Nam An thành.
Tòa thành nhỏ bé ở phương nam đã vào mùa mưa, mưa phùn rả rích suốt
hơn một tháng, trên đường phố rất ít người đi đường, chỉ có Yên Liễu lâu
nổi tiếng nhất trong thành là đầy người với người.
Trong ngày mưa dầm như vậy, cần uống chút rượu làm ấm người, nếu có
một cô nương dịu dàng ấm áp để ôm thì càng ấm.
“Ta nghe nói bây giờ mười vạn đại quân của Nam Quyết đang áp sát biên
cảnh, chỉ bảy ngày đã chiếm liền mười thành. May mà có Lang Gia Vương
xuất quân ngăn cản, nếu không đại quân Nam Quyết có thể tiến thẳng về
bắc, đến tận hoàng thành.” Có một nam tử để ria mép đã uống say khướt
nhưng vẫn ngửa đầu cạn một chén rượu: “Đúng là khiến người ta lo lắng!”
“Ngăn cản là được, huống chi Nam An thành chúng ta cách xa biên cảnh,
cũng cách xa hoàng thành, tổng binh đại nhân sao phải lo lắng.” Nam tử trẻ
tuổi bên cạnh lập tức rót cho nam tử trung niên một chén rượu.
Nam tử trung niên được gọi là tổng binh giơ tay ôm mỹ nhân trong lòng,
chép miệng: “Thiên hạ hưng vong là trách nhiệm của thất phu. Tuy chúng ta
ở nơi thái bình như Nam An thành, nhưng không thể... không thể phớt lờ
được! Lúc nào cũng có thể xách đao thúc ngựa ra trận giết địch! Hôm nay
ta phải viết một bức thư, để tổng đốc đại nhân, phái một vạn binh lính theo
ta, tiến tới Nam Quyết!”
“Không được không được, tổng binh đại nhân mà đi thì an nguy trong Nam
An thành chúng ta biết giao cho ai.” Người bên cạnh xua tay định ngăn cản.
“Cũng đúng, cũng đúng.” Nam tử trung niên vừa định đứng lên lại lập tức
ngồi xuống.
“Tổng binh Nam An thành, dưới trướng chỉ có sáu trăm người, mà đều là
binh lính thủ thành. Ngươi lại khoác loác là phái một vạn binh sĩ ra trận giết
địch, cho dù ngươi dám đi, cũng chưa chắc tổng đốc đại nhân của các
ngươi đã dám đồng ý?” Một giọng nói vang lên, không nhanh không chậm,
mang đầy ý chế nhạo nhưng giọng điệu lại hết sức bình tĩnh.
Lập tức phá tan bầu không khí oanh liệt của tổng binh đại nhân và tên
thuộc hạ.
“Ngươi là ai?” Nam tử trẻ tuổi bất mãn nói.
“Tại hạ Tạ Tuyên, là một thư sinh, đi tắt qua Nam An thành, gặp mưa nên
phải vào đây.” Một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng ngồi ngay ngắn tại chỗ,
buông quyển sách trong tay xuống, uống một ngụm hoàng tửu trước mặt.
Tổng binh đại nhân buông mỹ nhân trong lòng ra, ngồi dậy, nhìn hắn nói:
“Ngươi nói vậy là sao?”
“Lời nói rất nhẹ, không giấu thâm ý, chữ có nghĩa gì thì chính là ý đó.” Tạ
Tuyên cung kính hồi đáp.
“ý ngươi là binh lính giữ thành Nam An chúng ta không được?” Tổng binh
đại nhân cau mày nói.
“Khi Bắc Ly khai quốc từng có một vị danh tướng tên Hàn Huyền, võ công
của hắn rất cao, giỏi dẫn quân, tính tình lại rất tốt. Cho nên các huynh đệ
của hắn đánh trận thường xuyên tới chỗ hắn mượn quân, đã mượn là
không trả, cho nên hắn thường xuyên phải chiêu mộ tân binh, quân đội
dưới quyền chưa bao giờ cố định. Tân binh khó quản, ngại chiến đấu,
không có kinh nghiệm, không có ai muốn dẫn dắt tân binh. Nhưng vị Hàn
Huyền này thủ thì không ai phá được, đánh thì không thua trận nào, trên
chiến trường kẻ địch gặp phải quân đội của hắn chỉ nghe tin đã sợ vỡ mật,
hốt hoảng bỏ chạy, tới mức sau này người trong thiên hạ tôn là tướng quân
Hàn Vô Địch.” Tạ Tuyên ném một hạt lạc vào miệng.
Tổng binh đại nhân và vị tùy tùng bên cạnh nhìn nhau. Tổng bị đại nhân cả
giận nói: “Vớ vẩn, nếu người này nổi tiếng như vậy thì sao ta lại chưa từng
nghe nói. Bắc Ly khai quốc làm gì có tướng quân nào họ Hàn?”
“Các ngươi chưa từng nghe nói là vì sau này vị tướng quân Hàn Vô Địch này
tạo phản, bị phế tước vị, tru di tam tộc, toàn quân bị chôn giết dưới sườn
núi Mạc Lãng. Thái sư Tạ Chi Tắc xóa bỏ tất cả mọi ghi chép về hắn trong
sử sách, thế nên các ngươi đều không nghe gì về hắn.” Tạ Tuyên nhún vai.
“Thế sao ngươi biết rõ ràng như vậy?” Tổng binh đại nhân hỏi.
“Vì ta đọc nhiều sách.” Tạ Tuyên mỉm cười, có vẻ khá tự hào.
“Vớ va vớ vẩn.” Tổng binh đại nhân tức tối vỗ bàn một cái: “Nói mấy chuyện
nhảm nhí ấy làm gì! Mấy lời mà ngươi nói liên quan gì tới Hàn tướng
quân?”
“Hàn tướng quân tuy dẫn tân binh nhưng lại vô địch. Cho nên ý ta là...” Tạ
Tuyên giơ một ngón tay lên vẫy nhẹ: “Không phải lính của ngươi kém, mà là
ngươi kém.”
“To gan!” Tổng binh đại nhân đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Thằng
nhãi nhà ngươi dám khiêu khích ta.”
“Lần này Nam Quyết chỉ phô trương thanh thế, uy hiếp thật sự ở mặt bắc.
Phía tây bắc Ma giáo đang cường thịnh, tuy có cao thủ Bắc Ly ngăn cản,
nhưng nếu thiết kỵ Bắc Man xuôi nam, đó mới là tiến thẳng tới Thiên Khải
Thành. Vị tổng binh đại nhân này nếu có lòng, chẳng thà dẫn quân về phía
bắc, có lẽ sẽ kiếm được quân công.” Tạ Tuyên vẫn nói đều đều, không
nhanh không chậm.
Tổng binh đại nhân sửng sốt: “Sao ngươi cứ như biết hết mọi chuyện vậy?”
“Vì ta đọc nhiều sách nên hiểu được đại thế trong thiên hạ.” Tạ Tuyên vẫn
gật đầu đầy tự hào.
“Đại nhân đừng để ý tới hắn, chắc tên thư sinh thối này đọc nhiều sách quá
nên đầu óc có vấn đề rồi.” Tùy tùng đưa tay ấn nhẹ thanh kiếm của tổng
binh đại nhân xuống: “Làm lớn chuyện thì không tốt. Chúng ta đã nói với
phu nhân là vào trong doanh trại làm ít chuyện chứ không phải tới Yên Liễu
lâu này.”
Tổng binh đại nhân cười lạnh một tiếng, đi tới nói: “Ai cũng nói trong trăm
người thì vô dụng nhất là thư sinh, ta thấy tên thư sinh nhà ngươi chỉ biết
nói thôi. Ngươi nói ta kém, chẳng lẽ ngươi thì giỏi, ngươi có thể ra trận giết
địch không? Ngươi có biết dùng kiếm không?”
‘Cạch’ một tiếng, tổng binh đại nhân đập thanh kiếm lên bàn rượu trước
mặt Tạ Tuyên.
“Ta đã đọc rất nhiều kiếm phổ.” Tạ Tuyên nhìn thanh kiếm này, hạ giọng
nói.
Tổng binh đại nhân hừ lạnh nói: “Ta còn đọc cả binh pháp Tôn Tử cơ.”
“Đều là kiếm phổ tuyệt thế.” Tạ Tuyên giơ cánh tay phải ra, do dự một lát
rồi đặt lên chuôi kiếm.
“Ta luôn tưởng tượng, nếu một ngày nào đó ta thật sự cầm kiếm, sẽ là bảo
kiếm ra sao.”
“Không ngờ lại là một thanh kiếm thô tục, bình thường chẳng có gì lạ.”
“Nhưng như vậy cũng tốt, xưa nay trong thiên hạ không thiếu danh kiếm,
chỉ thiếu danh kiếm sĩ.”
Tạ Tuyên đột nhiên nhắm mắt lại, ngàn vạn kiếm phổ hắn đã đọc trong
mười mấy năm quá đột nhiên biến thành một vị kiếm khách trong đầu,
từng chiêu từng thức, thi triển hết những kiếm pháp tuyệt thế trong kiếm
phổ.
Cuối cùng là kiếm quang lóe lên.
Tạ Tuyên đột nhiên rút kiếm, chém ra ngoài cửa sổ.
Kiếm gãy, mưa tạnh.
Tổng binh đại nhân vốn đang nghếch mặt ngạo mạn, lập tức trợn mắt há
hốc mồm.
Kiếm thế nào mới có thể chặt đứt mưa bụi đầy trời?
Tạ Tuyên vứt thanh kiếm trong tay, cầm rượu trên bàn lên uống một hơi
cạn sạch, hắn đặt chén rượu xuống.
Nước mưa lại trút xuống.
Tạ Tuyên thở dài, cõng rương sách của mình lên: “Kiếm của ngươi quá vô
dụng, còn không chịu được một luồng kiếm khí.”
“Ngươi... Ngươi là Kiếm Tiên...” Tổng binh đại nhân đổ mồ hôi đầy đầu.
“Một kiếm thành Kiếm Tiên à? Ngươi nói không tính.” Tạ Tuyên không để ý
tới hắn nữa, đi xuống Yên Liễu lâu, mở cây dù của mình, đi vào làn mưa.
“Thời thế loạn lạc như mưa bụi, trút xuống trần gian không ai thoát. Thế thì
ta, nhập thế thôi.”