Bách Lý Đông Quân trở mình, chép miệng, đã chìm vào mộng đẹp của bản
thân.
Diệp Đỉnh Chi nhìn ánh lửa lập lòe: “Ngươi đốt An Miên Thảo.”
Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi sẽ đi, nhưng ta vẫn muốn khuyên
ngươi.”
“Rất nhiều người đã khuyên ta, thế nhưng làm sao ta quay đầu lại được?
Bách Lý Đông Quân muốn dẫn ta đi, thế nhưng hoàng đế Bắc Ly có chứa
chấp ta không? Hắn bảo ta tới Nam Quyết, nhưng hoàng đế Nam Quyết có
thể để ta bình an à? Còn có các giáo chúng của ta, bọn họ muốn rời khỏi
vùng đất nghèo nàn đó, có được gia viện của mình, nếu ta đi, bọn họ làm
sao bây giờ? Có phải là chỉ có nước bị quân đội Bắc Ly đồ sát không?” Diệp
Đỉnh Chi hỏi.
Ngón tay Nguyệt Dao gảy nhẹ ánh nến, không nói gì. Rất nhiều ‘giáo
chúng’ trong miệng Diệp Đỉnh Chi là di dân Bắc Khuyết từng sinh sống bên
Nguyệt Dao.
“Những chuyện này, Bách Lý Đông Quân sẽ không nghĩ ra. Hắn không
muốn nghĩ, ngươi nên nhắc nhở hắn.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.
Nguyệt Dao mỉm cười: “Làm sao nhắc nhở hắn đây, bây giờ hắn trông rất
cường đại nhưng cũng rất yếu đuối. Bây giờ trong lòng hắn đang rất cố
chấp, chỉ muốn đi về nam. Cứ như đi đến phương nam là mọi chuyện đều
tốt lên.”
“Mọi chuyện sẽ không tốt hơn.” Diệp Đỉnh Chi lắc đầu nói.
“Là Thiên Ngoại Thiên chúng ta hại các ngươi.” Nguyệt Dao thở dài một
tiếng.
“Không cần xin lỗi ta, người làm bậy đã bị ta tiễn xuống địa ngục rồi.” Diệp
Đỉnh Chi hạ giọng nói.
“Không, ta vẫn còn sống.” Một giọng nói trầm trầm vang lên.
Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, vung tay lên, cửa phòng bật mở, một nam tử
mặc đồ đen đang đứng đó, lưng còng, tay rủ xuống, mặt ủ mày chau.
“Phách Quan Phi Trản?” Nguyệt Dao sửng sốt.
“Năm xưa là ta đưa thê tử của ngươi vào Thiên Khải Thành, nhưng ta vẫn
còn sống.” Phi Trản ngẩng đầu lên nhìn Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi siết chặt hai nắm tay, hung hăng trừng mắt với Phi Trản.
Nguyệt Dao vội vàng giơ tay giữ lấy Diệp Đỉnh Chi, hạ giọng nói: “Thương
thế của ngươi còn chưa khỏi, Phách Quan Phi Trản là cao thủ võ công số
một số hai trong Thiên Ngoại Thiên, không dưới Tứ Tôn Sứ.”
“Thì đã sao?” Diệp Đỉnh Chi lao vút tới, chớp mắt đã tới trước mặt Phi Trản,
hắn cao hơn Phi Trản một cái đầu, cúi đầu xuống, nhìn Phi Trản.
Áo bào đen của Phi Trản bị thổi bay, nhưng thần sắc vẫn không hề thay đổi,
vẫn cái bộ dáng mặt ủ mày chau đó. Dưới ánh nến yếu ớt, Nguyệt Dao thấy
được gương mặt Phi Trản, thầm nghĩ không ổn. Phi Trản luyện Khốc Tang
công, người luyện công pháp này lúc bình thường gương mặt luôn không
có biểu cảm, thần sắc như ủ rũ, nhưng công pháp này luyện tới tầng thứ
chín sẽ là.
“Khốc Tang tới cuối, Tiếu Diện Diêm La.” Vừa rồi gương mặt Phi Trản nở nụ
cười quái dị, như cố nặn ra, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta không rét mà
run.
Phi Trản ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười quỷ dị kia nhìn Diệp Đỉnh Chi:
“Ngươi giết đệ đệ của ta.”
“Hắn đáng chết.” Diệp Đỉnh Chi xuất chưởng đánh xuống người Phi Trản:
“Ngươi cũng đáng chết!”
Phi Trản lùi lại nửa bước, rời khỏi căn phòng.
Trong hành lang quán trọ bên dưới, có năm người đồng thời ngẩng đầu
lên, người cầm đầu tháo nón che, nhìn lên trên mỉm cười; “Xem ra chúng ta
tới đúng lúc rồi.”
“Người kia là ai?” Một người thấp bé mập mạp hỏi.
“Không rõ lắm, bây giờ ai giết được Diệp Đỉnh Chi, người đó sẽ là anh hùng
của Bắc Ly, ta đã phát lệnh hiệu triệu ra ngoài, chắc chắn có không ít người
muốn giết hắn.” Người cầm đầu mỉm cười nói.
Diệp Đỉnh Chi tung chưởng đánh tan lan can, Phi Trản lùi lại, thân thể rơi
xuống trong hành lang, hắn quay lại nhìn năm người kia.
“Nụ cười này còn khó coi hơn cả ta.” Người béo ục ịch lau mồ hôi trên trán.
Diệp Đỉnh Chi cũng cúi đầu nhìn năm người kia, khẽ nhíu mày: “Lại là lũ thái
giám các ngươi.”
“Diệp giáo chủ, sắc mặt ngươi có vẻ không tốt cho lắm.” Người cầm đầu
vuốt ve nhẫn ngọc trong tay: “Xem ra thương tích hôm đó vẫn chưa khỏi.”
Phi Trản nhìn năm người bên kia, do dự trong chốc lát rồi giậm chân lao vút
qua cửa lớn quán trọ.
Diệp Đỉnh Chi thấy vậy lập tức nhảy từ trên tầng hai xuống, lao thẳng ra cửa
lớn quán trọ.
“Ngăn hắn lại.” Người cầm đầu quát khẽ một tiếng.
Nam tử mập lùn lập tức lao tới, nhưng bị Diệp Đỉnh Chi vung chưởng đánh
bay, va ngã ba cái bàn lớn rồi mới rơi xuống đất.
“Cút!” Diệp Đỉnh Chi quát khẽ một tiếng. Bây giờ hắn không muốn dây dưa
với năm tên thái giám kia, chỉ một lòng muốn giết cái gã Phi Trản.
Thái giám cầm đầu cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát rồi trầm giọng nói:
“Cẩn Uy, Cẩn Ngôn, các ngươi đi theo ta. Cẩn Ngọc, Cẩn Tiên, các ngươi lên
tầng xem bọn Bách Lý Đông Quân có ở cạnh Diệp Đỉnh Chi không.”
“Tuân lệnh.” Cẩn Tiên và Cẩn Ngọc tung người nhảy lên tầng hai, ba người
còn lại lao ra khỏi quán trọ, theo sát phía sau Diệp Đỉnh Chi và Phi Trản.
Nguyệt Dao nghe bên dưới có tiếng động, giơ một ngón tay dập tắt ngọn
nến, tay trái cầm một mũi mai hoa châm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Cẩn Tiên thấy gian phòng vốn có ánh sáng đột nhiên tối đen, bèn nhìn Cẩn
Ngọc một cái. Cẩn Ngọc lấy từ trong lòng ra một viên Dạ Minh Châu, ném
thẳng vào trong phòng. Căn phòng lập tức sáng bừng lên. Nguyệt Dao
sửng sốt, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, mũi mai hoa châm trong tay cũng
không biết có nên ném ra không.
Cẩn Tiên và Cẩn Ngọc vào phòng, chỉ thấy Nguyệt Dao đang ngồi trên ghế
và Bách Lý Đông Quân đang nằm trên giường.
Cẩn Tiên gật nhẹ đầu: “Chắc vị này là Bắc Khuyết đế nữ mà mọi người vẫn
đồn đại, ta đã nghe Bạch Hổ sứ kể chuyện về cô và Bách Lý Đông Quân.”
Sau lưng Nguyệt Dao đã đầm đìa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn
định: “Hai người các ngươi là ai trong Ngũ Tổng Quản?”
“Tại hạ tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên, đây là tổng quản chưởng sách
Cẩn Ngọc.” Cẩn Tiên trả lời.
Cẩn Ngọc cũng gật đầu một cái, sau đó quay sang nhìn Bách Lý Đông
Quân: “Hắn ngủ rồi?”
“Hắn quá mệt mỏi.” Nguyệt Dao trả lời.
Cẩn Tiên gật nhẹ đầu: “Đại chiến một trận, lại chạy suốt ngày đêm, mệt
cũng đúng thôi.”
Nguyệt Dao chậm rãi đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân: “Các ngươi muốn
sao?”
Cẩn Tiên mỉm cười: “Cô nương đừng hiểu lầm, chúng ta phụng lệnh đuổi
bắt nghịch tặc Diệp Đỉnh Chi, chứ không nhận được mệnh lệnh giết Bách Lý
công tử, đương nhiên cho dù có nhận được lệnh...”
“Chúng ta cũng không đánh nổi.” Cẩn Ngọc nói tiếp.
“Vừa rồi đại tổng quản bảo chúng ta lên xem vị Bách Lý công tử này có ở
đây không, chúng ta cũng chỉ lên xem mà thôi.” Cẩn Tiên cười nói.
Cẩn Ngọc thần sắc bình tĩnh tiếp lời: “Bây giờ xem ra, trong phòng không
có một ai, chắc Diệp Đỉnh Chi đã bỏ trốn từ tay Bách Lý Đông Quân.”
“Cô nương, xin từ biệt, nhờ cô chuyển cho Bách Lý công tử một câu.” Cẩn
Tiên xoay người, đặt tay lên kiếm, đi ra ngoài cửa: “Cẩn Tiên cực kỳ khâm
phục công tử.”
“Cẩn Ngọc cũng vậy.” Cẩn Ngọc đi theo.