“Lúc nam lúc bắc, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh với lũ cháu chắt Nam
Quyết kia rồi, sao đột nhiên lại bảo chúng ta suất quân về bắc? Chúng ta đi
một vòng quanh Bắc Ly à? Mà sao lại là ta đi chứ không phải tên Tiêu
Nhược Phong kia? Từ khi lên làm Lang Gia Vương, cái gã này chẳng buồn
để nhị sư huynh ta đây vào mắt.” Lôi Mộng Sát mặc giáp bạc vừa thúc ngựa
vừa mắng chửi luôn mồm.
“Không phải đâu, ta nghe mấy vị công tử khác nói trong hành động vương
gia được gọi là tiểu tiên sinh, đứng đầu trong học đường chỉ dưới Lý tiên
sinh. Vị nhị sư huynh học đường nhà ngươi đâu có uy phong như ngươi
nói.” Một vị tướng quân mặc giáp vàng trêu ghẹo.
Ngân y Lôi Mộng Sát, kim giáp Diệp Khiếu Ưng, hai đại tướng quân tiếng
tăm lừng lẫy bên cạnh Lang Gia Vương. Nhưng hôm nay cả hai đều không
ở lại chiến trường Nam Quyết mà dẫn quân đi về phía bắc. Đương nhiên
phương bắc cũng có quân đội, thế nhưng Tiêu Nhược Phong lại điều cả hai
vị tướng quân mà mình tin cậy nhất về phía bắc.
“Nam Quyết và chúng ta cứ ba năm đánh một trận nhỏ, năm năm đánh
một trận lớn, mười năm tử chiến một lần. Ta hiểu rõ tác phong hành quân
của bọn họ như lòng bàn tay. Thế nhưng Man tộc ở phía bắc...” Trước khi đi
Tiêu Nhược Phong vỗ vai bọn họ: “... bọn chúng mới thật là lang sói.”
“Sao bảo bên Bắc Man đất đai không thể trồng lương thực, chỉ có thể chăn
nuôi, đến mùa đông là ăn không đủ no à?” Lúc đó Diệp Khiếu Ưng vuốt ve
kim đao trên người, có vẻ khinh thường...
“Đúng vậy. Chính vì ăn không đủ no cho nên những người sống sót phải
đánh bại rất nhiều người để đoạt lương thực. Thế nên mới là lang sói chân
chính.” Lôi Mộng Sát cười khổ nói.
Có điều, tuy hai người phụng lệnh lên đường nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ
đối với chuyện mọi người sẽ suất quân xuôi nam. nhất là đi đường cả tháng
rồi mà phía trước vẫn không có tin chiến sự nào, chuyện này càng ngày
càng giống như nằm mơ nói mộng. Dù sao Man quốc luôn đứng ngoài
quan sát Bắc Ly, một quốc gia còn chẳng được uống cháo lại đi xâm chiếm
Bắc Ly cường thịnh phồn vinh?”
“Hay là đi vào thảo nguyên Bắc Man, ăn mấy con dê nướng rồi về?” Lôi
Mộng Sát cười nói.
“Còn muốn ăn dê nướng nguyên con cơ đấy, chậm chút nữa khéo hoàng
đế ở Thiên Khải Thành cũng bị nướng nguyên người.” Một giọng nói trêu
ghẹo vang lên.
Lôi Mộng Sát kinh hãi, với võ công của hắn mà vẫn không phát hiện ra có
người tới gần. Hắn cúi đầu, phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh ngựa
của mình đã có thêm một thư sinh trung niên dáng vẻ hào sảng, mặc một
bộ trường bào không biết là màu xám hay là bị dính bẩn, bên hông dắt một
hồ lô rượu, dưới chân như đạp sao băng, dễ dàng đuổi kịp tốc độ cưỡi
ngựa của mình.
Diệp Khiếu Ưng đặt tay lên chuôi đao vàng kim của mình.
Lôi Mộng Sát khẽ lắc đầu với Diệp Khiếu Ưng, sau đó cung kính hỏi: “Chẳng
hay vị tiên sinh này là ai?”
“Lễ Ký có giảng, cho nên quan dân sang hèn đều có thứ tự, cho nên hậu thế
có tôn ti lớn nhỏ. Tôn ti lớn nhỏ không thể loạn, ngươi là sư huynh, hắn là
sư đệ, không thể để mặc hắn gọi đến gọi đi được.” Thư sinh trung niên kia
hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lôi Mộng Sát lại không nổi giận, nhìn thư sinh trung niên kia cầm hồ lô bên
uông lên uống một ngụm rượu, cố ý giơ một ngón tay, điểm nhẹ một cái.
“Lôi môn Kinh Thần chỉ.” Thư sinh trung niên giơ một ngón tay, đánh bật
chỉ lực của Lôi Mộng Sát trở lại: “Ta cũng biết.”
Một chỉ của Lôi Mộng Sát bị đánh ngược lại dễ dàng, hắn kinh hãi nói:
“Ngươi là người của Lôi môn? Hóa ra bao năm qua tuy Lôi môn không bao
giờ chịu thừa nhận tên đệ tử tòng quân này nhưng vẫn lặng lẽ chú ý. Trong
lúc sinh tử tồn vong vẫn phái cao thủ tới giúp đỡ ta? Quả nhiên, quả nhiên,
ta không khiến gia tộc thất vọng!”
Thư sinh trung niên kia thiếu chút nữa sặc ngụm rượu: “Ngươi mới là người
của Lôi môn. Trông ta có chỗ nào giống đám người cuồng bạo lực thích
chơi thuốc nổ không? Ta là người đọc sách văn nhã.”
“Văn nhã thì không nhìn ra, nhưng nghèo kiết xác thì đúng thật.” Diệp
Khiếu Ưng giễu cợt, giáp vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thư sinh trung niên liếm môi một cái: “Đúng là hơi nghèo.”
Lôi Mộng Sát cười nói: “Ta xuất thân từ học đường, bái Lý tiên sinh làm thầy,
tiên sinh từng dạy ta phải nhìn khí để biết người. Tuy tiên sinh xuất hiện
không minh bạch, nhưng ta thấy tiên sinh không phải người xấu mà là
người một nhà. Cho nên bây giờ ta không có địch ý với tiên sinh, chỉ mong
tiên sinh nói rõ ý đồ.”
Thư sinh trung niên duỗi lưng một cái: “Lớn nhỏ không đúng, tôn ti không
rõ. Ta tới là chấn chỉnh sư môn. Ngươi nghe cho rõ đây, ta là sư huynh của
ngươi!”
Lôi Mộng Sát cười ha hả một hồi: “Trong học đường có ai không biết nhị sư
huynh ta là lớn nhất. Vị tiên sinh này, đừng nói bậy.”
“Mấy năm qua ngươi... chưa từng gặp bọn Liễu Nguyệt à?” Thư sinh trung
niên hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Lôi Mộng Sát.
“Lâu lắm rồi không gặp.” Lôi Mộng Sát thở dài: “Ta ra chiến trường của ta,
bọn họ vào giang hồ của họ. Đúng là rất nhớ.”
“Trước đó ta đã gặp hắn, cũng nói với hắn ta là đại sư huynh của hắn.” Thư
sinh trung niên ngẩng đầu nhìn Lôi Mộng Sát đầy ẩn ý.
Lôi Mộng Sát cau mày: “Đừng nói vớ vẩn nữa, đại sư huynh là sư phụ bịa ra
để lừa gạt.”
“Liễu Nguyệt và Mặc Hiểu Hắc cũng không tin.”
“Sau đó thì sao?”
Thư sinh trung niên điểm mũi chân, nhảy lên, tay phải siết lại thành quyền
chỉ lên trời.
“Ngưng Thần!”
Sau đó giáng xuống.
“Kinh Hồn!”
Lôi Mộng Sát giơ một ngón tay, Lôi môn Kinh Thần chỉ, một chỉ ba khúc!
Giữa ngón tay như có sấm sét vang lên, vượt xa lúc vừa thử chiêu.
“Đau đau đau đau đau. Đại sư huynh thả thả thả thả tay ra.” Lôi Mộng Sát
kêu luôn miệng.
Chỉ thấy thư sinh trung niên hạ xuống, ngồi sau lưng Lôi Mộng Sát, giơ một
ngón tay vạch nhẹ lên ngón trỏ của Lôi Mộng Sát: “Nghe kỹ đây, ta tên là
Quân Ngọc, là đại sư huynh của ngươi. Trong số mệnh của ngươi một kiếp
ở phương nam, gió thổi hướng bắc, ngươi nên đi về bắc!”
“Vâng vâng vâng vâng vâng.” Lôi Mộng Sát gật đầu như giã tỏi.
Mười ngày sau.
Biên cảnh Bắc Ly.
Lôi Mộng Sát kéo cương ngựa dừng lại, lau mồ hôi trên trán: “Không đến
muộn đấy chứ.”
Trên thảo nguyên cách đó mười dặm, quân đội Bắc Man đang nhìn chằm
chằm như hổ đói, các binh sĩ cởi trần hoặc ngồi trên tuấn mã đỏ rực như
máu, hoặc cưỡi sói lớn màu xám, hoặc ngồi trên tê giác khổng lồ, gương
mặt quệt máu tươi, tạo thành biểu tượng khó hiểu.
Diệp Khiếu Ưng rút hai thanh kim đao sau lưng ra: “Đây là đám người ăn
không đủ no mà ngươi nói đấy à? Sao cứ như chạy từ bên dưới ra thế?”
Quân Ngọc ngửa đầu uống sạch rượu trong hồ lô, sau đó ném hồ lô xuống
đất vỡ tan: “Chiến sĩ Bắc Man là đáng sợ nhất trên đại lục này. Bọn chúng
cưỡi cự thú đáng sợ, càn quét thảo nguyên, thiên hạ chấn động, vạn vật e
ngại.”
“Mạc lực!” Bên phía Bắc Man đột nhiên gầm lên.
“Mạt ly?” Lôi Mộng Sát nghi hoặc.
“Mạc lực, tiếng Bắc Man nghĩa là vinh quang.” Quân Ngọc thở dài: “Đối với
bọn chúng, đây là chiến tranh chứng minh vinh quang của mình.”