Tắc Hạ Học Cung.
Bách Lý Đông Quân thay bộ áo trắng không dính một hạt bụi, bước vào trong học đường. Đi cùng y là Doãn Lạc Hà, so với Bách Lý Đông Quân mặt ủ mày chau, Doãn Lạc Hà có vẻ hưng phấn hơn một chút.
“Tạm thời không nghĩ tới Diệp Đỉnh Chi nữa, sau hôm nay chúng ta sẽ nghĩ cách tìm hắn.” Doãn Lạc Hà hạ giọng nói.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Được.”
Trong học đường, tất cả các đệ tử ngoại viện đều mặc đồ trắng, thấy hai người bước vào, ai nấy dồn dập khom lưng.
“Nghênh đón.” Một trưởng lão cao giọng hô.
“Cung nghênh.” Các đệ tử trẻ tuổi đồng thanh.
“Thế này là sao?” Doãn Lạc Hà giật nảy mình.
Khóe miệng Bách Lý Đông Quân hơi nhếch lên, lúc trước y ở ngoại viện một thời gian ngắn, không ít lần bị đáp màn thầu vào đầu, lúc này lại được mọi người tôn kính. Nhưng y không thấy lâng lâng gì nhiều, dù sao mười mấy năm qua đã có rất nhiều người kính cẩn với y, thời gian bị coi thường ở ngoại viện học đường lại càng đáng hoài niệm.
Một trưởng lão đi tới, nâng hai tấm ngọc bội trong tay: “Mời hai vị đeo vào.”
“Đây là cái gì?” Doãn Lạc Hà hỏi.
“Đây là ngọc bội công tử của học đường, đệ tử học đường sẽ mang theo bên người, thể hiện thân phận.” Trưởng lão chậm rãi đáp lời.
Bách Lý Đông Quân nhận lấy ngọc bội, chỉ thấy trên ngọc bội viết hai chữ ‘Tắc Hạ’, ngọc bội trong trẻo lóng lánh, chất ngọc cực tốt.
“Chắc đổi được không ít tiền.” Doãn Lạc Hà ước lượng ngọc bội.
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Chúng ta cùng đi.”
Thần sắc trưởng lão hơi lúng túng: “Đây là tín vật của học đường, không nên bán...”
“Ta là nữ, không phải công tử. Có tiền thì mua trang sức, không có tiền đương nhiên phải bán.” Doãn Lạc Hà vui vẻ cất tấm ngọc bội kia vào trong lòng.
Trưởng lão khẽ thở dài, tuy trong lòng khó chịu nhưng dù sao cũng là môn hạ đệ tử của Lý tiên sinh, làm sao mà bình thường cho được? Hắn tự thuyết phục bản thân, lùi sang một bên.
Bách Lý Đông Quân và Doãn Lạc Hà vội vàng đi về phía trước, đệ tử ngoại viện và các giáo viên thối lui sang hai bên đường, sắc mặt cung kính. Mãi tới khi họ đến cuối đường, ở đó chỉ có một cái cửa nhỏ, hai bên không có ai đứng.
Đó là một cái cửa nhỏ rất không bắt mắt.
Nhưng đẩy cánh cửa đó ra, mới là học đường thật sự.
Cửa chỉ khép hờ, để lại một khe nhỏ.
“Bách Lý huynh, mời ngươi đi trước.” Doãn Lạc Hà phất tay nói.
Thật ra Bách Lý Đông Quân hơi do dự, nhưng dù sao hai gã còn lại không ở đây, cũng không thể thoái thác được, đành phải gật đầu, đẩy cửa, sau đó bước chân vào.
Một chậu nước đổ thẳng xuống, giội khắp người Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân sắc mặt hờ hững ngẩng dầu lên ‘choang’ một tiếng,một cái chậu gỗ đập xuống đầu y.
“Ha ha ha ha ha ha.” Người tóc bạc nằm uống rượu trên nóc nhà phía xa không nhịn được cười ha hả.
Các đệ tử đứng bên dưới lắc đầu liên tục.
“Lắc cái gì, hồi năm tuổi ta vào trường tư thục cũng bị dội khắp người như vậy.” Lý tiên sinh quát lớn.
“Đó là ám ảnh thời thơ ấu của sư phụ, liên quan gì tới chúng ta.” Lôi Mộng Sát thở dài, năm đó hắn bị dội xong là quay đầu bỏ đi, cuối cùng bị các giáo viên khác kéo về.
Bách Lý Đông Quân ngây ra một hồi, sau đó quay người, không hề do dự đi ngược lại.
“Vội gì chứ.” Một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo y, đột nhiên kéo về phía sau. Bàn tay kia vỗ nhẹ lên người y, Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy một hơi ấm ập vào mặt, thân thể lập tức tỏa ra làn hơi nước, quần áo vốn ướt sũng lập tức khô cong.
Bách Lý Đông Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt là một người trung niên thân hình to lớn, cao gần gấp đôi mình, bàn tay đỏ rực như lửa, ngay cả con ngươi cũng đỏ rực. Hắn vỗ đầu Bách Lý Đông Quân: “Trong học đường chỉ có tên họ Lý kia là vớ vẩn như vậy, nhịn một chút là được.”
Doãn Lạc Hà vừa cười vừa đi tới, vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Đi thôi..”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, bên cạnh có vài người đứng đó, mỉm cười ra hiệu với họ. Có người tới vỗ vai họ, lại có người lại nhìn thẳng vào họ, cứ như không phải đang nhìn hai người bọn họ mà để hai người bọn họ nhìn sang mình. Khác với vẻ cung kính của ngoại viện, những người trong nội viện có đứng có ngồi có nằm, dường như không có chút quy củ nào.
Nhưng thực ra trong đó không phải không có người quen. Đạo nhân song đồng kia đang ở trong đó, hai con ngươi xoay chuyển trên dưới, mỉm cười nhìn bọn họ: “Hoan nghênh đi vào học đường.”
Những người này chính là các giáo viên của học đường, cũng là căn cơ chân chính của học đường. Nếu đưa vào giang hồ, mỗi người ở đây đều là cao thủ tuyệt đỉnh đủ để khai tông lập phái.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thấy Tiêu Nhược Phong mặc áo khoác trắng, bên hông dắt một thanh trường kiếm, thân hình ưỡn thẳng: “Ta là Tiêu Nhược Phong.”
“ta biết.” Bách Lý Đông Quân ngây dại.
Tiêu Nhược Phong lại không để ý tới hắn, tiếp tục lời nói của bản thân: “Đệ tử thứ bảy dưới trướng Lý tiên sinh, sau này các ngươi có thể gọi ta là thất sư huynh và thất sư thúc.”
“Thất sư thúc.” Doãn Lạc Hà vội vàng khom lưng.
“Thất sư huynh.” Bách Lý Đông Quân đành gọi theo.
Tiêu Nhược Phong lùi sang một bên, hai người tiếp tục đi về phía trước, lần này người đang chờ là Thanh Ca công tử Lạc Hiên.
“Đệ tử thứ sáu dưới trướng Lý tiên sinh, Lạc Hiên.” Lạc Hiên khẽ mỉm cười.
“Lục sư thúc!” Doãn Lạc Hà lập tức nói.
“Lục sư huynh!” Bách Lý Đông Quân cũng nói theo.
Hai người lại đi tiếp, nhưng lần này có hai người đang chờ, một người mặc đồ đen từ trên xuống dưới, đội nón che màu đen; một người mặc đồ trắng khắp người, đội nón che màu trắng, bọn họ đồng thời mở miệng.
“Đệ tử thứ tư dưới trướng Lý tiên sinh, Mặc Hiểu Hắc.”
“Đệ tử thứ tư dưới trướng Lý tiên sinh, Liễu Nguyệt.”
Doãn Lạc Hà làm một lễ nhỏ với Mặc Trần công tử: “Ngũ sư thúc.” Tiếp đó lại làm đại lễ với Liễu Nguyệt công tử: “Sư phụ!”
Bách Lý Đông Quân lại đau đầu, xem ra hai vị sư huynh này luôn tranh giành thứ hạng cao hơn, mình đắc tội với ai cũng không tốt, do dự một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Liễu Nguyệt sư huynh, Mặc Trần sư huynh.”
Hai người không nói gì, không tỏ ý hài lòng, cũng không có vẻ khó chịu. Doãn Lạc Hà đưa mắt ra hiệu với Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân lập tức hiểu ý, vội vàng đi qua hai người, tiếp tục bước tới.
Nhưng phía trước không một bóng người, chỉ treo một bức tranh. Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, quan sát cẩn thận bức tranh này, cảm thấy rất quen thuộc, đường như đã từng gặp. Một lúc sau hắn mới nhận ra: “Đây là Lăng Vân công tử Cố Kiếm Môn.”
“Đúng vậy, Cố Kiếm Môn, hắn là tam sư huynh của ngươi.” Lôi Mộng Sát từ bên cạnh đi tới: “Còn ta là đệ tử thứ hai dưới trướng Lý tiên sinh, cũng là nhị sư huynh của ngươi.”
“Cút.” Bách Lý Đông Quân xua tay mắng.