Ai cũng muốn bước lên đỉnh cao.
Vì chỉ khi bước lên đỉnh cao mới có thể quan sát chúng sinh trong thế gian, mới có thể hưởng thụ khí thế ngạo nghễ áp đảo thiên hạ.
Nhưng võ học ra sao mới là đỉnh cao?
Bách Hiểu Đường có nói: Đại cảnh tiêu dao, giơ tay là chạm tới trời, không thấy chúng sinh, không thấy thiên địa.
Chỉ khi tới cảnh giới Đại Tiêu Dao mới có thể nói tới đỉnh cao của võ đạo, thậm chí chỉ cần duỗi tay ra, cố gắng một chút là thấy được đỉnh cao chân chính.
“Nhưng mọi người quên mất một câu, không thấy chúng sinh, không thấy thiên địa. Người đạt tới Tiêu Đao Đại Thiên Cảnh, trong mắt chỉ còn bản thân.” Lý tiên sinh của học đường xoay người nhảy từ trên cây xuống, tiện tay bẻ một cành.
“Chẳng phải trước nay ngươi không ưa Bách Hiểu Đường à? Sao lại để ý tới lời của họ như vậy?” Nữ nhân kia đánh xong một bài, ngẩng đầu lên nhìn Lý tiên sinh.
“Tuy Bách Hiểu Đường rất đáng ghét, nhưng lời nói vẫn có đôi chút đạo lý.” Lý tiên sinh vung nhánh cây. “Tô Lễ, kiếm của ta ra sao?”
“Thế mà đòi gọi là kiếm?” Tô Lễ khịt mũi coi thường
“Thôi, có nói với ngươi cũng bằng không.” Lý tiên sinh vẫy tay, cầm nhánh cây kia bước ra ngoài.
“Ngươi định ra tay?” Giọng nói của Tô Lễ toát lên vẻ kinh ngạc.
“Không, ta định nhấc kiếm.” Lý tiên sinh cao giọng cười dài, nhẹ nhàng rời khỏi.
Còn trong trận Cô Hư.
Vương Nhất Hành và Diệp Đỉnh Chi cùng ngã lăn quay dưới đất.
Kiếm gỗ đào của Vương Nhất Hành đã gãy thành hai nửa, sáu thanh tụ lý kiếm của Diệp Đỉnh Chi dính đầy máu, còn là máu của chính hắn.
Gia Cát Vân từ từ hạ xuống đất: “Các ngươi vốn không phải đối thủ của ta, huống chi đang ở trong Cô Hư Trận của ta.”
Giọng nói của Doãn Lạc Hà hơi run rẩy: “Làm sao bây giờ...”
Bách Lý Đông Quân đặt tay lên kiếm, đột nhiên nhắm hai mắt lại.
“Ngươi đừng từ bỏ...” Doãn Lạc Hà vội vàng la lên.
Bách Lý Đông Quân không để ý tới cô, chỉ cúi đầu, chuôi kiếm tràn ngập chân khí.
“Diệp huynh, còn công phu ép đáy hòm không?” Vương Nhất Hành trầm giọng nói.
Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày, trả lời: “Bất Động Minh Vương.”
Vương Nhất Hành sống sót: “Ngươi biết Bất Động Minh Vương Công? Có lừa ta không đấy?”
“Lừa ngươi thì chạy trốn được à?” Diệp Đỉnh Chi hít thở dồn dập: “Nhưng ta còn chưa quen thuộc, ta cần một ít thời gian chuẩn bị. Bất Động Minh Vương Công, thắng thì là thắng, thua thì ta không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để mặc cho người ta xâu xé.”
“Yên tâm đi, ta cũng có công phu ép đáy hòm.” Vương Nhất Hành mỉm cười: “Lần này ta lên trước, ngươi vận công xong thì ra tay.”
“Không đâu, ngươi vừa xông lên, ta sẽ quay đầu bỏ chạy.” Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, vết thương trên người đau nhói, hắn nhe răng: “Thiên Khải Thành đúng là nơi ăn thịt người, lâu lắm rồi không chật vật như vậy.”
Vương Nhất Hành đi lên trước, cúi người nhặt thanh kiếm gỗ đào đã gãy của mình, từ hai mảnh cắt thành bốn mảnh, bốn mảnh hóa thành tám mảnh, tám mảnh hóa thành mười sáu mảnh, mười sáu mảnh hóa thành ba mươi hai mảnh. Hắn gầm lên một tiếng: “Lên!”
Ba mươi hai mảnh kiếm gỗ đồng thời bay lên.
Vương Nhất Hành lấy từ trong lồng ngực ra ba mươi hai tờ giấy bùa, vẩy ra, bao phủ lấy ba mươi hai mảnh kiếm gỗ, trên lá bùa tảo ra ánh sáng màu đỏ sậm. Vương Nhất Hành vắt hai đầu ngón tay, nhắm mắt lại nhỏ giọng niệm: “Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Sô, Tố, Tiền, Hành.”
Gia Cát Vân khẽ mỉm cười, không định ngắt đứt hành động của hắn, chỉ nhìn hắn với vẻ hứng thủ, nhỏ giọng nói: “Cửu Tự Chân Ngôn?”
Vương Nhất Hành đột nhiên mở to hai mắt, đẩy một chưởng ra: “Ấn!”
Ba mươi hai mảnh kiếm gắn bùa bay thẳng về phía Gia Cát Vân.
Gia Cát Vân không hề lùi bước, đứng thẳng đón gió, hắn đột nhiên cúi người, đập thật mạnh xuống đất: “Ngừng!”
Cát bay đá chạy, bụi đất mù mịt. Xung quanh Gia Cát Vân bỗng nổi lên một luồng gió xoáy, những mảnh kiếm gắn bùa đều bị xé rách rơi xuống đất, ánh đỏ lóe lên, sau đó nhanh chóng trở thành ảm đạm.
Vương Nhất Hành hao hết sức lực, ngã lăn dưới đất, hắn quay đầu lại: “Sao rồi?”
Không một bóng người.
Chạy rồi à?
Thế cũng được?
“Người đâu!”
Gió cát xung quanh Gia Cát Vân tan đi, hắn nhìn Vương Nhất Hành, cười lạnh một tiếng, nhưng nụ cười đó đột nhiên cứng đờ, vì hắn đột nhiên cảm thấy phía sau có nguy hiểm rất lớn đang tới. Cho dù là lúc trước hai người Vương Nhất Hành Diệp Đỉnh Chi liên thủ, hay là đối đầu với Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn vừa rồi, hắn cũng không cảm thấy nguy hiểm lớn đến vậy. Gia Cát Vân đột ngột quay đầu lại, thấy một quyền đang đánh tới. Hắn vội vàng phất tay một cái, tiếp đó bị đánh văng ra ngoài.
Diệp Đỉnh Chi đang đứng đó, Kim Cương Nộ Mục, thân như lửa đỏ.
Gia Cát Vân rơi xuống đất, phủi bụi đất trên người, nhíu mày nói: “Bất Động Minh Vương công?”
Doãn Lạc Hà đi tới đỡ Vương Nhất Hành đang không thể cử động dậy, hỏi: “Bất Động Minh Vương công là sao?”
“Tức là có thể lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng trong thân thể mình, có thể đảo ngược tình thế giết người, là võ công ngang ngược bá đạo nhất thế giới, cũng là võ công dễ hại người hại mình nhất.” Vương Nhất Hành cắn răng nói: “Khi vận công pháp này, hiện lên pháp tướng Kim Cương Nộ Mục, tà ma đều sợ hãi!”
“Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng biến được Bất Động Minh Vương?” Gia Cát Vân cười lạnh, xuất chưởng đánh về phía Diệp Đỉnh Chi, tư thế như tiên nhân xoa đầu.
Nhưng giờ phút này làm sao Diệp Đỉnh Chi để đối phương xoa đầu mình. Hắn gầm lên một tiếng, vung quyền tới, lại đánh lùi Gia Cát Vân ba bước.
Nhanh chóng đuổi tới, lại đánh!
Lại đấm trúng ngực Gia Cát Vân.
Lại tiến tới!
Gia Cát Vân hộc máu.
Lại tiến tới!
Diệp Đỉnh Chi hung hăng nện Gia Cát Vân xuống đất, trong tay áo Gia Cát Vân bay ra ba thanh phi đao, ép Diệp Đỉnh Chi lùi lại phía sau mới miễn cưỡng thoát thân, thối lui sang một bên. Lúc này trên người hắn đầy vết máu, quần áo rách nát, không còn dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió lúc vừa rồi.
Diệp Đỉnh Chi hung hăng trừng mắt với hắn: “Phá!”
Làn sương đen xung quanh mọi người tan đi, tiếng gió, tiếng chim hót, hơi lạnh của buổi tối mùa thu, tất cả đều trở lại. Vương Nhất Hành cười nói: “Khá lắm. Cô Hư Trận đã bị phá. Diệp Đỉnh Chi, cố thêm chút nữa, người của học đường sẽ đến đây nhanh thôi.”
“Cố? Không, ta muốn thắng!” Diệp Đỉnh Chi bước từng bước một về phía Gia Cát Vân, mỗi bước đi đều tạo thành một dấu chân rất sâu.
“Không được!” Vương Nhất Hành vội vàng la lên.
Nhưng đã chậm, thân thể Diệp Đỉnh Chi như ngọn nến cháy tới cuối, sức lực trong thân thể theo bước đi của hắn dần dần biến mất. Tới khi đứng trước mặt Gia Cát Vân, gương mặt hắn đã khôi phục như lúc đầu, chỉ có hai con ngươi trống rỗng, mê mang.
Gia Cát Vân cười lạnh một tiếng, vươn một bàn tay ra.
Bách Lý Đông Quân lập tức rút kiếm.
Một kiếm rút ra - Thuấn Sát Kiếm.
Gia Cát Vân thu tay, lùi lại một bước.
Bách Lý Đông Quân ném Diệp Đỉnh Chi về phía sau, thối lui tới bên cạnh Doãn Lạc Hà, tiếp đó thân hình nhẹ nhàng xoay tròn, nhảy lên cao, hạ kiếm xuống.
Doãn Lạc Hà trợn tròn hai mắt: “Kiếm pháp này?”
Vương Nhất Hành lắc đầu đính chính: “Không, là kiếm vũ này.”