ một giấc, mơ thấy rất nhiều trẻ con.”

“Luyện thương đi.” Bách Lý Đông Quân ném thương cho hắn: “Chúng ta sắp

phải leo các rồi.”

Tư Không Trường Phong nhận thương, dụi mắt; “Gấp gáp thế.”

Hai người lại luyện tập trong sân, Lạc Hà chơi đao không hề xuất hiện, vì lúc

này hắn phải chạy về gác cổng Tuyết Nguyệt thành.

“Đệ đệ, gọi anh rể đi.” Một công tử áo trắng đứng bên cạnh hắn, mỉm cười

trêu chọc.

“Cút!” Lạc Hà đáp lời hoàn toàn không khách khí.

“Lần trước gặp ngươi, ngươi vẫn là đứa nhóc, ngươi nói ngươi muốn học

đao, người trong nhà cứ bắt ngươi luyện kiếm, ngươi rất không thích, thế là

ta đưa cho ngươi thanh đại đao nào. Sao lớn rồi lại quên hết tình nghĩa

năm xưa vậy?” Nam Cung Xuân Thủy cười nói: “Ta thất vọng lắm đấy nhé.”

Lạc Hà kinh ngạc ngẩng đầu, vốn dĩ hắn còn tưởng thiếu niên này là loại

háo sắc từ đâu đến không biết, định trêu chọc tỷ tỷ của mình. Trong lòng

hắn, anh rể duy nhất mà hắn tán thành chính là người có võ công tuyệt thế

nhưng bị tỷ tỷ đuổi đi năm xưa, Lý Trường Sinh. Nhưng người trước mắt...

Lạc Hà cười lạnh nói: “Ngươi tưởng ta mù à!”

Nam Cung Xuân Thủy thở dài, giơ tay đoạt lấy đại đao của Lạc Hà, vung lên,

lại giống hệt như đao pháp của Lạc Hà. Hắn múa một lúc rồi ném đao lại.

“Là ngươi thật à?” Lạc Hà nhận đại đao, quan sát Nam Cung Xuân Thủy, vẫn

không thể tin nổi.

Nam Cung Xuân Thủy nhún vai: “Năm đó lừa ngươi đấy, Hỗn Nguyên đao

pháp đúng là phối hợp với Hỗn Nguyên công, nhưng không phải đánh rách

áo thì mới lợi hại.”

Lạc Hà sắc mặt tái xanh, mấy năm nay hắn làm rách bao nhiêu bộ quần áo

rồi... Nhưng hắn không nổi giận, dù sao Lý tiên sinh cũng là người mà hắn

rất khâm phục, tuy hắn không cách nào liên hệ với người trẻ tuổi trước mặt.

Nam Cung Xuân Thủy đi tới vỗ vai hắn: “Nhưng như vậy rất lãng mạn.”

Màn đêm buông xuống, Lạc Hà cầm một rổ bánh bao về gian nhà, hắn đặt

bánh báo xuống đất, nhìn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong

đã mệt bở hơi tai, chậm rãi nói: “Ta có một ý tưởng.’

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau một cái, đồng

thời lắc đầu: “Chúng ta không đánh nổi nữa.”

Bảy ngày sau, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lại leo lên

Đăng Thiên các, Lạc Phong Chung và Lạc Niệm Sắt vẫn ngồi đó chậm rãi

uống trà. Lạc Niệm Sắt nhìn bọn họ một cái, nói đầy ẩn ý: “Không tệ không

tệ, mới mấy ngày mà tiến bộ nhiều đấy.”

Lạc Phong Chung đặt chén trà xuống, khí thế hung hăng nhìn hai người

bọn họ: “Đúng là một bước lên trời? Đến đây thử nào.’

Lạc Niệm Sắt uống một ngụm trà: “Vẫn quy củ cũ? Hai đấu hai.”

“Không!” Một tiếng quát to vang lên, Bách Lý Đông Quân và Tư Không

Trường Phong nhường đường, Lạc Hà khiêng thanh đại đao đi ra, mỉm cười

nói: “Là ba đấu hai. Ta cũng tới xông các.”
Bình Luận (0)
Comment