Bốn tháng sau, xuân về hoa nở.
Càn Đông Thành, phủ Trấn Tây Hầu.
Bách Lý Thành Phong buông thiệp đỏ trong tay, ngón tay gõ nhẹ lên trên.
“Lại gặp chuyện gì phiền lòng à?” Ôn Lạc Ngọc từ bên ngoài đi vào, giọng
nói dịu dàng.
“Thiên Khải Thành đưa thiệp mời, Cảnh Ngọc Vương nạp trắc phi, mời
chúng ta tới dự lễ.” Bách Lý Thành Phong chậm rãi nói.
Ôn Lạc Ngọc cười khanh khách, ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong:
“Chỉ là một vương gia nạp trắc phi, đâu đáng để phủ Trấn Tây Hầu chúng ta
đi xa như vậy.”
“Đáng lẽ không cần, nhưng trắc phi này lại là con gái của tông chủ Ảnh
tông.” Bách Lý Thành Phong cười khổ nói.
Ôn Lạc Ngọc khẽ cau mày: “Là Ảnh tông hộ vệ cho hoàng tộc họ Tiêu? Bọn
họ mà lại kết thân với hoàng gia, đây là lần đầu tiên trong trăm năm qua
đấy.”
“Những chuyện đó đều không quan trọng, nhưng năm xưa khi tông chủ
Ảnh tông còn chưa lên làm tông chủ đã theo quân đội xuất chinh, từng cứu
mạng ta một lần.” Bách Lý Thành Phong nhíu mày. “Con gái duy nhất của
hắn xuất giá, mời ta tới dự lễ, ta không muốn cự tuyệt.’
“Diệp tướng quân đã chết rồi, Lý tiên sinh cũng rời khỏi Thiên Khải Thành,
chàng là thế tử của phủ Trấn Tây Hầu, một mình tới Thiên Khải Thành, quá
nguy hiểm.” Ôn Lạc Ngọc lắc đầu nói.
“Cho nên có người kẹp một bức thư trong thiệp cưới, mời ta tới, nói là có
chuyện quan trọng cần trao đổi.” Bách Lý Thành Phong cười nói: “Người
này là bằng hữu năm xưa.”
“Cửu hoàng tử?” Ôn Lạc Ngọc lập tức hiểu ý.
Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Hắn đã vào vương phủ, bây giờ là Lang
Gia Vương. Hắn là em trai ruột của Cảnh Ngọc Vương. Trong triều đình bây
giờ, phe của trưởng hoàng tử, phe của Thanh Vương và phe của Lang Gia
Vương tạo thành thế chân vạc. Lang Gia Vương này hành xử quang minh
chính đại nhất, lần trước gặp hắn ở Càn Đông Thành, ta cũng khá ưa hắn.
Cho nên...”
“Nhưng cha đã nói, không được dính tới tranh chấp bè phái.” Ôn Lạc Ngọc
nhắc nhở.
Con ngươi của Bách Lý Thành Phong co lại: “Không phải chúng ta muốn
dính tới tranh chấp bè phái, nhưng tình hình trong triều đang xáo trộn, phủ
Trấn Tây Hầu muốn đứng vững không ngã, nhất định phải có lựa chọn.”
“Được rồi, ta không hiểu mấy chuyện này. Nhưng vị Lang Gia Vương kia là
sư huynh của Đông Quân, hắn có gọi Đông Quân về Thiên Khải Thành
không?” Ôn Lạc Ngọc đột nhiên hỏi.
Bách Lý Thành Phong cười nói: “Câu cuối cùng trong thư có nói, hắn cũng
gửi thiệp cưới cho Đông Quân, nhưng Đông Quân có đi hay không phải
xem ý của Lý tiên sinh.”
“Lại nói tới Lý tiên sinh.” Ôn Lạc Ngọc u oán nói.
“Đó là muốn chúng ta yên tâm.” Bách Lý Thành Phong nhìn về phương xa,
đáp đầy ẩn ý.
Tuyết Nguyệt thành.
Một chiếc xe ngựa đỗ bên cạnh thành, Lạc Thủy áo đỏ phất phới ngồi trong
xe ngựa, Nam Cung Xuân Thủy áo trắng như tuyết tay cầm roi ngựa, hông
dắt bình rượu, dáng vẻ như sắp đi xa.
“Lạc Hà, trong thời gian ta không ở đây, ngươi phải đảm nhiệm chức thành
chủ đấy.” Lạc Thủy cười khẽ nói.
Lạc Hà vóc dáng khôi ngô đứng một bên cúi đầu ủ rũ, lần này tỷ tỷ lên
đường, không biết ngày nào tháng nào năm nào mới trở về. Tỷ tỷ trong ấn
tượng của hắn đâu phải như vậy, hắn gãi đầu nói: “Tỷ tỷ, rốt cuộc lúc nào tỷ
mới về?”
“Ta và tỷ tỷ của ngươi thành thân, thành thân xong là về.” Đáp lời hắn là
Nam Cung Xuân Thủy.
“Thành thân thì ra ngoài làm gì? Bày kẹo mừng trong Tuyết Nguyệt thành,
tất cả mọi người trong thành cùng chúc mừng, náo nhiệt biết bao. Ngươi
cho ta ba ngày, ta cam đoan sẽ hoàn thành!” Lạc Hà chưa từ bỏ ý định.
“Hôn lễ của tỷ tỷ ngươi, làm sao lại dung tục như vậy được? Ta đã nói với
ngươi rồi, trên biển có một tòa tiên đảo, trên tiên đảo là Thiên Môn, đi qua
Thiên Môn sẽ thấy tiên tử đứng đón gió. Ta muốn các tiên tử đó tấu nhạc
cho chúng ta, ánh bình minh sẽ là lụa đỏ, thiên địa chính là phụ mẫu, ta và
tỷ tỷ ngươi bái thiên địa giữa thiên địa, không tuyệt à?” Nam Cung Xuân
Thủy ngửa đầu uống một hớp rượu.
“Đừng khoác loác.” Lạc Hà gầm lên: “Ngươi chỉ giỏi nói ngon nói ngọt lừa
gạt tỷ tỷ của ta thôi!”
“Trẻ con khó dạy.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng, sau đó nhảy
lên, bắt lấy thanh trường thương bay tới, đột nhiên vung lên, cả người cả
thương bay ra ngoài, lại nghiêng người, né một thanh trường kiếm trong
gang tấc. Hồ lô đựng rượu bên hông Nam Cung Xuân Thủy hất lên, lại đánh
bay người dùng kiếm ra ngoài, hắn giơ tay đón lấy hồ lô bay về, ngửa đầu
uống một ngụm, tiêu sái tới cực điểm.
Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân đánh lén không thành, hạ
xuống đất ngừng lại một chút rồi dồn sức lao tới. Nam Cung Xuân Thủy thở
dài, giơ hai tay tóm lấy bả vai hai người, xoay tròn lên không, thế là một
chân đạp lên vai Tư Không Trường Phong, một chân đạp lên vai Bách Lý
Đông Quân, đè cả hai xuống đất. Hắn lung lay bình rượu, thở dài: “Đánh lén
không được còn định tấn công trực diện, sao ta lại có hai tên đồ đệ ngốc
như vậy?”
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Tiên sinh, ngài sắp đi rồi, hai người chúng ta
không nhân cơ hội này học thêm một chút thì đợi tới lúc nào?’
Tư Không Trường Phong chống thương xuống đất, còn định đánh tiếp,
nhưng bị Nam Cung Xuân Thủy đạp mạnh một cái. Hắn lấy từ trong lòng ra
một tấm thiệp cưới, ném xuống đất: “Biết hai người các ngươi không có
chuyện gì làm rồi, ta bố trí một nhiệm vụ cho các ngươi đây.”
“Đây là thiệp cưới của tiên sinh?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
“Các ngươi còn nhớ Cảnh Ngọc Vương ở Thiên Khải Thành không?” Nam
Cung Xuân Thủy hỏi.
Tư Không Trường Phong lắc đầu, Bách Lý Đông Quân cũng hoang mang:
“Là ai vậy?’
Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếng: “Chính là ca ca của Tiêu Nhược
Phong, hắn định thu trắc phi, mời ta tới dự lễ. Ta không có thời gian, các
ngươi đại diện cho ta tới đó. Không thì trong Tuyết Nguyệt thành quá an
nhàn, ta sợ hai người các ngươi lại lười biếng.”
“Chạy xa như vậy tới xem người khác kết hôn? Vô nghĩa, không muốn đi.”
Bách Lý Đông Quân thẳng thắn nói.
Tư Không Trường Phong cũng cảm thấy không có gì hay, Cảnh Ngọc
Vương, nghe tên rất ghê gớm, nhưng đâu có liên quan tới hắn?
“Ngươi không muốn gặp các bằng hữu à? Bọn Tiêu Nhược Phong, Lôi
Mộng Sát ấy?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi dò: “Không muốn đọ sức với bọn
họ xem võ công của ai cao hơn à?”
Trong lòng Bách Lý Đông Quân hơi động, lập tức gật đầu: “Đi!”
Nam Cung Xuân Thủy điểm mũi chân nhảy lên, lại hạ xuống trên xe ngựa,
đột nhiên vung roi: “Tới Thiên Khải Thành đừng làm mất mặt sư phụ các
ngươi đấy.”
Lạc Thủy ngồi trong xe ngựa, nói nhỏ: “Có yên tâm không, lần này vào
Thiên Khải Thành, bên cạnh bọn họ không có Lý tiên sinh nữa.”
“Dù sao cũng phải lớn lên.” Nam Cung Xuân Thủy lại vung roi ngựa.
Tư Không Trường Phong rút thanh trường thương cắm dưới đất, hỏi Bách
Lý Đông Quân: “Sao lại đáp ứng nhanh như vậy?”
Bách Lý Đông Quân nhìn kiếm trong tay: “Ta cảm thấy hắn nói đúng, đã đến
lúc xem thử võ công của chúng ta đạt tới mức độ nào rồi.”
Tại Nam Quyết xa ngoài ngàn dặm.
Trong căn nhà lá, một nam tử trẻ trung tuấn tú bước ra, hắn đã gói sẵn
hành lý, nắm lấy bội kiếm.
“Bắc Ly, Thiên Khải Thành, chẳng bao lâu nữa là gặp lại.”