Trăng sáng trên cao.
Có một người nằm trên cây uống rượu, tay trái hắn giơ bầu rượu, ngửa đầu đổ rượu ngon vào miệng, sau đó khẽ nấc một hơi rượu, nghiêng đầu, cứ như đã ngủ say.
Nhưng tiếng đàn đột nhiên vang lên, khiến hắn giật mình tan mất cơn buồn ngủ. Hắn khẽ nhíu mày, có vẻ đang bất mãn.
Cho dù người đánh đàn là một nữ nhân.
Còn là một nữ nhân tuyệt sắc.
Nữ nhân này đã không còn trẻ tuổi, nhưng phong vận giữa hai hàng mi đủ khiến bất cứ nam nhân nào trong thế gian khuynh đảo. Cô khẽ vuốt ve dây đàn, điệu nhạc du dương, vang vọng trong khoảng sân yên tĩnh này.
“Các đệ tử tương lai của ngươi đang trong thời khắc sinh tử, ngươi lại ở đây uống rượu ngủ gà ngủ gật?” Nữ nhân kia khẽ lắc đầu.
Nam tử nằm trên cây mỉm cười: “Liệu có cao thủ mạnh tới mức nào. Trong Thiên Khải Thành, Tự Tại nhiều như chó, Tiêu Dao ở khắp nơi, gặp kẻ địch mạnh đến đâu vẫn không coi là mạnh.”
“Bởi vì, người mạnh nhất là ta.”
“Ta là thiên hạ đệ nhất.”
Thế gian có không ít người nói năng ngang tàng, nhưng ngang tàng tới mức tuyên bố mình là thiên hạ đệ nhất, lại chỉ có một.
Làm thiên hạ đệ nhất rất mệt, vì tất cả những người luyện võ trên đời đều muốn làm thiên hạ đệ nhất, nhưng khiêu chiến từng người một để lên làm thiên hạ đệ nhất thì quá mệt mỏi, trực tiếp kéo người đệ nhất thiên hạ xuống ngựa, bước một bước đi lên mới là thuận tiện. Thế nên làm thiên hạ đệ nhất cũng mang ý nghĩa phải đối địch với vạn người, phải nhận khiêu chiến của tất cả người luyện võ trong thiên hạ.
Không ai có dũng khí như vậy, ngoại trừ Lý tiên sinh ở học đường.
Có điều hắn có dũng khí đó nhưng lại không có kiên nhẫn đó, thế nên rất nóng nảy xé tan Võ Bảng .
Vì thế, vị trí đứng đầu Quan Tuyệt Bảng trong Võ Bảng của Bách Hiểu Đường đã để trống rất nhiều năm.
Hắn rót rượu uống, mới phát hiện bình rượu đã cạn đáy. Hắn tiện tay ném bình rượu xuống đất, lại tùy ý vắt hai tay sau gáy như cái gối: “Mệt mỏi. Kỳ thi lần này kéo dài quá.”
“E là kẻ địch mà bọn họ gặp phải không phải kẻ địch bình thường.” Nữ nhân kia thở dài.
“Kẻ địch chính là kẻ địch, sao lại chia bình thường với không bình thường. Kẻ địch thường chỉ chia làm hai loại, một loại là hắn muốn giết ngươi, một loại là ngươi muốn giết hắn. Gặp được người ngươi muốn giết thì mài kiếm mười năm, liều mạng xuất kích. Gặp kẻ muốn giết ngươi thì cho dù thế nào đi nữa... cứ sống sót là được.” Lý tiên sinh ngáp một cái.
“Căn cứ vào tin tức mà Tiêu Nhược Phong vừa đưa về, ngươi có đoán được những người đó là ai không?” Nữ nhân kia hỏi.
Lý tiên sinh lắc đầu: “Nơi vực ngoại, Thiên Ngoại chi tiên, đó là tuyệt cảnh trong trần gian, rất ít người có thể đi tới nơi đó. Muốn đến đó phải đi qua một băng nguyên không bờ bến, rất nhiều người chết trên băng nguyên đó, nếu không tìm thấy con đường bị ẩn giấu, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh cũng bị nhốt trong đó. Mà đi qua băng nguyên là một vùng đất yên tĩnh, nơi đó không tranh với đời, tuyết rơi quanh năm tuy cằn cỗi nhưng so với những nơi khác ở vực ngoại, đó đã là động thiên phúc địa rồi. Rất nhiều năm trước, nơi đó bị người ta tìm được, còn được vương triều đó chọn làm điểm lui cuối cùng của mình.”
“Vương triều đó...” Nữ nhân khẽ cau mày.
Lý tiên sinh nhắm hai mắt lại: “Đó là vương triều cuối cùng của Thịnh Thiên Giáo, có người nói bọn họ đã tuyệt tích từ lâu, nhưng ta nghĩ chắc bọn họ tới khu vực Thiên Ngoại chi thiên đó. Năm đó ta từng thấy hoàng đế của bọn họ, bên cạnh hoàng đế có năm tùy tùng, lần lượt gọi là Vô Pháp Vô Thiên, Vô Tướng Vô Tác. Mỗi người đều là cao thủ tuyệt thế.”
“Ngươi nói có năm tùy tùng, nhưng mới nói có bốn cái tên.” Nữ nhân kia nghi hoặc nói.
“Đúng vậy, vì sao nhỉ?” Lý tiên sinh day day huyệt Thái Dương của mình. “Sao ta không nhớ nổi cái tên thứ năm nhỉ?”
Trên một con đường trong Thiên Khải Thành.
Ba người vừa dừng chân đứng lại, chính là đám người Chung Phi Ly, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu vừa bám theo Bách Lý Đông Quân.
Chung Phi Ly giơ tay ngăn hai người còn lại đi tiếp, hắn lắc đầu, giơ tay lấy ra một cái la bàn, cây kim trên la bàn nhanh chóng biến đổi. Hắn trầm giọng nói: “Đám người Bách Lý Đông Quân đang ở trong con đường phía trước, nhưng chúng ta không thể lại gần thêm.”
“Vì sao?” Bạch Phát Tiên nghi hoặc hỏi.
“Vì có người bố trí Cô Hư Trận ở phía trước, tùy tiện đi vào trong trận, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Chung Phi Ly kinh ngạc: “Nhưng rốt cuộc là ai... bố trí trận này.”
“Trong tứ đại tôn sứ, Vô Tác sứ giỏi về trận pháp kỳ môn nhất, cho nên Hồn Quan ngài nghi ngờ Gia Cát Vân là Vô Tác sứ giả mạo. Nhưng Gia Cát Vân đã bị đám người Tiêu Nhược Phong bao vây ở phía khác của Thiên Khải Thành, chẳng lẽ hắn còn dẫn theo trợ thủ?”
“Xưa nay Vô Tác sứ luôn hành động một mình, không có tới một môn hạ đệ tử. Hơn nữa... trận pháp ở bên này, so với bên kia đang nhốt đám người Tiêu Nhược Phong... có vẻ còn mạnh hơn một chút.” Chung Phi Ly thu hồi la bàn, lùi lại phía sau. “Yên lặng xem xét tình hình thôi. Nhưng... chẳng lẽ lời đồn đại ấy lại là sự thật?”
Trong Cô Hư Trận.
Gia Cát Vân hóa thành một ánh trăng giáng xuống, thân pháp cực kỳ nhanh chóng, nhưng Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi vừa tăng cường cảnh giới cũng không cam lòng yếu thế.
Kiếm gỗ đào của Vương Nhất Hành biến ảo muôn vàn, đồng thời lại vung lên mấy tấm bùa vàng, đạo khí lưu chuyển, chống lại Gia Cát Vân.
Đạo sĩ bình thường chỉ có thể tu kiếm hoặc tu đạo, mà hiển nhiên Vương Nhất Hành đã tới trình độ đại kiếm tu, ngoài kiếm pháp nhất lưu ra, đạo pháp cũng có chút thành tựu.
Còn tụ lý kiếm của Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng xoay tròn, giao chiến một chiêu với Gia Cát Vân, hai thanh tụ lý kiếm nhân đó biến thành bốn thanh. Động tác của hắn rất nhanh chóng lưu loát, thân pháp linh động khó lường, vận dụng bốn thanh tụ lý kiếm lưu chuyển đan xen, thi triển như nước chảy mây trôi.
Nhưng Gia Cát Vân một tay đối phó với Vô Lượng Kiếm của Vương Nhất Hành, một tay chống lại bốn thanh tụ lý kiếm của Diệp Đỉnh Chi; mà lại không có vẻ rối loạn, thậm chí mượn trận pháp quỷ mị của Cô Hư Trận, thường xuyên biến mất đột ngột, rồi lại đột nhiên xuất hiện.
Đối với chuyện phân chia cảnh giới, rất nhiều người thường hỏi một số vấn đề, ví dụ như mấy Kim Cương Phàm Cảnh có thể đánh được một Tự Tại Địa Cảnh; mấy Tự Tại Địa Cảnh có thể đánh một Tiêu Dao Thiên Cảnh. Nhưng thật ra chuyện này không có đáp án thống nhất, vì mỗi cảnh giới còn chia ra ba bậc, thậm chí từng có trận chiến cao thủ Tự Tại Địa Cảnh giơ một ngón tay giết chết Tiêu Dao Thiên Cảnh. Còn hai vị Tự Tại Địa Cảnh bọn họ có thể đối phó với vị Tiêu Dao Thiên Cảnh này hay không, mấu chốt ở chỗ, bọn họ nằm ở bậc nào trong Tự Tại Địa Cảnh.
“Vừa vào Tự Tại Địa Cảnh ba năm, đã có chút thành tựu, còn chưa chạm tới bậc cửa Đại Tự Tại.” Hơi thở của Vương Nhất Hành càng ngày càng dồn dập. “Ngươi thì sao?”
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, tụ lý kiếm trong tay hắn nhanh chóng xoay tròn, biến thành sáu thanh: “Cũng tương tự ngươi, nhưng ta cảm thấy sau trận chiến hôm nay, ta sẽ bước vào Đại Tự Tại.”
“Nếu còn sống.” Diệp Đỉnh Chi bổ sung thêm một lời.
Vì hắn thấy Gia Cát Vân đột nhiên vung hai tay áo, trong tay áo là hai luồng kiếm khí màu tím.
Kiếm khí này, chính là Đại Tiêu Dao chân chính!