Cô gái nói rất bình tĩnh, như đang thuật lại một chuyện hết sức bình thường.
Việc này khiến Chung Phi Ly thấy nực cười, cũng khá tức giận.
Hôm nay hắn đã trải qua rất nhiều lần thất bại, cho nên tâm trạng của hắn không được tốt. Nhưng cô gái này thật sự rất xinh đẹp, cho nên hắn cũng nhẫn nại lần cuối nói: “Nếu ngươi kiên quyết muốn cứu người này, ta sẽ giết ngươi.”
Không ngờ cô gái kia lại mỉm cười: “Cuối cùng cũng thôi không giả trang nữa à? Nhưng muốn giết ta, không đơn giản như vậy đâu.” Cô gái nói xong, chỉ thấy một nam tử cao gầy từ ngoài sân đi vào, bên hông nam tử kia dắt một thanh kiếm trúc hẹp dài, gương mặt tuấn tú, cũng rất trẻ tuổi, chỉ cỡ Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân.
“Sư huynh, giao hắn cho ngươi.” Cô gái cõng Diệp Đỉnh Chi sắp ngất xỉu lên, đưa hắn vào trong phòng.
Trong lúc choáng váng, Diệp Đỉnh Chi nhớ lại lúc ở Bắc Man, trong hoang mạc đổ tuyết lớn, hắn luyện kiếm trong tuyết, không sợ giá rét, lại nhớ tới những ngày ở Nam Quyết, liên tiếp vung quyết giữa ngày hè nóng nực, mồ hôi chảy đầm đìa. Hắn không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ lại những chuyện đó. Hắn chỉ nhớ, trong những thời khắc đó, lòng hắn vẫn kiên định.
Nhưng vì sao giờ phút này, lòng hắn lại dao động?
Nam tử cao ráo trẻ tuổi kia đi tới trước mặt Chung Phi Ly, tay cầm thanh trúc kiếm, khẽ cúi người.
“Ngươi tên gì?” Chung Phi Ly lạnh lùng nói.
Nam tử kia không trả lời, chỉ chậm rãi nói: “Đi đi, hoặc chết.”
“Được lắm.” Chung Phi Ly mỉm cười, bước nhanh lên trước, phán quan bút trong tay đột nhiên giương lên.
Nam tử kia cau mày, vung thanh kiếm trúc.
Hai người lướt sát qua nhau.
Trong lòng đều khẽ chấn động.
Chỉ một chiêu, đương nhiên chưa thể phân thắng bại, nhưng hai người đều cảm nhận được thực lực của kẻ đối diện.
Chung Phi Ly thở dài: “Hiện giờ Bắc Ly thế nào vậy? Sao đột nhiên xuất hiện nhiều cao thủ thiếu niên như vậy, anh tài trong thời đại này nhiều tới mức tráng lệ.”
“Võ công của ngươi rất cao.” Nam tử kia có vẻ không giỏi nói năng, mỗi câu đều rất ngắn gọn, cứng nhắc: “Đánh tiếp, chưa chắc ta đã thắng được.”
Cô gái lại đi từ trong phòng ra, cõng Vương Nhất Hành đang bất tỉnh nhân sự ở dưới đất lên, cô kinh ngạc nhìn nam tử cao gầy: “Sư huynh, huynh cũng không thắng được à?”
Nam tử cao gầy lắc đầu: “Hắn rất lợi hại.”
“Thế thì từ từ, muội đi lấy kiếm.” Cô gái kia vừa đi vừa nói.
Chung Phi Ly lùi lại một bước, lúc này hắn quan sát cẩn thận phủ đệ này, mới phát hiện đây không phải một gian nhà bình thường, rộng lớn hoa lệ, có vẻ là của quan lớn. Hắn ngạc nhiên: “Đây là đâu?”
Cô gái đi từ trong phòng ra: “Vương phủ.”
“Chết tiết.” Chung Phi Ly thầm nhủ, tiếp đó lùi lại một bước. Hắn nhìn nam tử cao gầy kia, chậm rãi nói: “Ta vẫn muốn biết tên của ngươi. Ta tên Chung Phi Ly.”
“Ta tên, Lạc Thanh Dương.” Nam tử cao gầy trả lời.
“Được, ta nhớ được kiếm của ngươi rồi.” Chung Phi Ly lùi lại, nhảy ra bên ngoài.
Cô gái cười khanh khách: “Rõ ràng là bị dọa chạy mà còn giả thần giả quỷ.”
Lạc Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm, thu hồi kiếm truc, lòng bàn tay mở ra, mới phát hiện trên tay toàn mồ hôi. Hắn thở dài: “Sư muội, e là muội cứu hai kẻ phiền toái rồi.”
Khóe miệng của cô gái hơi nhếch lên: “Muội thích, nhưng huynh tuyệt đối đừng nói ra.”
“Được.”
Dưới Thanh Long Môn.
Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, Thanh Ca công tử Lạc Hiên, Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc và Liễu Nguyệt công tử Liễu Nguyệt, lại thêm các giáo viên của học đường đều tới dưới Thanh Long Môn. Còn tiểu tiên sinh Tiêu Nhược Phong lại không đến đây, kỳ thi học đường lần này xuất hiện sai lầm xưa nay chưa từng có, không ít thí sinh mất mạng. Mà những người có thể tham gia kỳ thi của học đường đều có thân phận bất phàm, giờ phút này hắn phải đi xử lý những phiền toái này. Tuy là tiểu tiên sinh của học đường, nhưng lần này cũng chẳng dễ dàng gì.
Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên cuối cùng ai đến được nơi này, lại càng hiếm có.
Bọn họ đều tới được một lúc lâu rồi thì Lý tiên sinh của học đường mới khoan thai đi tới. Ông chắp hai tay sau lưng, bên hông dắt một cành cây bẻ ở đâu không biết, vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc, thản nhiên bước tới.
“Tiên sinh.” Đám người Lôi Mộng Sát thi lễ.
Lý tiên sinh ngẩng đầu lên: “Còn chưa tới à?”
“Tới rồi!” Bách Lý Đông Quân dắt Doãn Lạc Hà từ xa lao tới, quần áo hai người dính đầy vết máu, thần sắc mệt mỏi, như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Lý tiên sinh thở dài: “Năm xưa khi ta bái sư là áo trắng như tuyết, phong độ thanh thoát, các ngươi đúng là kém xa.”
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Chẳng hay năm xưa khi tiên sinh bái sư có ai đuổi giết tiên sinh không.”
“Cái này thì không, năm đó là sư phụ xin ta bái người. Vì tất cả mọi người đều cảm thấy người là một kẻ kém cỏi, chỉ có ta chịu đi theo người.” Lý tiên sinh cười ngạo nghễ.
Doãn Lạc Hà đột nhiên cúi người quỳ lạy: “Đệ tử Doãn Lạc Hà, xin được bái vào dưới trướng học đường, nhưng kỳ thi lần này đều là nhờ ba người còn lại bảo vệ. Không mong được một chỗ nhỏ dưới trướng tiên sinh, chỉ mong vào được học đường, đời này đã không uổng.”
Bách Lý Đông Quân cả kinh: “Vì sao?”
Đây là chuyện mà Doãn Lạc Hà đã tính trước, nếu bốn người đều đến được đây, như vậy coi như tất cả đều được vào nội viện, nhưng chỉ có một người được bái vào làm môn hạ của tiên sinh. Cô là nữ, sợ ba người khác nhường cơ hội này cho mình, nên vội vàng đẩy đi trước.
“Vậy thì đáng tiếc.” Lý tiên sinh quay người: “Chư vị, có ai đồng ý nhận cô nương này làm đệ tử không?”
“Đệ tử đồng ý.” Trong một cỗ kiệu có giọng nói vang lên.
Lôi Mộng Sát quay đầu lại: “Liễu Nguyệt? Ngươi định nhận đệ tử thật à? Sư huynh của ngươi là ta còn chưa quyết định cơ mà, muốn nhận cũng phải để mấy vị giáo viên trước đã, sau đó còn tới lượt sư huynh ta cơ mà.”
“Ta nhận cô ấy là có đạo lý riêng.” Liễu Nguyệt công tử cười nói.
“Ngươi có đạo lý gì? Ngươi nhận được, ta lại không nhận được?” Lôi Mộng Sát cả giận nói.
“Ngươi có thể nhận, nhưng có thể chị dâu sẽ chôn ngươi vào Kiếm Trủng.” Liễu Nguyệt công tử chậm rãi nói.
“Đẹp như vậy, đúng là không được...” Lôi Mộng Sát gật đầu: “Vậy vì sao ngươi lại nhận cô ấy?”
Liễu Nguyệt công tử ngạo nghễ nói: “Vì cô ấy xinh đẹp.”
Lôi Mộng Sát ‘hừ’ một tiếng: “Ngươi chọn hoa khôi đấy à?”
“Võ công của ta, chỉ có người xinh đẹp mới học được, đâu phải sư huynh không biết.” Liễu Nguyệt công tử dùng quạt xếp vén một góc rèm: “Doãn cô nương, ngươi có đồng ý theo ta học võ không?”
Doãn Lạc Hà hỏi: “Vì sao võ công của ngươi lại chỉ có người xinh đẹp mới học được?”
“Trong thiên hạ có rất nhiều chuyện không có nguyên nhân, vì võ công của ta nằm trực tiếp trong tay ta, cho nên do ta định đoạt. Sau này, sẽ do ngươi định đoạt.” Liễu Nguyệt công tử trả lời.
Doãn Lạc Hà nghe mà chưa hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất thú vị, lập tức gật đầu: “Được!”