Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 124 - Chương 124. Trong Lồng Thiên Khải

Chương 124. Trong lồng Thiên Khải

Thích một người, là chuyện lâu dài, thậm chí là vĩnh cửu.

Nhưng bắt đầu thích một người lại là chuyện ngắn ngủi, thậm chí trong chớp mắt.

Diệp Đỉnh Chi nằm trên giường, nhìn trần nhà, trong lòng đã rối bời.

Ta muốn báo thù, muốn giết sạch toàn bộ Thanh Vương phủ!

Ta là đệ tử duy nhất của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma nâng kiếm khuấy động phong vân!

Ta muốn báo đại thù, muốn làm lãng khách một mình một kiếm một ngựa, say sưa khắp thiên hạ!

Vì sao ta lại ở đây kể chuyện cho một nữ nhân xa lạ, sau đó kể tới đói, ăn một bát mỳ là thấy mỹ mãn đi ngủ?

Thôi thôi. Không nghĩ nữa. Chẳng thà ngủ một giấc thật ngon.

Diệp Đỉnh Chi trở mình, chép miệng.

Ngày mai còn phải kể chuyện tiếp.

Lại một đêm qua đi, Diệp Đỉnh Chi ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi thức ăn. Hắn sửng sốt, thấy trên bàn đá đã bày hai bát cháo, mấy đĩa đồ ăn sáng, mấy cái bánh bao.

Nhìn thì đơn giản, nhưng cũng rất ấm áp, đầy đặn.

Cảnh Ngọc vương phi ngồi bên bàn đá, mỉm cười với hắn: “Dậy rồi à?”

Diệp Đỉnh Chi gật đầu ngồi xuống, nhận lấy đũa từ tay Cảnh Ngọc vương phi, chỉ cảm thấy như còn trong giấc mộng...

“Lần trước nghe Vương Nhất Hành nói, cô là vương phi...” Không biết vì sao Diệp Đỉnh Chi vửa mở miệng đã nói những lời này, nhưng vừa nói xong trong lòng đã hối hận. Vì sao lại hỏi cái này cơ chứ...

Cảnh Ngọc vương phi lại có vẻ không hề để ý, cầm một cái bánh bao lên cắn một cái: “Đã nói rồi mà, gọi cô nương. Tuy rất nhiều người gọi ta là vương phi, nhưng ta còn chưa vào cửa đâu. Hôn lễ của ta là chín tháng sau, chẳng qua ở tạm trong vương phủ thôi. Không thì ngươi nghĩ ta thành vương phi rồi thì ngày nào cũng chạy vào chỗ này được à?”

“À, hóa ra là thế.” Diệp Đỉnh Chi điềm nhiên nói, cúi đầu uống một ngụm cháo, lại cắn một miếng bánh bao, còn khoan thai ngâm nga điệu nhạc. Vì sao tâm trạng đột nhiên tốt hơn hẳn vậy? Diệp Đỉnh Chi đột nhiên khôi phục tinh thần, lập tức chỉnh lại thần sắc, cúi đầu uống cháo, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

“Nhưng ta không muốn làm vương phi.” Cảnh Ngọc vương phi thở dài một tiếng: “Làm vương phi chán lắm, e là cả đời này đều bị nhốt trong nhà giam Thiên Khải Thành này.”

“Vậy vương gia... cô không yêu hắn à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi dò.

Cảnh Ngọc vương phi lắc đầu: “Không yêu không yêu, ai mà thích hắn. Trông rõ khó coi, tính cách quá nghiêm túc, chán ngắt.”

“Vậy vì sao cô lại làm vương phi của hắn?” Diệp Đỉnh Chi lại hỏi.

Cảnh Ngọc vương phi đưa tay nâng đầu: “Vì cha ta bảo ta gả cho hắn. Không biết có hôm nào bất cẩn bị hắn thấy được, hắn chạy tới chỗ hoàng đế bảo muốn cưới ta. Hoàng đế còn tưởng như vậy là ban ơn cho nhà ta, mấy hôm sau đã ban hôn. Hoàng đế ban hôn, ta chỉ là một nữ nhân, biết trốn đâu.”

“Là vậy à.” Trước khi lên bảy, cuộc sống của Diệp Đỉnh Chi là trong phủ tướng quân, cũng hiểu biết đôi chút về chuyện kết hôn giữa vương tôn quý tộc như vậy. Cảm tình là thứ yếu, ích lợi mới là quan trọng nhất.

Hai người không nói chuyện tiếp, lặng lẽ ăn nốt bữa sáng. Cảnh Ngọc vương phi mang chén đũa về phòng bếp rồi pha một ấm trà, trở về sân.

“Bắt đầu đi, kể tiếp về những nơi ngươi đi qua đi. Ta quyết định rồi, đợi ngày nào ngươi kể xong, ta sẽ cho ngươi đi.” Cảnh Ngọc vương phi cười nói.

Diệp Đỉnh Chi ngây ngốc mỉm cười: “Được.”

“Muốn đi qua ba mươi hai Phật quốc, phải qua biên giới, cũng phải tới một tòa thành có tên Tất La. Mà trên đường tới Tất La Thành có một tòa thành nhỏ tên là Tam Cố Thành. Có câu mỹ nhân ngoảnh mặt ba lần, lần đầu là đổ thành, lần hai là đổ quốc, lần ba là đổ lòng ta. Trong tòa Tam Cố thành này..”

Cảnh Ngọc vương phi đột nhiên ngắt lời: “Rất nhiều mỹ nữ.”

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác, trả lời: “Nhiều.”

“Không muốn nghe, đổi cái khác.” Sắc mặt Cảnh Ngọc vương phi trầm xuống.

“À, thật ra Tam Cố thành này được một số thương nhân xây dựng, vì nơi đó là biên cảnh, cũng là tòa thành buôn bán tự do ở Bắc Ly. Giao dịch ở đó không cần trả thuế, cho nên hàng năm luôn có rất nhiều thương nhân tới Tất La thành, bắt buộc phải đi qua Tam Cố thành, khiến cho nơi đó từ mấy quán trọ biến thành một tòa thành nhỏ. Trong thành có rất nhiều sòng bạc lớn, mà sòng bạc lớn nhất tên là Mỹ Nhân Trang!’ Diệp Đỉnh Chi kể rất phấn khích.

Nhưng Cảnh Ngọc vương phi lại ngắt lời hắn: “Sao lại tới Mỹ Nhân rồi? Bỏ qua có được không?"

Diệp Đỉnh Chi giải thích: “Ta đang nói tới sòng bạc...”

“Nhưng vì sao sòng bạc lại tên là Mỹ Nhân Trang?” Cảnh Ngọc vương phi truy hỏi.

“Vì trong đó có rất nhiều mỹ nhân, người phụ trách vụ đánh cược lớn nhất chính là hoa khôi, lấy tên Thiên Nữ...” Diệp Đỉnh Chi giải thích.

“Cả hoa khôi nữa hả!” Cảnh Ngọc vương phi vỗ bàn một cái, quát.

Diệp Đỉnh Chi vội vàng thay đổi đề tài: “Thôi, không nói nữa, ta cũng chỉ nghe người khác nói thôi, ta không tới Mỹ Nhân Trang. Đi xuyên qua Tam Cố Thành là tới Tất La Thành. Tất La Thành có một ngôi chùa lớn, tên là Cửu Long Tự...”

Cũng may Cảnh Ngọc vương phi không dây dưa vào vấn đề này nữa, sau lưng Diệp Đỉnh Chi đã ướt sũng, hắn dừng lại một chút, thở phào một tiếng rồi mới kể tiếp.

Mới kể được một nửa câu chuyện về Phật quốc thì đã tới giờ ăn trưa.

Cảnh Ngọc vương phi day đầu: “Ta hơi mệt, không muốn làm cơm đâu!”

Diệp Đỉnh Chi cười ha hả: “Cô nương, cô có biết ở Bắc Man ta có biệt hiệu gì không?’

“Ngươi mới nói hôm qua mà, ngươi là tiểu thực thần trên thảo nguyên.” Cảnh Ngọc vương phi cười tới mức ánh mắt cong thành hình trăng non.

Lông mày Diệp Đỉnh Chi nhíu lại: “Cô nhớ kỹ thật...”

Cảnh Ngọc vương phi cười híp mắt gật đầu: “Thế nên... ngươi mau làm đi!”

Một món là thịt bò xào.

Một món là khoai tây hầm.

Còn có một bát canh thịt bò.

“Đúng là rất thảo nguyên.” Cảnh Ngọc vương phi gắp một miếng thịt bò, cắn một cái, tiếp đó hai mắt trợn tròn, nuốt miếng thịt bò xuống. “Ngon quá đi!”

“Thịt bò ở đây không tốt, thịt bò Tây Tạng trên thảo nguyên mới ngon.” Diệp Đỉnh Chi nói.

“Đáng tiếc, không được ăn.” Cảnh Ngọc vương phi gắp một miếng khoai tây vào bát.

“Vậy thì tới đó ăn.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nói.

Đôi đũa của Cảnh Ngọc vương phi dừng lại, ngẩng đầu lên: “Ngươi nói gì?’

“Cô muốn ăn thịt bò thảo nguyên thì tới thảo nguyên ăn. Cô muốn tới Phật quốc lạy Bồ Tát thì tới Phật quốc quỳ lạy. Cô muốn uống trà lạnh của Nam Quyết thì tới Nam Quyết uống. Cô muốn lái tàu chu du, vậy thì tới cảng lớn ở phía đông, lên thuyền.” Diệp Đỉnh Chi buông chén đũa, nói liền một lèo.

Cảnh Ngọc vương phi thở dài: “Ta không đi được.”

“Cô đi được.” Diệp Đỉnh Chi nói rất trịnh trọng.

Cảnh Ngọc vương phi nhìn Diệp Đỉnh Chi, không nói gì, có lẽ đang đợi Diệp Đỉnh Chi nói tiếp.

“Vì ta, sẽ dẫn cô đi.” Diệp Đỉnh Chi gằn từng chữ một.

Bọn họ mới quen biết vài ngày, mới ăn với nhau vài bữa cơm, kể cho nhau vài câu chuyện, mọi thứ biết về nhau mới dừng lại ở mặt ngoài.

Nhưng, thế thì đã sao?

Có vấn đề gì?

 

Bình Luận (0)
Comment