Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 105 - Chương 105. Hồn Phi Phách Tán

Chương 105. Hồn phi phách tán

Trong mắt Bách Lý Đông Quân, Gia Cát Vân chỉ có một mình, còn bọn họ có tới bốn người, chắc chắn Gia Cát Vân không phải đối thủ, đoạt lấy hai túi gấm kia là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng thần sắc Gia Cát Vân lại rất thoải mái, vẻ mặt như vừa tìm được con mồi.

“Không đúng, cẩn thận một chút.” Vương Nhất Hành trầm giọng nói.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Phải, không đúng.”

“Không đúng ở chỗ nào?” Doãn Lạc Hà hoang mang.

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Không có âm thanh.”

“Âm thanh?” Doãn Lạc Hà sửng sốt.

Bách Lý Đông Quân gật đầu, giơ tay: “Tuy khó phát hiện, nhưng vừa rồi bên tai chúng ta vẫn có tiếng gió thổi, có điều bây giờ, gió ngừng.”

“Quạ đen trên cây hòe kia cũng không kêu.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên.

Doãn Lạc Hà sửng sốt: “Gia Cát Vân cũng không thấy đâu nữa rồi.”

“Là trận pháp.” Vương Nhất Hành mắng: “Bình sinh ta ghét nhất là trận pháp, không đánh một trận cho đã, lại chơi đường ngang ngõ dọc.”

“Nhưng chẳng phải đạo sĩ là giỏi phá trận nhất à?” Diệp Đỉnh Chi cười nói: “Mời Vương sư huynh lên trước.”

“Không không không, Diệp huynh võ công cao cường, mời Diệp huynh lên trước đi.” Vương Nhất Hành đột nhiên lắc đầu.

“Vương sư huynh, mời.” Diệp Đỉnh Chi lùi lại một bước.

Vương Nhất Hành cũng lùi lại một bước: “Không không không, vẫn là mời Diệp huynh.”

Doãn Lạc Hà không nói gì, nhưng cũng lùi lại một bước.

Vì vậy chỉ còn lại một mình Bách Lý Đông Quân đứng phía trước.

“Vẫn là Bách Lý huynh dũng cảm.” Vương Nhất Hành thở dài, khen ngợi.

Bách Lý Đông Quân quay người lại tức giận mắng: “Vì sao lại là ta!”

“Bách Lý Đông Quân?” Một bàn tay đặt lên vai hắn, giọng nói âm u biến ảo.

“Cút!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, quay người xuất kiếm chém tới, chỉ thấy Gia Cát Vân sau lưng y bị nhát kiếm này chém thành hai nửa.

“Á!” Dù sao Doãn Lạc Hà cũng là một cô gái, thấy vậy sợ tới mức lùi lại một bước.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, giơ chân đá một cái, hất văng thi thể đã bị chém thành hai nửa ra ngoài: “Lừa ai cơ chứ? Kiếm pháp của ta mà lợi hại như vậy thì đâu có bị các ngươi ức hiếp ở đây?”

Thi thể kia rơi xuống dưới đất, lập tức hóa thành mảnh vỡ, một giọng nói vang vọng bốn phương: “Quê quán xa xôi, hồn bay vạn dặm. Đường đi khó nhọc, thăng thiên tại chỗ.”

“Hắn nói gì vậy?” Doãn Lạc Hà lấy làm khó hiểu.

“Hắn nói, muốn đưa chúng ta lên trời!” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên quay đầy lại xuất quyền đánh ra.

‘Rầm’ một tiếng, hai người giao đấu một quyền.

Diệp Đỉnh Chi lùi liền mười bước, còn Gia Cát Vân không hề sứt mẻ.

Vương Nhất Hành thấy thế lập tức rút thanh kiếm gỗ đào ra khỏi vỏ, một đóa hoa kiếm múa ra, trăm đóa hoa kiếm giáng xuống. Nhưng chỉ thấy Gia Cát Vân kia vung ống tay áo, không ngờ lại thu cả trăm đóa hoa kiếm kia vào trong tay áo. Hắn xoay người một cái, nhẹ nhàng giơ tay, một đóa hoa biến ảo trong tay hắn.

“Đẹp quá.” Hắn lắc đầu cảm thán.

“Tránh ra!” Vương Nhất Hành cả kinh, đột nhiên kéo Doãn Lạc Hà lùi lại phía sau.

Chỉ thấy Gia Cát Vân vung tay, đóa hoa kia biến thành trăm đóa giáng xuống, không ngờ lại khiến nơi bọn họ vừa đứng nổ thành một cái hố nhỏ.

“Công phu của Gia Cát Vân này cao quá.” Vương Nhất Hành lau mồ hôi trên trán: “Người như vậy còn cần thi vào học đường?”

“Là Tiêu Dao Thiên Cảnh.” Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày, hắn và Vương Nhất Hành nhìn nhau.

Kim Cương đã coi là cao cấp, Tự Tại là vô địch dưới đất, Tiêu Dao tung hoành trên bầu trời, Thần Du có thể vào Tiên Cung.

Khi xưa vị đường chủ trẻ tuổi thiên tài và lão đường chủ đã cùng đánh giá bốn cảnh giới tuyệt thế này, từ đó trở sau đó cũng trở thành tiêu chuẩn đánh giá lực lượng các cao thủ của người trong giang hồ. Võ phu bình thường thì có luyện cả đời cũng không được coi là cao thủ, cho nên cảnh giới Kim Cương là có thể thống lĩnh một số môn phái nhỏ, còn cảnh giới Tự Tại là có thể tung hoành trong giang hồ, hiếm gặp địch thủ; về phần Tiêu Dao Thiên Cảnh là nhân vật thần tiên trong giới giang hồ. Còn Thần Du Huyền Cảnh, Lý tiên sinh của học đường chưa tự xưng là Huyền Du, thế gian sẽ không có Huyền Du.

“Cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh còn cần bái sư à?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi, bây giờ cho dù hắn dùng hết toàn lực cũng chỉ mới chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Kim Cương, ai ngờ đối thủ lại mạnh tới thái quá như vậy. “Đám người chúng ta chỉ mới Kim Cương, làm sao đánh được hắn đây?”

“Không, ngươi sai rồi.” Vương Nhất Hành lắc đầu.

“Chẳng lẽ lại thắng được?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.

“Không phải, ta nói ngươi sai rồi. Ta không phải cảnh giới Kim Cương.” Vương Nhất Hành đột nhiên cúi người, chân khí bộc phát, đạo bào phất phới, kiếm gỗ trong tay lóe lên sắc đỏ: “Ta là Tự Tại Địa Cảnh.”

“Vậy ngươi tới bái sư cái gì!” Bách Lý Đông Quân ngây ra nói.

“Ai bảo ta tới bái sư, ta có sư phụ là Lữ Tố Chân, là chân tiên đi lại trong cõi người, không hề kém Lý tiên sinh.” Vương Nhất Hành giơ thanh kiếm gỗ. “Ta phụng lệnh đến Thiên Khải Thành giúp học đường bảo vệ trật tự của kỳ thi.”

“Vậy bây giờ ngươi... xuất kiếm với Gia Cát Vân chẳng phải là không công bằng à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ngu ngốc! Đã như vậy rồi, ngươi còn nghĩ người này tới bái sư à?” Vương Nhất Hành giơ kiếm chỉ vào Gia Cát Vân đang mỉm cười: “Tiêu Dao Thiên Cảnh, trên đời này cũng không có mấy người, rốt cuộc ngươi là ai!”

“Ta...” Bách Lý Đông Quân còn định hỏi tiếp.

“Làm phiền một chút.” Diệp Đỉnh Chi vỗ vai Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân ngơ ngác: “Sao thế?”

“Ta cũng là Tự Tại Địa Cảnh.” Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng đạp chân lên trước một bước, đôi tay xoay nhẹ, hai thanh tụ lý kiếm nhanh chóng xoay tròn trong tay hắn.

“Ngươi cũng tới giữ trật tự?” Bách Lý Đông Quân kinh ngạc.

“Không phải, ta tới bái sư.” Diệp Đỉnh Chi cười: “Thiên hạ này không còn gì để ta học, chỉ có Lý tiên sinh ở học đường mới đáng cho ta đến gặp.”

Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, y và Doãn Lạc Hà bốn mắt nhìn nhau, y lại lùi bước nữa: “Không phải ngươi cũng là Tự Tại Địa Cảnh đấy chứ?”

Doãn Lạc Hà giơ tay gõ một cái lên đầu Bách Lý Đông Quân, kéo hắn sang bên cạnh: “Tự tại cái rắm, cờ bạc thì ta là Thần Du Huyền Cảnh! Để hai người bọn họ ra tay, chúng ta nấp phía sau!”

Diệp Đỉnh Chi nhìn lướt qua Vương Nhất Hành: “Lần này vẫn phải nhờ Vương sư huynh rồi.”

Vương Nhất Hành lắc đầu: “Không không không, mời Diệp huynh đệ.”

“Vẫn là mời Vương sư huynh!”

“Mời Diệp huynh đệ!”

“Hay là để ta mời đi.” Gia Cát Vân đột nhiên lướt tới trước mặt hai người.

“Mời các ngươi chịu chết.” Gia Cát Vân vung song chưởng.

“Vậy cùng lên đi, không mong sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.” Vương Nhất Hành vung kiếm tới, một ánh đỏ chém nát ống tay áo của Gia Cát Vân.

“Chỉ mong cùng năm cùng ngày ngươi chết trước.” Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng xoay tròn hai thanh tụ lý kiếm, cắt liền ba nhát lên người Gia Cát Vân.

Ba người lướt qua nhau.

Thắng? Vương Nhất Hành nghĩ thầm trong lòng.

“Không! Còn chưa thắng!” Diệp Đỉnh Chi như nghe được suy nghĩ của hắn, đột nhiên cao giọng hô to, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Gia Cát Vân đã lướt lên trên không.

Hắn nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó đột nhiên hóa thành một ánh trăng.

Bay lên rồi biến mất.

 

Bình Luận (0)
Comment