Khâm Thiên Giám.
Sau đợt bế quan dài tới bảy ngày, quốc sư Tề Thiên Trần ra khỏi Quan Tinh
các, nhìn về phía tây, trầm giọng nói: “Tiến cung.”
“Hoàng đế bệ hạ không tuyên triệu.” Một thiên sư bước tới nói.
“Phía tây có một luồng sát khí đang đi về đông, nguy hiểm tới quốc vận của
Bắc Ly, nhất định phải vào cung.” Tề Thiên Trần phẩy nhẹ phất trần, điểm
mũi chân, không hề chờ đợi mà đến thẳng hoàng cung.
Hoàng cung.
Ngự Thư Phòng.
Minh Đức Đế lật quyển sách trên tay, chậm rãi nói: “Cẩn Tuyên, đã có báo
cáo quân sự hôm nay chưa?”
“Vừa đưa từ ngoài cung vào.” Diệp tướng quân Cẩn Tuyên mặc mãng bào
màu tím cúi đầu nói.
“Đọc đi.” Minh Đức Đế đặt quyển sách trong tay xuống.
“Những thành trì bị đại quân Nam Quyết chiếm đoạt đã được Lang Gia
Vương thu hồi, hiện tại tuy đại quân Nam Quyết chưa rút lui nhưng đã
không phải chuyện lớn.” Đầu tiên Cẩn Tuyên mở một tờ báo cáo màu vàng
kim, bên trên vẽ một cái nanh sói nhỏ máu.
“Lần này Nam Quyết vốn định phô trương thanh thế, Nhược Phong suất
quân, đánh lui Nam Quyết không thành vấn đề.” Minh Đức Đế gật nhẹ đầu.
“Phản loạn ở phía tây đã bị trấn áp, tuy có giặc có làm loạn nhưng không
làm được gì lớn, coi như đã thắng.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo màu
bạc, bên trên vẽ một lá cờ rách nát.
“Phái Phá Phong Quân đi trấn áp đám giặc cỏ này, đúng là lãng phí.” Minh
Đức Đế vẫn rất bình tĩnh.
“Về phần phía bắc.” Cẩn Tuyên lại mở một tờ báo cáo, trên báo cáo viết
một chữ Lôi.
Lần này sắc mặt Minh Đức Đế đã có vẻ căng thẳng, không nhịn được nhấn
mạnh: “Nói ngắn gọn.”
Cẩn Tuyên gật nhẹ đầu: “Lôi tướng quân nói Bắc Man là quân đội đáng sợ
nhất mà hắn từng gặp, phải gấp mười lần quân đội Nam Quyết, là binh
đoàn hổ lang chân chính. Cũng may Lang Gia quân được phái tới dũng
mãnh phi thường, lại có quý nhân trợ giúp, đại quân Bắc Man có dũng
mãnh hơn nữa thì từ lúc ra quân tới giờ vẫn không thể bước vào lãnh thổ
Bắc Ly, mong bệ hạ cứ yên tâm.”
“Quý nhân?” Minh Đức Đế uống một ngụm trà.
“Trong báo cáo nói quý nhân tên là Quân Ngọc, tuy chưa bao giờ tới hoàng
thành nhưng là đệ tử học đường, bái Lý tiên sinh làm thầy, xếp hạng đầu.”
Cẩn Tuyên đọc đến ba chữ ‘Lý tiên sinh’ là dừng lại mất một chút.
“Là Lý tiên sinh à.” Minh Đức Đế cười nói: “Vị Lý tiên sinh thiên hạ đệ nhất
này, cho dù đã biến mất lâu như vậy rồi mà dư uy vẫn còn. Thế thì phía tây
bắc thì sao?”
“Phía tây bắc cũng có thư đưa tới.” Sau khi Cẩn Tuyên lấy ra tờ báo cáo
quân tình thứ ba, tờ thứ tư lại là một bức thư nhăn nhăn nhúm nhúm, chữ
viết trên đó như rồng bay phượng múa, khó lòng phân biệt.
“Phía tây bắc tuy được nhân sĩ võ lâm trấn thủ, nhưng Vô Song Thành là võ
thành mà hoàng đế khai quốc ngự ban, vốn có chức vụ hộ quốc. Có điều,
báo cáo quân tình này đúng là tùy ý.” Minh Đức Đế lắc đầu nói.
“không phải Vô Song Thành gửi báo cáo quân tình tới, mà là Tư Không
Trường Phong của Tuyết Nguyệt thành.” Cẩn Tuyên trả lời.
“Chu Tước sứ, chẳng trách.” Minh Đức Đế cười một tiếng: “Trên đó viết gì?”
“Trên đó nói, đại quân Ma giáo đã bị ngăn cản, chỉ có năm người phá vòng
vây đang lao thẳng tới Thiên Khải Thành, dặn chúng ta thủ vững hoàng
thành, nhất định phải bảo vệ an nguy cho bệ hạ.” Cẩn Tuyên thì thầm.
“Chỉ có năm người mà thôi, chẳng lẽ còn vào trong hoàng thành giết trẫm
được sao?” Minh Đức Đế nổi giận nói: “Trò cười!”
“Trong năm người, có một người tên là Diệp Đỉnh Chi.” Cẩn Tuyên trầm
giọng nói.
“Báo! Quốc sư cầu kiến.” Bên ngoài có thái giám hô to, Tề Thiên Trần tay
cầm phất trần không chờ bệ hạ đáp lại đã bước vào thư phòng.
“Bệ hạ.” Tề Thiên Trần cúi người.
“Quốc sư tới đây chắc là tính được thiên cơ. Có người định xâm nhập hoàng
thành giết trẫm?” Minh Đức Đế khẽ nhíu mày.
“Vâng, mời bệ hạ vào Thiên Kiếm các tránh tạm.” Tề Thiên Trần nói.
Minh Đức Đế lắc đầu: “Không.”
Tề Thiên Trần và Cẩn Tuyên đều sửng sốt.
“Quốc sư có thể tính xem còn bao lâu nữa thì hắn tới hoàng thành lấy
mạng trẫm không?” Minh Đức Đế cười nói.
“Ngay trong hôm nay.” Tề Thiên Trần trả lời.
“Được.” Minh Đức Đế đứng dậy, nhẹ nhàng lắc tay áo: “Thế thì ta sẽ tới
Thanh Vân đài chờ hắn, hắn muốn giết trẫm thì để hắn tới giết thử xem.”
Tề Thiên Trần lắc đầu nói: “Bệ hạ không thể tùy tiện như vậy được, người
kia có võ công tuyệt thế đấy.”
“So với quốc sư thì sao?” Minh Đức Đế hỏi.
“Hơn xa ta.” Tề Thiên Trần thở dài.
“Thế thì so với Bạch Hổ sứ thì sao, so với Thanh Long sứ thì sao? So với Cẩn
Tuyên thì sao?” Minh Đức Đế lại hỏi.
Tề Thiên Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi trả lời: “Trong Tề Thiên Trần,
người duy nhất có thể đối phó được với người đó, chỉ có Trọc Thanh công
công.”
“Người trấn thủ hoàng lăng, không thể rời khỏi.” Minh Đức Đế đi qua bên
cạnh Tề Thiên Trần, ra tới ngoài cửa: “Cho dù tất cả các ngươi đều không
đánh được hắn. Nhưng trong hoàng thành vẫn có hơn vạn cấm quân
phòng ngự, các ngươi đều ở bên cạnh trẫm, hắn làm sao giết được trẫm?”
“Vì sao quốc sư đại nhân không ngăn bệ hạ?” Cẩn Tuyên hỏi đầy ẩn ý.
“Quốc vận hoàng thành không thể tổn hại. Nhưng nếu bệ hạ cố ý nghênh
địch, một khi lui bước, quốc vận sẽ bị tổn hại.” Tề Thiên Trần lắc đầu đi
theo.
Thanh Vân đài.
Trên đài cao ở rìa ngoài hoàng cung, Minh Đức Đế đứng thẳng nhìn về xa
xăm: “Từ cửa thành tới đây là hơn hai mươi dặm, ngươi nói xem liệu Diệp
Đỉnh Chi có đi qua hai mươi dăm này được không?”
“Bạch Hổ sứ và Thanh Long sứ đã ở cửa thành chuẩn bị cản hắn.” Cẩn
Tuyên nói: “Hai vị thủ hộ đều là cao thủ cảnh giới Đại Tiêu Dao, chắc hẳn
Diệp Đỉnh Chi kia cũng khó lòng phá vây.”
“Nếu tứ thủ hộ đều ở đây, chắc chắn hắn không vào được.” Minh Đức Đế hạ
giọng nói.
Ngoài cửa thành, Bạch Hổ sứ đeo mặt nạ ác quỷ đang nằm đó, hai tay vắt
qua đầu, nhìn về phương xa: “Chạy từ chỗ xa như vậy tới, chắc chắn là đang
tụ thế, đến nơi này thì kình lực sẽ phóng thích. Nghĩ thôi cũng thấy đáng
sợ.”
“Thế sao ngươi còn ở đây?” Thanh Long sứ Lý Tâm Nguyệt mặc áo đỏ cầm
trường kiếm đứng bên cạnh Bạch Hổ: “Ta cứ tưởng trong bốn người chúng
ta, ngươi sẽ là người rời đi sớm nhất.”
“Ta nhận một đồ đệ, rất có thiên phú, ta cảm thấy cùng lắm chỉ mười bảy
mười tám tuổi là sẽ lên Tiêu Dao Thiên Cảnh, là thiên tài trong thiên tài, cho
nên ta ở lại.” Bạch Hổ sứ cười nói.
Lý Tâm Nguyệt không tiếp tục đề tài này, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên
hỏi: “Ngươi có tự tin sẽ cản được người kia không?”
“Không tự tin gì, Hư Niệm công tầng thứ chín, lại hấp thu cả nội công của
cựu chủ nhân Bắc Khuyết Nguyệt Phong Thành và Bách Lý Đông Quân, còn
là truyền nhân của Vũ Sinh Ma, nghĩ thế nào cũng thấy đáng sợ. Một mình
ta thì không có cách nào, nhưng có Lý tỷ tỷ ở đây, ta cảm thấy vẫn có một ít
cơ hội.”
“Hai người chúng ta liên thủ vẫn chỉ có một ít cơ hội?”
“Đúng, một ít cơ hội. Chớp mắt là qua!” Bạch Hổ sứ nắm chắc trường côn
bên người, đứng bật dậy, quát lớn tới mức toàn thành đều nghe được: “Hắn
tới rồi!”