Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 125 - Chương 125. Chẳng Bằng Rời Khỏi

Chương 125. Chẳng bằng rời khỏi

“Ta đã đợi rất lâu rồi, vẫn đợi một người nói sẽ dẫn ta đi.”

“Đợi mấy năm rồi vẫn không thấy.”

“Ta đã sắp từ bỏ, may mà bây giờ chờ được.”

Cảnh Ngọc vương phi ngẩng đầu, giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, khẽ thở dài: “Nhưng, ngươi có kích động quá không.”

Khóe miệng của Diệp Đỉnh Chi hơi nhếch lên, giờ phút này hắn lại hóa thành thiếu niên đầy khí phách cưỡi ngựa vào Thiên Khải Thành ngày đó, hắn cười nói: “Nhưng chẳng phải bây giờ ta đang tuổi kích động à?” Hắn đi tới, quay người nhìn lên bầu trời ngoài sân: “Hôm nay thuận gió, thích hợp để xuất hành, đi xa, không về!”

Cảnh Ngọc vương phi cười: “Ngươi định bắt cóc vương phi à? Không sợ bị truy nã ư?’

Diệp Đỉnh Chi gãi đầu: “Chẳng phải bây giờ ta đang là tội phạm bị truy nã à? Loại bị chém đầu ấy.”

“Cũng đúng.” Cảnh Ngọc vương phi gật đầu: “Nhưng vì sao lại muốn dẫn ta theo?”

“Nàng đã từng nghe câu này chưa, nó gọi là nhất kiến chung tình.” Diệp Đỉnh Chi nghiêm túc nói: “Đêm đó, trước khi ngất lịm đi, ta đã thấy nàng, còn tưởng mình thấy ánh trăng hóa thân thành tiên tử.”

Cảnh Ngọc vương phi vẫn mỉm cười: “Nhưng mấy hôm trước ngươi luôn nói muốn đi, hình như đâu hứng thú gì với ta.”

“Khi đó ta mạnh miệng, hơn nữa luôn cảm thấy thiếu niên như ta nên có phong thái riêng, nhưng bây giờ ta nghĩ thông rồi, thích chính là thích, nhất kiến chung tình chính là nhất kiến chung tình.” Diệp Đỉnh Chi kéo tay Cảnh Ngọc vương phi: “Đi thôi, dẫn nàng đi thăm thú biển lớn ở phía đông, thảo nguyên ở phía bắc, Phật quốc ở phía tây, núi lớn ở phái Nam. Trời cao biển rộng, sao phải ở trong cái lồng Thiên Khải này.”

Nhưng hắn vừa bước lên trước một bước đã cảm thấy một luồng khí tức hùng hồn ép xuống. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Lạc Thanh Dương đã lâu không hiện thân đang đứng trên bức tường.

Cảnh Ngọc vương phi lùi lại một bước, lắc đầu, hạ giọng nói: “Quả nhiên, vẫn tới.”

Diệp Đỉnh Chi nhìn Lạc Thanh Dương đang đứng đó, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân người này luôn ở trong phủ. Hóa ra Cảnh Ngọc vương phi như cá chậu chim lồng, còn Lạc Thanh Dương này chính là người trông lồng.

“Sư huynh, muội đợi lâu lắm rồi mới có người chịu dẫn muội rời khỏi.” Cảnh Ngọc vương phi thở dài: “Vì sao không chịu nhượng bộ?’

Lạc Thanh Dương cúi đầu: “Qua cửa của ta cũng không thể ra khỏi Thiên Khải Thành. Chắc sư muội cũng hiểu mà.”

“Không thử thì làm sao biết được?” Cảnh Ngọc vương phi nhướn mày: “Không thử mà chấp nhận số phận, muội không phục.”

Lạc Thanh Dương mặt không biểu cảm, không nói một lời.

“Một mình muội không làm được, có lẽ thêm Diệp Đỉnh Chi cũng không làm được, nhưng nếu sư huynh chịu ra tay, có phải sẽ làm được không?” Cảnh Ngọc vương phi truy hỏi.

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thanh Dương, đột nhiên hiểu ra điều gì.

Lạc Thanh Dương cũng thích Cảnh Ngọc vương phi này!

Nhưng Lạc Thanh Dương do dự một hồi lâu, vẫn lắc đầu: “Không làm được.”

Cảnh Ngọc vương phi có vẻ không bất ngờ, thở dài một tiếng: “Sư huynh luôn như vậy, suy nghĩ quá nhiều, cũng quá cẩn thận. Có rất nhiều chuyện trên thế gian này, tuy biết trước kết quả sẽ ra sao, nhưng vẫn muốn thử một lần.”

Diệp Đỉnh Chi vung nhẹ tay phải, tụ lý kiếm đã nằm trong tay: “Vậy thì tới đây, kiếm của ai nhanh hơn thì người đó quyết định chuyện đi hay ở”

“Ngươi rất mạnh, nhưng còn chưa đủ mạnh.” Lạc Thanh Dương điềm nhiên đáp.

“Vậy thì thử xem.” Diệp Đỉnh Chi nhảy lên, tụ lý kiếm tiếp tục xoay tròn, chém về phía Lạc Thanh Dương.

Kiếm trúc của Lạc Thanh Dương chuyển động, tiếp chiêu.

Bốn thanh tụ lý kiếm xuất hiện trong tay Diệp Đỉnh Chi, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, kiếm phong lạnh lẽo thấu xương.

Nhưng kiếm của Lạc Thanh Dương lại rất chậm, mỗi đòn đánh ra như được suy xét chu toàn, ngăn cản hoàn toàn thế công điên cuồng của Diệp Đỉnh Chi.

Khóe miệng của Diệp Đỉnh Chi giật giật, hắn có thể cảm nhận được vết thương ở bụng lại nứt ra, xem ra thương tích không hồi phục nhanh như tưởng tượng của hắn. Nhưng trong thời gian ngắn không phá được kiếm trúc của Lạc Thanh Dương...

“Lại nào!” Tụ lý kiếm trong tay Diệp Đỉnh Chi đã lên tới sáu thanh.

Trúc kiếm của Lạc Thanh Dương vẽ một đường, rồi lại vẽ một đường khác, bố trí thành một lưới kiếm khó lòng công phá.

Con ngươi của Diệp Đỉnh Chi đột nhiên tỏa ra ánh kim.

Kim Cương Nộ Mục, toàn thân đỏ rực.

Lạc Thanh Dương khẽ cau mày: “Ngươi điên rồi à?”

“Ta cũng cảm thấy mình điên rồi.” Diệp Đỉnh Chi khẽ mỉm cười: “Nhưng còn cách nào đâu?”

“Ta từng nghe sư phụ kể về môn võ công của ngươi. Bất Động Minh Vương Công. Lập tức bộc phát ra toàn bộ lực lượng của thân thể mình, có thể giết người trong nghịch cảnh, là võ công ngang ngược bá đạo nhất, cũng là võ công tự hại bản thân nhất. Ngày đó ngươi bị thương là vì dùng môn võ công này, hôm nay lại dùng, ngươi không sợ chết à?” Lạc Thanh Dương chậm rãi nói.

“Vậy thì chết đi.” Diệp Đỉnh Chi gầm lên một tiếng.

Nhưng lúc này Cảnh Ngọc vương phi đột nhiên nhảy lên, hạ xuống bên cạnh Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi nhìn cô: “Sao vậy?”

Cảnh Ngọc vương phi mỉm cười: “Ta đi cùng chàng.”

“Được!” Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, hai chân gập lại, chân khí bộc phát. nhưng ngay lúc chuẩn bị lao tới, sau ót lại trúng một chưởng, chân khí còn chưa vận lên thì toàn thân đã hôn mê bất tỉnh. Trước khi ngất đi, hắn quay lại nhìn Cảnh Ngọc vương phi: “Vì... sao.”

Vương phi tiến tới đỡ hắn, lắc đầu không nói gì. Đợi sau khi Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn không còn thần chí, cô mới đỡ Diệp Đỉnh Chi vào trong phòng, khi ra ngoài, Lạc Thanh Dương đã biến mất không thấy đâu.

“Sư huynh...” Cảnh Ngọc vương phi nhỏ giọng thì thầm.

Ở nơi cô không nhìn thấy, Lạc Thanh Dương cho tay vào lòng, lấy ra một tấm bản đồ, là bản đồ của Thiên Khải Thành, trên bản đồ vẽ đầy dấu hiện lớn lớn nhỏ nhỏ. Hắn nhìn một lúc lâu rồi cất tấm bản đồ vào trong lòng: “Không làm được.”

Trong học đường, Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát ngồi đối diện nhau, đang thảo luận chuyện về Diệp Đỉnh Chi.

“Tuy sư phụ bảo chúng ta không cần lo lắng, nhưng ta còn một suy đoán, nói xem liệu có phải vị vương phi tẩu tẩu chưa qua cửa của ngươi giấu Diệp Đỉnh Chi đi không?” Lôi Mộng Sát hỏi.

Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày: “Vì sao lại đoán là cô ấy?”

“Thân phận của cô ấy không bình thường, con gái của tông chủ Ảnh Vệ Tông, bên cạnh còn có người bảo vệ là Kim Kiếm thị vệ tương lai sẽ ở cạnh bệ hạ. Trong vương phủ, ngoài cô ấy và huynh trưởng ngươi, không ai có năng lực như vậy.” Lôi Mộng Sát nói.

“Không phải cô ấy. Ảnh Vệ Tông từ khi khai quốc đã luôn trung thành với hoàng thất, sẽ không ngốc tới mức đi giấu một tên Diệp Đỉnh Chi.” Tiêu Nhược Phong lắc đầu nói.

“Được rồi.” Lôi Mộng Sát bỏ qua đề tài này, tiếp đó nói: “Nhưng huynh trưởng của ngươi đúng là thần kỳ, sao lại chọn người của Ảnh Vệ Tông làm phi tần? Theo thói quen của hắn nên tìm con gái của tướng quân hay thượng thư quyền cao chức trọng chứ?”

“Nếu ngươi từng gặp vị vương phi tẩu tẩu của ta, chắc sẽ hiểu.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười.

 

Bình Luận (0)
Comment