Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 196

Thiên Khải Thành.

Cảnh Ngọc Vương phủ.

Tuy còn cách thời gian thành hôn tới nửa tháng, nhưng trong vương phủ đã

tràn ngập không khí tiệc cưới, tuy chỉ là trắc phi, đáng lẽ không tổ chức tiệc

cưới long trọng như vậy, nhưng nghe nói Cảnh Ngọc vương phủ rất cưng

chiều vị trắc phi còn chưa qua cửa này, đến mức đã đưa cô vào phủ từ lâu.

Trong một sân sau tĩnh lặng của vương phủ, Cảnh Ngọc vương phi còn

chưa qua cửa đang ngồi trên bàn đá, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn bầu trời. Cô

như đang hỏi người khác, lại như đang lẩm bẩm: “Chàng có đến không?”

Trong sân ngoài cô ra chỉ có thiếu niên cầm kiếm trúc Lạc Thanh Dương,

Lạc Thanh Dương nghe câu hỏi của cô nhưng không trả lời.

Không ai biết hắn có tới không.

Nhưng Lạc Thanh Dương biết, cho dù hắn tới, kết cục đã định từ lâu.

“Ta hy vọng chàng tới, lại hy vọng chàng không tới.” Tuy không ai trả lời cô,

nhưng Cảnh Ngọc vương phi đã tự đáp lời. “Chàng tới chứng tỏ ta không bị

phụ lòng, nhưng chàng tới, ta sợ hy vọng cuối cùng cũng mất đi. Sư huynh,

có phải ta ích kỷ lắm không.”

Lạc Thanh Dương xiết chặt thanh kiếm trúc, gần như bóp nát cả chuôi kiếm.

“Nếu như năm đó che mặt thì hay, không bị chàng nhìn thấy.” Cảnh Ngọc

vương phi thở dài.

Lạc Thanh Dương khẽ lắc đầu, chỉ che mặt thôi đâu có đủ, riêng đôi mắt đó

đã đủ khiến chúng sinh điên đảo rồi.

Hoàng cung.

Ngự Thư phòng.

Thái An Đế và đại tổng quản Trọc Thanh công công ngồi đối diện nhau,

đang đánh cờ.

“Tông chủ Ảnh tông kết thân với hoàng thất, đây là chuyện chưa từng xuất

hiện từ khi Bách Lý được thành lập tới giờ. Nhưng khi Cẩn Nhi nhờ trẫm cầu

hôn, trẫm vẫn đồng ý, ngươi nghĩ vì sao?” Thái An Đế đánh một quân cờ,

nói khẽ.

Đại tổng quản Trọc Thanh lắc đầu nói: “Suy nghĩ của thánh thượng, nô tài

nào dám suy đoán?”

“Sao phải nói mấy lời xã giao ấy với trẫm, xưa nay tâm tư của ngươi là nặng

nhất, chẳng lẽ ngươi không đoán được? Ảnh tông hộ vệ hoàng thành nhiều

năm; từ khi dựng nước đã được một trong Bát Trụ Quốc là Dịch tướng quân

sáng lập. Nhưng Ảnh tông buộc phải sống ở một nơi bí mật gần đó, mà

luôn phải làm chuyện cầm đao. Năm xưa Dịch tướng quân chân thành vì

nước, chưa từng hai lòng, nhưng lòng trung thành truyền qua từng đời, liệu

được mấy đời đây?” Thái An Đế cười lạnh một tiếng.

Đại tổng quản Trọc Thanh chậm rãi đánh một quân cờ xuống: “Ít nhất tới

bây giờ bọn họ chưa bao giờ hai lòng.”

“Từng hai lòng rồi, năm xưa vì sao trẫm có thể lên làm hoàng đế? Ảnh tông

đã giúp sức không ít đâu.” Thái An Đế cười nói: “Bọn họ đã không phải

người bảo hộ họ Tiêu đơn thuần nữa rồi, bọn họ đã dính vào tranh chấp bè

phái. Đời trước trẫm chọn bọn họ, đời này Cẩn Nhi chọn bọn họ.”

“Kết bè kết phái, là tội mất đầu.” Đại tổng quản Trọc Thanh nhíu mày.

“Ngoài tiên tổ khai quốc, có ai không dựa vào kết bè kết phái để lấy được

hoàng vị?” Thái An Đế lạnh lùng nhìn Trọc Thanh: “Nếu Cẩn Nhi đã lựa

chọn, vậy trẫm cũng đẩy hắn đi bước này. Đừng quá mức là được.”

“Bên phía Thanh Vương điện hạ thì sao?” Đại tổng quản Trọc Thanh hỏi dò.

“Gần đây nó có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, như vậy cũng tốt, trẫm sẽ cho hắn

một vùng đất phong, để nó rời xa Thiên Khải Thành. Công tử Cẩn Nhi sẽ

giết nó, nhưng Nhược Phong sẽ không.” Thái An Đế mỉm cười.

“Hình như bệ hạ thích Lang Gia Vương điện hạ nhất?” Đại tổng quản Trọc

Thanh hỏi đầy ẩn ý.

Thái An Đế buông quân cờ xuống, nghiêng đầu: “Ngươi lại đoán ý trẫm.”

Đại tổng quản Trọc Thanh lập tức đứng dậy, lùi lại một bước, quỳ rạp xuống

đất: “Nô tài không dám.”

Gần vua như gần cọp.

Trong học đường, Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát đang so tài.

“Đừng có dùng mấy chiêu kiếm pháp tự sáng tạo nữa, lấy bản lĩnh giữ nhà

của ngươi ra đi, Liệt Quốc kiếm pháp.” Lôi Mộng Sát xuất chỉ đánh bay

trường kiếm của Tiêu Nhược Phong, khoan thai nói: “Nói thật nhé, mấy

chiêu Thiên Hạ Đệ Tam, Thiên Hạ Đệ mấy mấy của ngươi, nếu để vợ ta nhìn

thấy khéo lại thành trò cười. Chẳng có gì hay cả.”

“Kiếm pháp tổ truyền Liệt Quốc kiếm pháp là bản lĩnh ép đáy hòm của ta,

không ngờ lại bị ngươi nhìn ra dễ như trở bàn tay, đúng là thiệt thòi.” Tiêu

Nhược Phong phóng kiếm, thu lại, gió mạnh lướt sát qua mái tóc Lôi Mộng

Sát.

“Tiên sinh trả lời thư của ngươi chưa?” Lôi Mộng Sát điểm mũi chân lên

trường kiếm của Tiêu Nhược Phong, rồi tung người lướt lên cao, vung

quyền xuống.

Tiêu Nhược Phong lùi lại phía sau vài bước, thấy Lôi Mộng Sát đánh ra một

cái hố to ở vị trí vừa rồi, trường kiếm xoay tròn, hất văng bụi đất: “Tiên sinh

không trả lời, Bách Lý Đông Quân trả lời.”

“Hắn nói gì?” Lôi Mộng Sát búng ngón tay, một viên Phích Lịch Tử bắn ra.

Tiêu Nhược Phong đánh văng viên Phích Lịch Tử, tạo thành vụ nổ nhỏ bên

cạnh, thu kiếm lùi lại một bước: “Hắn không nhắc gì tới hôn sự, chỉ nói sau

khi về Thiên Khải Thành sẽ luận bàn với chúng ta một phen.”

“Xem ra học được không ít bản lĩnh ở chỗ tiên sinh.” Lôi Mộng Sát cười nói:

“Nhưng chắc hắn không biết sẽ gặp cha mình ở Thiên Khải Thành.”

“Ta không muốn Đông Quân dính vào chuyện này, nhưng dù sao hắn cũng

là người thừa kế duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu, có một số việc là không

thể tránh khỏi.” Tiêu Nhược Phong thở dài.

Tại Càn Đông Thành cách xa ngàn dặm, một chiếc xe ngựa dẫn theo mấy

chục kỵ binh đang chậm rãi ra khỏi thành.

Ôn Lạc Ngọc và Trấn Tây Hầu - Bách Lý Lạc Trần đang đứng trên tường

thành, nhìn bọn họ rời khỏi.

“Chỉ đem theo mấy chục kỵ binh tới Thiên Khải Thành, không có vấn đề gì

chứ?” Giọng nói của Ôn Lạc Ngọc lộ rõ vẻ lo âu.

Bách Lý Lạc Trần ngẩng đầu nói: “Năm xưa ta quét ngang đại lục này, bên

cạnh chỉ có chín người lính.”

“Thành Phong vẫn nghĩ, liệu mình làm vậy có khiến cha thất vọng không.”

Ôn Lạc Ngọc dịu dàng nói.

Bách Lý Lạc Trần trầm ngâm một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Thành Phong

không làm sai, nếu nó không có bản lĩnh như ta năm xưa, như vậy cứ trốn ở

đây vĩnh viễn, đừng đi đâu cả. Nhưng nếu nó hơn ta, vậy phải đi ra đoạt lấy

thiên hạ của mình!”

Ôn Lạc Ngọc sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng: “Nếu Thành Phong nghe

được, chắc sẽ rất vui vẻ.”

“Thành Phong luôn muốn vượt qua ta, khát vọng này sẽ khiến nó mạnh lên,

nhưng cũng khiến nó gặp nguy hiểm.” Bách Lý Lạc Trần nhíu mày: “Nó phải

luôn giữ tỉnh táo.”

Ôn Lạc Ngọc khẽ gật đầu: “Đúng rồi, nghe nói Lý tiên sinh cũng sẽ dẫn

Đông Quân tới Thiên Khải Thành.”

Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói: “Không thể nào, cả đời này Lý tiên sinh

sẽ không về Thiên Khải Thành.”

“Vì sao?” Ôn Lạc Ngọc sửng sốt.

“Không rõ vì sao, nhưng ta biết.” Bách Lý Lạc Trần quay đầu lại: “Vì ông ấy

nói với ta.”

Ôn Lạc Ngọc cũng quay đầu lại, phía sau bọn họ là hai người trẻ tuổi.

Một người là nữ, áo đỏ như lửa, gương mặt tuyệt sắc.

Một người là nam, áo trắng như tuyết, nho nhã tuấn tú.

“Chào thế tử phi, ta tên Nam Cung Xuân Thủy.” Nam tử áo trắng cúi người.

“Đi ngang qua đây, cũng coi như bằng hữu cũ của hầu gia, tới đây ôn

chuyện với hắn.”

Ôn Lạc Ngọc tập võ nhiều năm, chỉ liếc mắt một cái là biết nam tử áo trắng

này bất phàm. Còn nam tử áo trắng cũng không định che giấu thực lực của

bản thân, ngẩng đầu lên là toát lên vẻ bễ nghễ trước thiên hạ.
Bình Luận (0)
Comment