Cổ thuật là bản lĩnh ép đáy hòm của Tân Lộ, trước khi lên đường lần này, sư phụ còn luôn miệng dặn hắn tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng cổ thuật. Nhưng giờ đã là lúc sinh tử tồn vong, hắn cũng chẳng còn cách nào, vì vậy dùng ngay Cương Thi Cổ.
Loại cổ thuật hung ác nhất mà hắn nắm giữ.
Ba bộ tử thi lại đứng dậy, đánh về phía người trước mặt.
So với lúc còn sống, bọn họ đã cao lớn cường tráng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh chóng hơn hẳn. Nhưng người này vẫn né tránh dễ dàng. Hắn lôi một bộ tử thi, vặn hai tay của hắn lại, sau đó đột nhiên kéo một cái, lập tức tách rời hai tay của tử thi kia.
Tân Lộ kinh hãi nhìn mọi chuyện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc ngươi là ai...”
Người nọ quay đầu, nở nụ cười âm trầm với Tân Lộ: “Ta là Gia Cát Vân.”
“Chẳng phải Gia Cát gia luôn tự xưng hiệp nghĩa à... sao lại có ác quỷ như ngươi!” Tân Lộ giơ hai ngón tay, vận chân khí toàn thân.
“Hiệp nghĩa.” Hai tay Gia Cát Vân ấn lên đầu hai bộ tử thi khác, chỉ thấy hai tử thi kia lập tức khô quắt, thân thể không hề nhúc nhích. Gia Cát Vân nhấc tay lên, hai tử thi tê liệt đổ xuống đất, còn trong tay hắn đang cầm hai con côn trùng dài đang không ngừng quay cuồng. Nhưng mới ngọ nguậy chưa được bao lâu, hai con côn trùng đã hóa thành tro tàn, rơi xuống dưới đất.
“Phá!” Tân Lộ tung người nhảy lên, phun ra một ngụm trọc khí về phía Gia Cát Vân. Luồng trọc khí đó mang theo mọi loại độc trên người hắn, hắn tin, chỉ cần Gia Cát Vân hít một chút thôi là không thể nào rời khỏi nơi này.
Nhưng Gia Cát Vân lại ngẩng đầu lên, đột nhiên hít một cái, hút hết luồng khí độc kia vào miệng.
Tân Lộ cả kinh, quay người định rút lui, nhưng lại bị Gia Cát Vân nắm chặt lấy yết hầu.
“Đừng... đừng mà.” Tân Lộ kinh hãi hét lên.
“Phù.” Gia Cát Vân chậm rãi thở vào Tân Lộ. Sắc mặt Tân Lộ lập tức hóa thành màu đen, con ngươi không ngừng trợn trắng, giãy vài cái rồi không còn động tĩnh.
Nhưng cách đó ba dặm, trên một mái hiên, có người thắp một nén hương.
“Hồn Quan, vì sao lại thắp hương?” Bạch Phát Tiên đứng bên cạnh hắn, nghi hoặc hỏi.
Chung Phi Ly không để ý tới hắn, chỉ nhìn nén hương kia cứ cháy lên là tắt, cháy lên lại tắt, tuy xung quanh không có gió nhưng lại không cách nào thắp lửa. Hắn nhíu mày: “Có người bố trí Cô Hư Trận ở xung quanh.”
“Cô Hư Trận?” Bạch Phát Tiên sửng sốt.
“Hơn nữa ta cảm thấy ý vị quen thuộc.” Chung Phi Ly khẽ nhíu mày.
Tử Y Hầu cả kinh: “Ngài nói là... vị đại nhân kia?”
“Đúng vậy, vị đại nhân kia tới.” Chung Phi Ly trầm giọng nói.
“Hắn cũng tới vì Bách Lý Đông Quân!” Bạch Phát Tiên nhíu mày: “Nếu đúng là vị đại nhân kia tới...”
“Cho dù Hồn Quan, Phách Quan cùng ở chỗ này, cũng không cách nào đoạt người từ tay hắn. Thậm chí toàn bộ Thiên Ngoại Thiên hiện giờ, chỉ có tôn sứ Vô Thiên mới có thể chế ngự hắn.” Chung Phi Ly đột nhiên quay người, bước nhanh về phía trước: “Chúng ta cần người hỗ trợ.”
“Hồn Quan đại nhân, ngài còn có người trong Thiên Khải Thành?” Bạch Phát Tiên nghi hoặc nói.
“Không có, nhưng học đường có thể giữ chân hắn. Nội viện học đường cao thủ nhiều như mây, cho dù là vị đại nhân kia cũng không chống đỡ nổi.” Chung Phi Ly đột nhiên phóng một mũi lệnh tiến về phía sau.
Đám người Mục đạo nhân, Tiêu Nhược Phong, Lôi Mộng Sát thấy được lệnh tiễn, bọn họ nhìn nhau, đồng thời đuổi theo hướng đó.
Gia Cát Vân ngẩng đầu lên, nhìn mũi tên nổ tung trên đỉnh đầu mình, khẽ nhíu mày: “Bị phát hiện rồi?”
Đám người Bách Lý Đông Quân cũng thấy mũi lệnh tiễn đó, y đột nhiên quay đầu lại: “Ở đó có động tĩnh.”
“E là kế nghi binh.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.
Vương Nhất Hành lắc đầu nói: “Nhưng chúng ta đã tìm cả canh giờ, vẫn không có chút tung tích nào, cứ như vậy cũng không phải là cách.”
“Đi về võ trường thôi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói: “Chúng ta đều quên mất một chuyện, nếu đúng là cần cả bốn manh mối mới tìm được đáp án, như vậy bức thư thứ tư trong tay đội xuất phát giờ hợi cũng không thể thiếu. Cho nên chúng ta không cần lòng vòng như vậy, cuối cùng mọi người đều phải tới đó, đợi nhóm cuối cùng đi ra!”
“Bây giờ ta mới phát hiện ngươi cũng thông minh đấy.” Diệp Đỉnh Chi cười nói.
“Hồi nhỏ ta còn định thi khoa cử cơ mà.” Bách Lý Đông Quân đắc ý nói.
Góc tây của Thiên Khải Thành.
Bốn thi thể tan tác dưới mặt đất.
Tình trạng còn thê thảm hơn ở trong quán trọ vừa rồi, Lôi Mộng Sát nhíu mày, thiếu chút nữa nôn mửa: “Kẻ này không chỉ là đồ giả mà còn là loại biến thái. Giết người thì thôi, còn phanh thây.”
Mục đạo nhân nhìn thi thể bị tách rời dưới đất, lắc đầu: “Không phải phanh thây, mà là bị xé sống.”
“Không hổ là người có song đồng, nhìn nhận rất chuẩn.” Một tiếng cười âm hiểm vang lên, chỉ thấy Gia Cát Vân đứng sau lưng bọn họ, ánh mắt đầy vẻ hung ác.
“Ngươi chính là Gia Cát Vân?” Mục đạo nhân đứng dậy nói.
“Đúng vậy.” Gia Cát Vân Kỳ Môn Độn Giáp.
Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày: “Hắn hoàn toàn không giống Gia Cát Vân lúc ban ngày.”
“Dung mạo của một người có thể thay đổi, nhưng khí chất lại rất khó biến hóa. Gia Cát Vân mà ta thấy ban ngày, tuy trầm lặng ít nói, nhưng khí chất ôn hòa lễ độ, tuyệt đối không phải âm trầm quỷ dị như vậy.” Lôi Mộng Sát trầm giọng nói.
“Các ngươi nói lắm quá.” Gia Cát Vân phất tay một cái, một làn sương đen bao phủ xung quanh.
Tiêu Nhược Phong sửng sốt: “Đây là?”
“Chắc chắn sư phụ của các ngươi đã từng nói với các ngươi, trận pháp tà môn, Cô Hư.” Song đồng của Mục đạo nhân lại đảo một vòng: “Khác với Kỳ Môn Độn Giáp chính khí ngất trời, trận pháp này, rất tà.”
Lôi Mộng Sát tung người nhảy lên, một chỉ Kinh Lôi đã đánh về phía Gia Cát Vân: “Trận pháp tà môn, một chỉ là phá.”
“Nói bừa!” Gia Cát Vân cười lạnh nói.
Bên ngoài võ trường, bốn người Bách Lý Đông Quân đã chạy tới nơi, nhưng vẫn còn cách giờ hợi một thời gian. Bốn người đang nôn nóng chờ đợi, đột nhiên có một người đi từ đầu kia con đường tới.
“Có người tới.” Bách Lý Đông Quân quay người.
Người nọ càng đi càng gần, cuối cùng bốn người cũng thấy rõ bộ dáng hắn. Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Gia Cát Vân.”
Gia Cát Vân khẽ mỉm cười: “Xem ra có người nghĩ giống ta, đi lung tung khắp nơi chẳng bằng ở đây ôm cây đợi thỏ. Học đường đúng là thú vị, nhiễu một vòng, cuối cùng lại có thể dùng phương thức đơn giản nhất để giải quyết.”
“Ngươi... đồng đội đâu?” Bách Lý Đông Quân nhìn xung quanh, tưởng đang nấp ở chỗ khác.
“Yên tâm. Vừa rồi khi cướp túi gấm bọn họ đã bị thương, bây giờ đang ở chỗ khác chờ ta.” Gia Cát Vân trả lời.
“Bị thương khi cướp túi gấm?” Diệp Đỉnh Chi nhìn vào hông Gia Cát Vân, quả nhiên ở đó có hai túi gấm. “Xem ra các ngươi đã giải quyết đội ngũ còn lại?”
Bách Lý Đông Quân cười lạnh một tiếng, bẻ tay răng rắc: “Xem ra, hai túi gấm này, chúng ta từ chối thì bất kính rồi.”