Môn phái trong giang hồ là chú trọng bối phận nhất. Phụ thân không có mặt thì lời của sư phụ như cha, còn sư huynh sư tỷ, đúng là phải đối đãi theo lễ nghi với huynh trưởng. Nhưng Bách Lý Đông Quân đã quen biết Lôi Mộng Sát một thời gian, hai bên đã hiểu rõ tính cách của nhau, Bách Lý Đông Quân không cách nào đối xử cung kính với vị nhị sư huynh hay lảm nhảm này...
Lôi Mộng Sát cũng chẳng để tâm, chỉ giơ ngón tay gõ lên đầu y một cái: “Sau này không gọi nhị sư huynh cũng không sao, hôm nay thì phải gọi một tiếng.”
Bách Lý Đông Quân trừng mắt với hắn một cái, không tình nguyện gọi: “Nhị sư huynh.”
“Sư đệ ngoan, sư phụ đang ở đằng trước, ngươi tới gặp người đi.” Lôi Mộng Sát lùi sang một bên.
“Hả?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên thấy nghi hoặc: “Vậy đại sư huynh đâu?”
“Không có đại sư huynh.” Lôi Mộng Sát cười nói: “Dù sao ta chưa từng gặp đại sư huynh, bọn họ cũng chưa từng gặp. Nhưng ta vừa nhập môn đã là nhị đệ tử, sư phụ cũng không nói nguyên nhân.”
“Đúng là kỳ quái.” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.
“Sư phụ nói, người càng kỳ quái thì càng có thể trở thành thiên tài tuyệt thế. Thế nên ta kỳ quái, mấy người bọn Liễu Nguyệt cũng kỳ quái, bản thân sư phụ cũng rất kỳ quái. Ngươi... cũng rất kỳ quái.” Lôi Mộng Sát chậm rãi nói.
“Ta có chỗ nào kỳ quái?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.
‘Ha ha ha, nếu ngươi hỏi ngươi có gì kỳ quái, thế thì nhiều đấy. Ngươi là tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, là công tử hậu duệ quý tộc sinh ra đã ngậm muỗng vàng, làm quan có thể một bước lên mây, tòng quân cũng có thiên quân vạn mã, ra ngoài lang bạt không được trở về cũng có thể kế thừa gia tài ngàn vạn. Nhưng ngươi thì sao? Lại chỉ muốn làm một người cất rượu. Ngươi...”
Lôi Mộng Sát đang nói say sưa thì một giọng nói vang lên trong viện: “Lôi Nhị, ngươi nói nhiều quá.”
“Lôi Nhị?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
“Mời vào.” Lôi Mộng Sát đi tới, nắm lấy cổ áo Bách Lý Đông Quân, ném y vào trong.
Lý tiên sinh của học đường đang ngồi trên nóc nhà, cúi đầu nhìn Bách Lý Đông Quân bị quăng vào trong sân, mỉm cười nói: “Ta không nhận đại lễ như vậy được đâu, đây là bái sư chứ có phải bái đường đâu.”
Bách Lý Đông Quân đứng dậy phủi bụi trên người, thần sắc cung kính: “Sư phụ.”
“Ngày ấy, ta uống rượu trước mặt ngươi, chẳng phải ngươi tức tới mức muốn chém ta à? Sao bây giờ lại kính cẩn vâng lời như vậy? Chán, chán quá đi.” Lý tiên sinh nói đầy ẩn ý.
Bách Lý Đông Quân căng da đầu nói: “Sư phụ là bề trên, đệ tử không dám lỗ mãng.”
“Được rồi, Đông Bát. Tới gần vi sư nào, vi sư lấy được rượu từ Điêu Lâu Tiểu Trúc, uống với ngươi.” Lý tiên sinh vỗ chỗ bên cạnh.
“Đông Bát?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
“Lôi Nhị, Kiếm Tam, Liễu Tứ, Hắc Ngũ, Hiên Lục, Phong Thất, đến lượt ngươi chẳng phải là Đông Bát à?” Lý tiên sinh nhướn mày.
Hóa ra “Lôi Nhị” là vì thế, xem ra vị Lý tiên sinh của học đường này thích đặt biệt danh cho đệ tử theo thứ tự, nhưng cách gọi “Đông Bát” này...
“Có hơi khó nghe.” Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng nói.
“Lôi Nhị và Kiếm Tam có nói gì không? Ngươi còn không tới đây, ta uống hết chỗ rượu này bây giờ?” Lý tiên sinh lúc lắc bình rượu trong tay.
Bách Lý Đông Quân thở dài, điểm mũi chân lướt tới bên cạnh Lý tiên sinh, không hề khách khí đặt mông ngồi xuống, giơ tay nhận lấy bình rượu kia. Nhưng Lý tiên sinh xoay tay một cái, bình rượu lắc mình, hạ xuống nóc nhà. Bách Lý Đông Quân giơ tay định lấy, nhưng lại thấy Lý tiên sinh vung tay lên, bình rượu kia nhảy lên vai ông. Lý tiên sinh nghiêng đầu, đột nhiên hút một cái, bình rượu lại chui vào miệng ông.
Lần này Bách Lý Đông Quân cũng chẳng muốn nổi nóng, y đã quen với cái kiểu thích trêu đùa của người được tôn là thiên hạ đệ nhất này. Y nhún vai, không nói gì.
Nhưng lần này lại là Lý tiên sinh bực bội, ông nhíu mày nói: “Sao ngươi không nổi nóng? Không tới chém ta à?”
“Thứ nhất, ngài là sư phụ ta, đánh ngài là vi phạm luân thường. Thứ hai, ta không đánh được ngài, chỉ có nước bị ngài đánh. Thứ ba, vì sao ngài lại nhàm chán như vậy?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nói.
“Ài.” Lý tiên sinh thở dài: “Vì ta đã sống rất lâu rồi, rất nhiều chuyện trên thế gian đã trở nên nhàm chán, cho nên đành phải tìm chút thú vui cho mình.”
“Sư phụ, lúc đi vào ta có một nghi vấn, trên nhị sư huynh còn có đại sư huynh à?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên hỏi.
“Có chứ, nhưng đầu óc có vấn đề.” Lý tiên sinh tức giận nói.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Là sao?”
“Còn câu hỏi nào khác không?” Lý tiên sinh hỏi ngược lại.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sư phụ, mọi người đều gọi ngài là Lý tiên sinh ở học đường, vậy rốt cuộc ngài tên là gì?”
“Ta ấy à.” Lý tiên sinh đứng dậy, bộ áo bào trắng không gió tự bay, phối với mái tóc bạc, có tiên khí khó tả.” Ta tên Lý Trường Sinh.”
“Lý Trường Sinh?” Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng lặp lại một lần.
“Năm đó ta xuất kiếm rung trời, khiến tiên nhân từ chín tầng trời rơi xuống, nói ta không phải tài hoa nơi trần gian, nên tiêu dao trên bầu trời, muốn dẫn ta lên trời. Ta không đồng ý, tiên nhân bèn xoa đầu ta, nói ban cho ta trường sinh, thoải mái du ngoạn nhân gian.” Lý tiên sinh cười nói. “Cảnh tượng này được thi tiên chứng kiến, sau đó có câu, ‘tiên sinh phủ ta đỉnh, kết phát thụ trường sinh’.’
Bách Lý Đông Quân nghe vậy kinh ngạc không thôi, một lúc lâu sau mới nói: “Có thật không?”
“Phí lời, đương nhiên là giả rồi.” Lý tiên sinh thở dài, xoa đầu Bách Lý Đông Quân: “Đồ đệ của ta không thể đần như vậy được, ai cũng nói giang hồ hiểm ác, một tháng nữa ta sẽ dẫn ngươi vào giang hồ du lịch một phen.”
“Vì sao lại là một tháng sau?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ơ, chẳng phải ngươi muốn uống Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc à? Loại chỉ bán mỗi tháng một ngày. Uống xong Thu Lộ Bạch thì chúng ta sẽ lên đường.” Lý tiên sinh phất ống tay áo: “Hôm nay ngươi gia nhập môn hạ, vi sự tặng ngươi một món quà. Giờ món quà đó vừa được đưa tới Thiên Khải Thành, ta đi lấy một chút.” Dứt lời Lý tiên sinh điểm nhẹ chân, bước ra ngoài khoảng sân.
Thấy bóng dáng sư phụ rời khỏi, đám người Lôi Mộng Sát đi đến.
“Đến đây, đến đây nào, nói cho ta biết sư phụ đặt tên cho ngươi là gì nào? Ta đoán là Bách Lý Bát, Lạc Hiên nhất quyết cho rằng sư phụ lười như vậy, chỉ gọi hai chữ thôi, là Lý Bát.” Lôi Mộng Sát vội vàng hỏi.
Bách Lý Đông Quân cả giận nói: “Đông Bát.”
“Chậc...” Mọi người cùng lắc đầu, tỏ ý quá khó nghe.
“Tốt xấu gì thì hôm nay cũng ngày tiểu sư đệ nhập môn, ta đặt một bàn tiệc ở Bách Phẩm Các, bây giờ chúng ta đến đó đi.” Tiêu Nhược Phong cười nói.
“Chậc, cuối cùng cũng thoát kiếp tiểu sư đệ, hưng phấn đến vậy cơ à?” Lôi Mộng Sát trêu ghẹo nói.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Sư phụ bảo đi lấy quà cho ta, bảo ta ở đây chờ người một chút.”
“Có quà quái gì đâu, ông ấy lừa ngươi đấy.” Lôi Mộng Sát đi lên trước kéo Bách Lý Đông Quân xuống: “Chúng ta thấy nhiều chuyện như vậy rồi, sau này ngươi phải để ý một chút.”
“Hả?” Bách Lý Đông Quân bị mọi người đẩy ra ngoài cửa, đang ngây ngốc, đột nhiên hỏi: “Sư phụ nói mình tên là Lý Trường Sinh, rốt cuộc ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm ngoái ông ấy đại thọ tám mươi, năm nay lại đại thọ 70, chắc sang năm là tiệc trăm tuổi. Sư phụ ấy à, ra ngoài là một cái miệng, há mồm là bốc phét, ngươi đừng để ý tới ông ấy.” Lôi Mộng Sát cười lạnh nói.