“Hỏng rồi.” Tạ Tuyên đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ta mới hướng dẫn Tư Không Trường Phong đi đâu chứ không nói với hắn
đến đó rồi cần làm gì!” Tạ Tuyên gãi đầu một cái.
Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu: “Thì?”
“Trận nhãn là nghĩa địa dài trăm dặm, nhưng không cần phải đào từng mộ
phần một.” Tạ Tuyên lau mồ hôi trên trán.
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Ngươi nói nghĩa địa trăm dặm (trăm dặm =
bách lý), ta còn tưởng là thân thích của mình cơ.”
“Bây giờ không phải lúc nói đùa.” Tạ Tuyên lại lau mồ hôi trên trán: “Trong
trận nhãn tuy âm khí rất nặng, nhưng nếu muốn lợi dụng những âm khí
này, ngoài đám người bên ngoài, chắc chắn đã có người lặng lẽ lẻn vào
trong núi. Tư Không Trường Phong vào trong mắt trận, nhất định phải tìm
ra kẻ đó.”
“Thế chúng ta có đi qua luôn không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Không kịp.” Tạ Tuyên thở dài nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng
vào Tư Không Trường Phong.”
Tư Không Trường Phong ngồi xếp bằng xuống, đặt trường thương bên
cạnh, nói đầy ẩn ý: “Đột nhiên hơi nhớ Tân Bách Thảo, tuy gã lang trung
thối ấy luôn muốn ép ta làm đồ đệ của hắn, còn thường xuyên bắt ta lên
núi hái thuốc, nhưng hắn đã cứu mạng ta, còn dạy ta rất nhiều thứ.”
“Ví dụ như cỏ này tên là Cô Hồn Thảo, sinh trưởng ở mộ phần trong núi
hoang, tuy mọc từ mộ phận nhưng lại có hiệu quả trừ tà tránh ác. Chỉ cần
đốt cháy nó, ma quỷ gì cũng bỏ chạy.”
Tư Không Trường Phong lấy đá lửa đánh nhẹ, nhóm lửa đốt Cô Hồn Thảo,
tiếp đó vung lên.
Làn sương trước mặt tan bớt.
Trong suối nước u tối, một người đứng dậy, toàn thân mặc đồ đen, trên áo
đen là làn nước đen chảy xuống.
“Ai da, quỷ nước?” Tư Không Trường Phong nhíu mày: “Ta biết ngay mà,
chắc chắn Tạ Tuyên bảo ta tới đây không phải là đào mộ. Cả đời này ta
thường xuyên lưu lạc giang hồ, chuyện thường làm nhất là đánh nhau. Tạ
Tuyên đã bảo ta tới, chắc chắn là để đánh nhau. Đã đánh nhau, thế thì
đương nhiên có người, hoặc có quỷ?”
Ngôi mộ lẻ loi bên cạnh đột nhiên nhúc nhích.
“Đừng làm trò.” Tư Không Trường Phong nuốt nước miếng một cái
Một cánh tay vạch đất nhô lên, từ trong mộ phần chui ra ngoài.
“Đã có một con quỷ nước rồi, lại thêm một tên cương thi?” Tư Không
Trường Phong ấn trường thương xuống.
Một thân thể khổng lồ bò từ trong mộ phần lẻ loi đó ra, lẽ ra người trong
mộ phần đã nằm mấy trăm năm, đã thành bộ xương khô từ lâu, nhưng thân
thể đó vẫn cuồn cuộn bắp thịt, màu da xanh xám, ngược lại càng giống
cương thi trong miệng Tư Không Trường Phong.
“Bao nhiêu lâu thế mà không thành xương khô à?” Tư Không Trường Phong
nghi hoặc.
Sau đó một cánh tay bằng xương trắng từ dưới đất nhô lên, nắm lấy mắt cá
chân Tư Không Trường Phong.
“Nhắc cái là thấy?” Tư Không Trường Phong đạp mạnh, đá văng bộ xương
đó ra ngoài.
“Ha ha ha ha, chẳng phải vừa rồi ngươi nói không có xương khô à!” Một bộ
xương khô từ dưới đất trèo lên, cười khanh khách với Tư Không Trường
Phong.
Bộ xương khô cười khanh khách là cảnh tượng ra sao? Trước đây Tư Không
Trường Phong không tưởng tượng nổi, nhưng hôm nay đã tận mắt chứng
kiến.
Bộ xương khô đó toàn thân là màu đỏ lửa, thân thể uốn éo như vòng eo mê
người, giọng nói cũng nhẹ nhàng đáng yêu, khi còn sống chắc là một mỹ
nhân: “Cho nên người ta tới này.”
“Quỷ nước, cương thi, diễm cốt.” Tư Không Trường Phong đứng dậy, nắm
lấy trường thương: “Chắc các ngươi là Phong Trần Tam Hiệp mà mọi người
vẫn đồn đại?”
Quỷ nước, cương thi, diễm cốt nhiều lời đều không đáp lại câu hỏi này.
Tư Không Trường Phong gãi đầu một cái: “Trò đùa vớ vẩn khi hành tẩu
giang hồ ấy mà, đám quỷ quái các ngươi nghe không hiểu à.”
“Phong trần, khi còn sống người ta đúng là phong trần. Đáng tiếc, năm xưa
thấy ngươi khi còn là thiếu niên, chắc chắn phải khoái hoạt một phen.”
Diễm cốt kia phát ra tiếng cười lốc cốc, nghe như hai khối xương va vào
nhau, khiến người nghe rùng mình.
“Tuy đã được thấy Phong Trần tam hiệp, nhưng ta vẫn phải nói một câu, ta
không tin quỷ!” Tư Không Trường Phong ngạo nghễ nói: “Ta có một bộ
thương pháp tên là Kinh Long biến, do sư phụ ta Lý Trường Sinh truyền thụ.
Kinh long biến hóa, có thể giết thánh nhân. Hôm nay ta không dùng.”
“Ta còn có một chiêu thương pháp tên là Phiên Vân Phúc Vũ. Thương lên
phiên vân, thương hạ phúc vũ. Hôm nay ta cũng không dùng. “
“Chiêu thương pháp nổi tiếng nhất của ta trong mấy năm nay tên là Bách
Điểu Kinh Minh, trường thương ngâm vang như trăm loài chim đi theo
phượng hoàng. Hôm nay ta cũng không dùng.”
“Thương pháp ta định sử dụng mới được sáng tạo gần đây. Mấy ngày nay
quên không nói với Bách Lý Đông Quân, bây giờ ta cũng thành thân, mẫu
thân của Bách Lý cũng biết, tuy sau khi gia nhập Tuyết Nguyệt thành cứ
luôn miệng nói là họ Lạc dễ nghe hơn nên đổi tên. Ta cũng có một cô con
gái. Con gái ta có cái tên rất dễ nghe, tên là Tư Không Thiên Lạc. Mấy tháng
nay ta rất nhớ nó, cho nên ta sáng tạo ra một chiêu thương pháp mới, tên
là Thiên Lạc. Xem cho kỹ.”
‘Phong Trần tam hiệp’ kia đột nhiên lao lên, đánh về phía Tư Không Trường
Phong.
Tư Không Trường Phong đột nhiên nhắm hai mắt lại.
Trong đầu hắn, xương khô hay cương thi đều hóa thành hư vô.
Nghĩa địa trải dài trăm dặm vẫn là nghĩa địa trăm dặm, sương mù dày đặc,
lạnh lẽo trống vắng.
Không có cương thi, không có quỷ nước, không có diễm cốt
Chỉ có cỏ dại mọc thành bụi, gió thổi đìu hiu...
Nhưng trong Cô Hư trận, vốn không có gió.
“Ta nói nhiều lời như vậy, ngoài chuyện thật sự rất nhớ con gái ra, còn lại là
để tìm ngươi” Tư Không Trường Phong giơ trường thương.
Trong phương viên ba dặm, sương mù tiêu tán.
Trên mũi thương của Tư Không Trường Phong, cuồng phong gầm thét.
Giữa mộ phần cô độc, một lão già mặc áo xám ngẩng đầu, ánh mắt hung
ác: “Ngươi chính là Tư Không Trường Phong!”
“Rơi!” Tư Không Trường Phong xuất thương đánh xuống.
Lão già áo xám cách xa hơn trăm bước nhưng vẫn bị thương này đánh cho
còng cả lưng.
“Rơi!” Tư Không Trường Phong lại xuất thương đánh xuống.
‘Xoạt’ một tiếng, lão già áo xám gãy một chân, ngã quỵ dưới đất.
“Rơi!” Tư Không Trường Phong lại xuất thương đánh xuống.
"Rơi!"
"Rơi!"
...
"Rơi!"
"Rơi!"
"Rơi!"
Tiếng hô vang lên ròng rã chín trăm chín mươi chín lần, thương kình cũng
giáng xuống ròng rã chín trăm chín mươi chín lần, lão già áo xám kia thậm
chí không chịu nổi chín thương đã ngừng thở, nhưng chín trăm chín mươi
luồng thương kình còn lại đã phá tan toàn bộ khí tức lạnh lẽo âm trầm
trong nghĩa địa trăm dặm này.
“Chư vị tướng sĩ, hôm nay Tư Không Trường Phong sẽ đưa các vị, hồn về
quê cũ!” Tư Không Trường Phong đánh ra thương cuối cùng, rốt cuộc
sương mù khắp núi cũng tiêu tán.
Cô Hư quỷ trận kéo dài mấy trăm dặm đã bị phá.
Tư Không Trường Phong giậm trường thương xuống đất, thân thể ngã ngửa
ra, dựa vào một gốc đại thụ thở hổn hển: “Chật vật quá rồi. Lát nữa về gặp
Bách Lý Đông Quân và Tạ Tuyên, nhất định phải nói mình chỉ dùng một
thương đã phá vỡ cái Cô Hư trận bỏ đi này. Không thể nói mình dùng cả
ngàn thương được.”
“Tư Không Trường Phong!” Giữa rừng núi vang lên tiếng hô, là giọng của
Bách Lý Đông Quân.
“Vẫn còn sống đây! Nhiệm vụ của ta hoàn thành rồi, ngươi đừng làm ta thất
vọng!’ Tư Không Trường Phong dùng nốt chỗ sức lực cuối cùng để hô.
“Sẽ không phụ kỳ vọng!” Bách Lý Đông Quân cất cao giọng nói.