Doãn Lạc Hà đã tìm được sư phụ, nhưng chuyện quan trọng nhất đêm nay vẫn là Lý tiên sinh muốn thu nhận đệ tử quan môn. Cho nên ánh mắt mọi người nhanh chóng tập trung về phía Bách Lý Đông Quân. Lý tiên sinh cũng nhìn về phía y: “Ngươi thì sao?”
Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Ta đang đợi người.”
“Đợi người? Vương Nhất Hành là đệ tử của Lữ Tố Chân, sẽ không bái vào môn hạ của ta.” Lý tiên sinh nói.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng còn Diệp Đỉnh Chi, chắc hắn cũng sắp tới rồi.”
Lý tiên sinh điềm nhiên mỉm cười nói: “Ồ, ta đã nghe nhiều người nhắc tới Diệp Đỉnh Chi, hình như võ công của hắn rất tốt.”
“Tốt hơn ta.” Bách Lý Đông Quân thành khẩn trả lời.
“Vậy nếu đợi hắn tới, ta chọn hắn thì sao?” Lý tiên sinh lại hỏi.
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Còn làm sao nữa, tuy chắc chắn sẽ bị cười nhạo, nhưng ta cũng đành phải cưỡi ngựa, về Càn Đông Thành thôi.”
“Vậy ngươi cảm thấy, nếu hai người các ngươi cùng đứng ở đây, ta nên chọn ai?” Lý tiên sinh hỏi.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một hồi lâu, mọi người cũng kiên nhẫn chờ y, đây là một câu hỏi rất khó trả lời.
Hình như có trả lời ra sao cũng không ổn.
“Ngài nên chọn cả hai.” Bách Lý Đông Quân đưa ra đáp án bất ngờ.
“Vì sao?” Lý tiên sinh hỏi ngược lại.
“Vì hai người chúng ta đều rất ưu tú, bỏ lỡ bất cứ ai thì ngài cũng thấy đáng tiếc.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
Lý tiên sinh mỉm cười, những người khác cũng cười.
Chỉ có người khác thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ Lý tiên sinh, chưa bao giờ có chuyện Lý tiên sinh tiếc nuối vì bỏ lỡ người khác.
“Trên đời có rất nhiều người ưu tú, ta cũng có rất nhiều đệ tử ưu tú.” Lý tiên sinh chỉ mọi người ở phía sau, những người còn lại mặt không biểu cảm, chỉ có Lôi Mộng Sát gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Bách Lý Đông Quân không buồn để ý tới lời nói của hắn, ngược lại ngồi xếp bằng xuống, có vẻ định chờ một lúc lâu. Y suy nghĩ, nói thêm: “Trong vòng thi đầu của học đường, ta ủ một bình rượu, rượu tên Quá Tảo.”
“Ừm?” Lý tiên sinh ý bảo y nói tiếp.
“Diệp Đỉnh Chi nướng một con trâu, nghe nói học được từ Bắc Man.” Bách Lý Đông Quân nói thêm.
Vạt áo của Lý tiên sinh bay phất phớt trong gió : “Thế thì sao?”
“Diệp Đỉnh Chi nói một câu, rượu ngon đi với thịt trâu, nhân gian hiếm có. Ta cảm thấy, một ngụm rượu một miếng thịt mới là tuyệt phối. Ta là rượu, Diệp Đỉnh Chi là thịt. Chúng ta ở cạnh nhau mới là thành quả tốt nhất của tiên sinh ngày hôm nay.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ rất muốn chui vào đầu Bách Lý Đông Quân, xem thử tên này đang suy nghĩ điều gì.
Bây giờ là thời điểm mà thiên hạ đệ nhất trong lòng rất nhiều người, truyền thuyết của học đường, Lý tiên sinh chiêu mộ đệ tử quan môn của mình, hắn lại ở đây nói chuyện rượu thịt linh tinh với Lý tiên sinh.
Nhưng Lý tiên sinh lại có vẻ lọt tai, ông gật đầu, cũng ngồi xếp bằng bên cạnh Bách Lý Đông Quân: “Rượu ngon đi với thịt trâu, ta cũng rất thích.”
Hai người cứ thế ngồi song song, đón gió lạnh, nhìn về phía trước, lẳng lặng chờ Diệp Đỉnh Chi đến nơi.
“Bách Lý Đông Quân, vì sao ngươi muốn bái ta làm sư phụ?” Lý tiên sinh đột nhiên hỏi.
Bách Lý Đông Quân ngẩn người, trả lời: “Ta nghĩ về vấn đề này chút đã.”
Lý tiên sinh bật cười: “Một khắc trước khi bái sư, ngươi mới nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này?”
“Thật ra ta bị ép đến đây, ta muốn nhìn thế giới bên ngoài Càn Đông Thành, nhưng hình như chỉ mình học đường mới bắt được ông nội và cha ta cúi đầu. Đám người Tiêu Nhược Phong cũng khuyên ta bái ngài làm sư phụ, nói ngài là truyền thuyết ra sao, nói ngài là đệ nhất thiên hạ như thế nào. Mà trước khi tới Thiên Khải Thành, ta luôn cho rằng mình được lựa chọn chứ không phải tới tham gia cái cuộc thi trời đánh này. Nhưng tới tận thời khắc này, nếu thật sự hỏi là ta có muốn bái ngài làm sư phụ không, ta nghĩ, ta muốn.” Bách Lý Đông Quân thành khẩn nói.
“Tuy ngươi vẫn không hiểu về ta.” Lý tiên sinh cười nói.
“Ta từng có một vị sư phụ. Người là bậc tuyệt thế chốn nhân gian, người hy vọng ta tới Thiên Khải Thành, còn hy vọng ta ủ một bình Đào Hoa Nguyệt Lạc, đặt ở nơi cao nhất của Thiên Khải Thành.” Bách Lý Đông Quân dừng một chút.
Lý tiên sinh quay đầu, nhìn một căn lầu các bên cạnh.
Trên căn lầu, có một nữ nhân đánh đàn đột nhiên chảy một giọt nước mắt.
“Bây giờ người đã chết, nhưng ta nhớ lúc sinh thời, diễn luyện kiếm thuật cho ta, người đã nói, trên thế gian ngoài Lý tiên sinh ở học đường, không tìm được ai có kiếm tốt hơn người. Cho nên nếu cuộc đời này ta có vị sư phụ thứ hai, vậy chắc chắn chỉ có thể là Lý tiên sinh ở học đường, ngoài ra không ai có tư cách này.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.
Lý tiên sinh cười dài: “Xem ra không phải ta chọn ngươi mà là ngươi chọn ta.”
“Đúng. Chọn ta ngài sẽ không thiệt, vì một ngày nào đó ta sẽ dương danh thiên hạ.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
“Thế nào là dương danh thiên hạ? Như cha ngươi đã đủ chưa?”
“Chưa đủ.”
“Bắc Ly bát công tử thì sao?”
“Chưa đủ.”
“Đường Liên Nguyệt Đường môn thì sao?”
“Đó là ai?”
“Còn ta thì sao?”
“Đủ.”
“Ha ha ha ha ha.” Lý tiên sinh cười nói: “Thú vị thú vị, lát nữa bất luận Diệp Đỉnh Chi tới nơi có làm ta hài lòng hay không, ta nhận tên đệ tử nhà ngươi. Nhưng ta có một điều kiện.”
Bách Lý Đông Quân xua tay: “Cứ nói đừng ngại.”
“Kể lại chuyện sư phụ của ngươi cho ta đi, ta và hắn coi như bạn cũ, nhưng đã lâu rồi không gặp.”
“À, lần đầu gặp sư phụ, ta...”
Một già một trẻ ngồi đó, bắt đầu kể chuyện nhà, mọi người sau lưng cứ yên lặng đứng đó, không có nửa lời oán hận.
Chỉ có điều, tán gẫu như vậy suốt mấy canh giờ.
Doãn Lạc Hà tựa lưng vào Thanh Long Môn ngủ thiếp đi, đám người Lôi Mộng Sát càng lúc càng nhíu mày chặt hơn. Cho dù từ nơi xa nhất của Thiên Khải Thành chạy đến đây, lúc này cũng phải tới nơi rồi.
Một tiếng gà gáy vang lên.
Bình minh đã đến.
Tiêu Nhược Phong dẫn nhân mã của học cung vội vàng chạy tới, sắc mặt hắn khá mệt mỏi, nhảy từ trên ngựa xuống, đi tới bên cạnh Lý tiên sinh, cúi người nói: “Tiên sinh.”
Lý tiên sinh hiểu ý hắn, gật đầu đứng dậy, phủi bụi đất trên người: “Đông Quân à.”
Bách Lý Đông Quân cũng đứng dậy, thần sắc khá hoảng loạn: “Có phải bọn họ xảy ra chuyện gì không?”
“Ngươi có biết chuyện bái sư này, chú ý tư chất, chú ý vận may, nhưng chú ý nhất là gì không?” Lý tiên sinh hỏi.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Không biết.”
“Là duyên phận.” Lý tiên sinh vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Hôm nay, e là cuối cùng ta chỉ có thêm một đệ tử là ngươi mà thôi.”
Bách Lý Đông Quân trong lòng quýnh lên, bước lên trước một bước, nhưng chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngã thẳng về phía trước.