“Thám tử ở Thiên Khải Thành đưa thư về, tông chủ thua rồi.” Từ trưởng lão
nhìn tờ giấy viết thư trong tay, giọng nói run rẩy, theo bọn họ thấy Diệp
Đỉnh Chi đã là cường đại tới mức không thể chiến thắng, không ngờ tới
Thiên Khải Thành đánh một trận, hắn lại thua nhanh như vậy.
“Thua trong tay ai?” Cô gái ngồi trong kiệu cố giữ bình tĩnh.
“Bách Lý Đông Quân.” Từ trưởng lão cất bức thư đi. “Thám tử là một trong
những cung phụng mà hoàng tộc họ Tiêu giấu trong thâm cung. Trong thư
hắn nói từ khi tiến vào Thiên Khải Thành, giáo chủ đã trực tiếp phá cửa
thành, cho dù hai đại cao thủ của Thiên Khải hợp lực ra tay nhưng vẫn
không cản được người. Tông chủ đánh thẳng tới tận Thanh Vân đài, tất cả
các cao thủ được hoàng tộc họ Tiêu cung phụng hợp lực cũng không ngăn
được người, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể giết chết Minh Đức Đế.
Nhưng ngay lúc này Bách Lý Đông Quân xuất hiện, lúc đầu Bách Lý Đông
Quân đến để giúp tông chủ, còn đánh Minh Đức Đế một trận. Thế nhưng
sau đó hắn khuyên tông chủ ngừng tay rút lui, tông chủ tuyệt đối không
đồng ý, hai người giao chiến. Nhưng lúc đó tông chủ vốn đã trọng thương,
cho nên thua Bách Lý Đông Quân nửa chiêu.”
“Sau đó thì sao?” Cô gái trong kiệu giọng điệu kích động.
“Trong thư viết sau khi tông chủ thua Bách Lý Đông Quân, Minh Đức Đế hạ
lệnh lập tức giết chết tông chủ, nhưng Bách Lý Đông Quân rõ ràng đã
thắng tông chủ lại đột nhiên đổi bên, kéo tông chủ nhảy từ trên Thanh Vân
đài xuống, rồi...” Từ trưởng lão dừng lại một chút: “... được Nguyệt Dao
công chúa trợ giúp, hai người trốn khỏi hoàng thành, sau đó không rõ tung
tích. Bây giờ Minh Đức Đế đã phái Ngũ Tổng Quản đuổi giết bọn họ. Ngoài
ra còn một chuyện kỳ quái nữa...”
“Chuyện gì?”
“Khi bọn họ quyết dấu trên Thanh Vân đài, thành chủ của Mộ Lương thành
là Lạc Thanh Dương đã đi vào hoàng cung Thiên Khải Thành, đồng thời còn
dẫn đi một người. Lúc đó mọi người trong Thiên Khải Thành đều đã trọng
thương, không ai ngăn được hắn. Người hắn dẫn đi chính là Tuyên Phi ở
Cảnh Thái cung, cũng chính là... thê tử kết tóc của Diệp tông chủ.” Từ
trưởng lão nhìn cô gái trong kiệu một cái.
Cô gái kia nhíu mày, không nói gì.
“Nguyệt Khanh công chúa.” Từ trưởng lão khẽ gọi.
Cô gái trong kiệu đi xuống, người mặc bộ áo tím diêm dúa, nhưng dung
mạo lại rất giống với Nguyệt Dao, chỉ có nhìn thần thái khí chất mới có thể
phân biệt được. Cô chính là con gái thứ của Nguyệt Phong Thành, Nguyệt
Khanh. Cô nhìn phương xa, đột nhiên nói: “Ta nghĩ ta biết bọn họ định đi
đâu?”
“Đi đâu?”
“Chúng ta lập tức tới Cô Tô thành, đón tông chủ về.” Nguyệt Khanh trầm
giọng nói.
“Nhưng... “ Từ trưởng lão nhắc nhở: “Giáo chúng đợt tiếp theo vừa phá
vòng vây tới tập trung với chúng ta, hay là chờ bọn họ cùng đi?”
“Còn bao lâu nữa?” Nguyệt Khanh hỏi.
“Đến rồi.” Từ trưởng lão đột nhiên quay người, quả nhiên cách đó không xa
có mấy trăm người thúc ngựa chạy tới. Hai người cầm đầu một tóc trắng
phớ, eo dắt ngọc kiếm, một mặc áo tím, trước ngựa còn có một đứa bé
đang ngồi.
“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu.” Thần sắc của Nguyệt Khanh không hề có vẻ vui
mừng vì gặp được đồng bọn, sau đó ánh mắt lại nhìn sang phía đứa bé:
“Sao bọn họ lại mang theo nó?”
Tuy cách nhau rất xa nhưng Tử Y Hầu vẫn nghe được tiếng Nguyệt Khanh,
hắn cao giọng nói: “Thiếu tông chủ nhất quyết đòi tới đây, chúng ta không
ngăn được!”
Diệp An Thế ngồi trước ngựa nhìn mọi người trước mặt, hạ giọng nói: “Phụ
thân không có ở đây.”
“Yên tâm, ngươi sẽ gặp phụ thân ngươi sớm thôi.” Tử Y Hầu xoa đầu cậu bé.
Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu thúc ngựa đi tới trước mặt Nguyệt Khanh. Bạch
Phát Tiên cúi đầu nhìn Nguyệt Khanh, thần sắc mang vẻ ngạo mạn, nhanh
chóng quay sang nhìn Từ trưởng lão: “Từ trưởng lão, bây giờ tông chủ đang
ở đâu?”
Từ trưởng lão không dám giấu giếm, cúi đầu nói: “Thám tử đưa thư về, Bách
Lý Đông Quân dẫn tông chủ đi về phía nam, nhưng cụ thể là đến đâu thì
chúng ta không biết.”
“Phía nam?” Bạch Phát Tiên nhíu mày: “Không lẽ là Nam Quyết?”
“Không, không phải Nam Quyết.” Diệp An Thế đột nhiên mở miệng, giọng
nói kiên quyết, không giống một đứa trẻ: “Chắc chắn cha tới Cô Tô thành.”
“Cô Tô thành à? Ngoài Cô Tô thành có Hàn Sơn tự, bên dưới Hàn Sơn tự có
gian nhà tranh. Hóa ra tông chủ thường xuyên ngâm thơ là vì vậy. Được,
thế thì nghe lời ngươi, tới Cô Tô thành.” Bạch Phát Tiên cao giọng nói.
Nguyệt Khanh lạnh giọng nói: “Các ngươi là di dân Bắc Khuyết, vì sao lại
khăng khăng đi theo Diệp Đỉnh Chi như vậy? Bây giờ hắn đã thua Bách Lý
Đông Quân, chúng ta như rắn mất đầu, nên triệu tập các giáo chúng trước
đã.”
“Bắc Khuyết chỉ là một cái tên, từ nhỏ ta đã sống ở Thiên Ngoại Thiên, đó là
phương ngoại chi cảnh, thiên ngoại chi thiên, ta cảm thấy không có gì
không tốt. Ngoài ra, ta khác với các ngươi, Nguyệt Khanh. Ta và Tử Y không
tin vào âm mưu quỷ kế, cho nên xưa nay chúng ta không nghe lệnh của Vô
Tướng sứ, chúng ta chỉ tôn thờ lực lượng tuyệt đối. Cho nên Diệp Đỉnh Chi
là tông chủ của chúng ta, còn An Thế chính là thiếu tông chủ của chúng ta.”
Bạch Phát Tiên quay đầu ngựa, nhìn về phía nam: “Đi, chúng ta đi nghênh
đón tông chủ.”
“Sau khi đón được phụ thân ta thì làm gì?” Diệp An Thế ngồi trên ngựa, vừa
lắc lư vừa hỏi Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu.
Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nhìn nhau cười một tiếng, không trả lời.
Diệp An Thế lại tiếp tục nói: “Thật ra phụ thân không muốn làm tông chủ gì
đó, người chỉ muốn trở lại gian nhà tranh ấy.”
“Chỉ là đứa bé mà có thể nói ra những lời như vậy.” Bạch Phát Tiên nhìn Tử
Y Hầu.
Tử Y Hầu xoa đầu Diệp An Thế: “Ngươi vẫn còn nhỏ, có một số chuyện cứ
để người lớn nghĩ thay.”
Khúc Nam thành.
Quán trọ Thừa Đức.
Cho dù Bách Lý Đông Quân có võ công cao cường tới đâu, sau một trận
quyết chiến kinh thiên động địa lại đi cả ngày cả đêm, cuối cùng vẫn gục
đầu ngủ say. Còn khi hắn nhắm mắt lại, Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn hôn mê bất
tỉnh lại mở mắt.
“Cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi.” Trong góc tối của căn phòng, đột
nhiên một giọng nữ vang lên, ánh nến trong phòng lập tức nhen lửa, sáng
bừng lên. Dưới ánh nến, Nguyệt Dao đang ngồi đó, quay đầu nhìn Bách Lý
Đông Quân đang mơ màng chìm trong giấc ngủ.
Diệp Đỉnh Chi lạnh lùng nhìn Nguyệt Dao, chân khí trong cơ thể chậm rãi
lưu chuyển.
“Thế ngươi định làm gì? Giết ta à?” Nguyệt Dao hỏi.
“Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Sẽ không.”
“Ta nghe rất nhiều mô tả về nhập ma, nhưng chưa từng thấy ai như ngươi.
Thần trí của ngươi rất thanh tỉnh, lương tri vẫn còn, đây đâu phải nhập ma?
Chẳng phải ma đầu là đánh mất lý trí, giết chóc tứ phương à?” Nguyệt Dao
mỉm cười.
“Chính ma vốn chỉ là lập trường, bây giờ ta không quan tâm tới sinh linh
trong thiên hạ, không quan tâm tới bất cứ ai không liên quan tới ta, còn thề
sẽ giết tất cả nhưng người dám đối đầu với mình. Trong mắt chính đạo
trong thiên hạ, ta có khác gì ma? Còn Bách Lý Đông Quân, hắn muốn cứu
thiên hạ, lại muốn cứu ta, đây không phải chính đạo cũng không phải ma
đạo.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng.
“Thế thì là gì?” Nguyệt Dao hỏi.
“Là đại đạo.” Diệp Đỉnh Chi đứng dậy: “Thế nhưng đại đạo của hắn có lớn
đến đâu đi nữa, ta cũng không thể sóng vai với hắn.