Lý tiên sinh của học đường và Diệp Đỉnh Chi công khai rời khỏi Thiên Khải Thành.
Tin tức này nhanh chóng được đưa tới các phủ đệ lớn.
Đúng như dự kiến, các phủ đệ lớn đều giữ im lặng tuyệt đối.
Đại Lý Tự vẫn lùng bắt như thường lệ, Kinh Triệu Doãn Phủ cũng không phái người tới hỏi học đường, chỉ có Thanh Vương điện hạ trẻ tuổi dường như đã nổi giận lôi đình trong vương phủ của mình.
Trong Cảnh Ngọc vương phủ.
Tiêu Nhược Phong đang uống trà với huynh trưởng của mình ở trong phủ.
Cảnh Ngọc Vương thổi nước trà, chậm rãi nói: “Nghe nói Lý tiên sinh dẫn Diệp Đỉnh Chi kia rời khỏi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nhược Phong gật đầu.
“Diệp tướng quân là người tốt.” Đây là câu nói cực kỳ đại nghịch bất đại, nếu đồn ra ngoài có chém đầu cũng không hết tội, nhưng Cảnh Ngọc Vương lại tùy ý nói ra.
“Đúng vậy.” Tiêu Nhược Phong đáp càng tùy ý: “Diệp Đỉnh Chi cũng là đứa trẻ ngoan. Có phong thái của phụ thân hắn.”
“Cho nên đệ nói, lần này tiên sinh ra tay...” Cảnh Ngọc Vương không nói thêm, nhấp một ngụm trà.
Tiêu Nhược Phong biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói: “Hoàng huynh không cần nghĩ nhiều, tiên sinh cũng không muốn cuốn vào tranh đấu trong triều đình đâu.”
Cảnh Ngọc Vương buông chén trà xuống, không tiếp tục đề tài này, mỉm cười: “Ngày nào đệ cũng ở học đường, lúc nào mới định dọn vào phủ đệ của mình?’
Đương kim bệ hạ trong ba năm phong bốn tiểu vương gia, người đầu tiên được phong không phải Thanh Vương có mẫu thân tôn quý, cũng không phải Vũ Vương tuổi tác khá lớn, càng không phải Cảnh Ngọc Vương đang uống trà bên kia, mà là... Lang Gia Vương.
Phía tây có một đại thành tên là Lang Gia, ngày trước Lang Gia Thành phát sinh phản loạn, một vị điện hạ trẻ tuổi dẫn quân bình loạn, sau khi về nước, bệ hạ khen ngợi công lao nên phong làm Lang Gia Vương. Còn vị hoàng tử trẻ tuổi này cũng trở thành người đầu tiên được phong vương tước trong số các hoàng tử ngang hàng, nhưng suốt ba năm, hắn vẫn chưa chính thức vào ở trong phủ đệ của mình, tự nói là không xứng với danh hiệu này. Bệ hạ khen hắn khiêm tốn, cũng không thúc giục. Thế nên bây giờ mọi người không chính thức gọi hắn là Lang Gia Vương, mà vẫn gọi là, cửu hoàng tử.
Cửu hoàng tử, Tiêu Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong mỉm cười, ngẩng đầu: “Sắp rồi.”
Bên ngoài học đường.
Một đội nhân mã đang vội vàng chạy tới, trên xe ngựa có lá cờ lớn hình thần điểu đón gió, chính là tiêu chí của hoàng tộc họ Tiêu của Bắc Ly, chắc là người trong cung phái tới.
Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên đứng ngoài cửa chờ đón.
Xe ngựa dừng lại, thái giám trẻ tuổi đi ủng tím từ trên xe ngựa xuống.
“Lý công công?” Lôi Mộng Sát nhận ra, là thái giám làm việc trong Ngự Thư Phòng, địa vị trong cung chỉ sau Ngũ Tổng Quản.
Lý công công vén hạt châu bên vành nón, nhìn Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên một cái: “Ồ, lâu rồi không gặp Chước Mặc công tử và Thanh Ca công tử.”
Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên cung kính hành lễ: “Chẳng hay Lý công công tới đây có chuyện gì?”
“Bệ hạ truyền tế tửu tiên sinh vào công.” Lý công công chậm rãi nói.
Lôi Mộng Sát và Lạc Hiên nhìn nhau.
Dù sao học đường cũng do hoàng triều Bắc Ly xây dựng, cũng coi là cơ cấu trong triều, đương nhiên có quan viên giám sát. Mà chức quan chủ quản học đường được gọi là tế tửu, người ngoài tôn kính, gọi thêm một tiếng tiên sinh. Còn người có thể làm tế tửu tiên sinh của Tắc Hạ Học Đường, đương nhiên chỉ có một.
“Sư phụ, hình như ra ngoài rồi.” Lôi Mộng Sát trả lời.
Lý tiên sinh thân là tế tửu nhưng chưa bao giờ lên triều, ngay cả tế lễ hàng năm cũng không tham gia, nói rõ là không muốn tham gia chuyện triều chính. Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn châm chước, sao hôm nay lại đột nhiên triệu vào triều? Chẳng lẽ là vì chuyện Diệp Đỉnh Chi?
Lý công công mỉm cười: “Ta đây có thể chờ.”
“Không cần chờ, Lý công công, chúng ta đi thôi.” Một giọng nói mang chút biếng nhác vang lên, mọi người nhìn theo hướng có tiếng nói, chỉ thấy Lý tiên sinh và Bách Lý Đông Quân đang chậm rãi đi tới.
“Tế tửu tiên sinh, đã lâu không gặp.” Lý công công cung kính hành lễ, tiếp đó liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vị này là...”
“Lắm lời.” Lý tiên sinh âm u nói.
Lý công công vội vàng lùi lại một bước, giơ tay ra nói: “Mời.”
Lý tiên sinh bước thẳng lên xe ngựa, cười nói: “Hoàng cung, lâu rồi không đi.”
Nhìn xe ngựa nhanh chóng đi khỏi, Bách Lý Đông Quân hoang mang nhìn Lôi Mộng Sát một cái: “Nhị sư huynh, sao tự nhiên sư phụ lại bị gọi vào cung?’
“Chắc là vì Diệp Đỉnh Chi.” Lôi Mộng Sát lẩm bẩm, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Bách Lý Đông Quân một cái: “Hay là vì...”
Ngự Thư Phòng.
Trên hai cây cột ngoài cửa có viết một câu đối.
Đàm tiếu phong vân dũng, cử mục bình thương sinh.
(Nói cười nổi mây gió, đưa mắt bình thương sinh.)
Câu đối được viết theo lối chữ thảo đầy khí phách, như muốn bay khỏi cây cột.
“Chậc chậc chậc.” Lý tiên sinh nhìn cặp câu đối này từ trên xuống dưới, lắc đầu liên tục: “Chữ viết cũng được, thú vị, nhưng nội dung thì quá tệ, ra vẻ khí phách.”
Lý công công ở bên cạnh nghe vậy kinh hồn bạt vía, ai dám nói về câu đối trước cửa Ngự Thư Phòng của thiên tử như vậy?
Nhưng hoàng đế mặc long bào lại đi từ trong Ngự Thư Phòng ra, gương mặt đầy ý cười: “Năm xưa tiên sinh ban cho ta câu đối này, ta còn khoe khoang bao lâu, nhưng hôm nay chính tiên sinh cũng thấy chướng mắt với bản thân?”
“Con người ấy mà, thường xuyên khịt mũi coi thường quá khứ của bản thân.” Lý tiên sinh ngẩng đầu, khẽ cúi đầu một cái coi như hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
“Tiên sinh, mời vào trong.” Hoàng đế đỡ tay Lý tiên sinh, đi vào trong Ngự Thư Phòng.
“Lần này bệ hạ gọi ta tới là có chuyện gì?” Lý tiên sinh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Hoàng đế bệ hạ đã gần sáu mươi tuổi, trên người không có vẻ uy nghiêm của đế vương, ngược lại mang chút nho nhã, tạo cho người ta cảm giác an lành tới khó tả, đúng như danh hiệu của ông... Thái An. Thái An Đế thở dài: “Khi còn trẻ trẫm đã thích thi thư, không thích võ nghệ, trong số các hoàng tử thì là người không được coi trọng nhất. Nhưng may mắn bên cạnh có hai huynh đệ tốt, Một cái xuất thân từ họ Diệp ở Vân Khê, một là Bách Lý gia tới từ Tây Lâm, đều là tướng tài khó gặp. Có hai người bọn họ phụ trợ, trẫm đã dẹp yên đại loạn vài lần, cho nên sau mới có căn cơ lên làm hoàng đế. Nhưng rất nhiều năm trước trẫm đã phạm một sai lầm, đến nay vẫn thường xuyên hối hận. Vừa rồi nghe được một tin tức, cho nên muốn cảm ơn tiên sinh.”
Lý tiên sinh ‘ừ’ một tiếng đầy ẩn ý: “Bệ hạ cảm ơn ta cứu Diệp Đỉnh Chi?”
Thái An Đế thở dài một tiếng: “Đúng vậy.”
“Nếu đã sai rồi, sao không lật lại bản án?” Lý tiên sinh hỏi ngược lại.
Thái An Đế sắc mặt hơi đỏ, không nói gì.
“Thôi thôi, đơn giản là thể diện của đế vương.” Lý tiên sinh lắc đầu: “Nhưng chỉ một lời cảm ơn như vậy, có cần bệ hạ triệu ta vào cung không? Bệ hạ không nói, ta cũng hiểu mà. Chẳng lẽ bệ hạ quên rồi, năm xưa vì sao ba người các ngươi có thể dẹp loạn?”
Con ngươi của Thái An Đế co lại, nói: “Đương nhiên trẫm hiểu. Thật ra lần này gọi tiên sinh tới còn có một chuyện. Trẫm nghe nói tiên sinh lại nhận một đệ tử, mà đệ tử kia... họ Bách Lý?”
“Bách Lý Đông Quân.” Lý tiên sinh trả lời: “Chính là cháu ruột một vị huynh đệ kết nghĩa khác của ngài, Bách Lý Lạc Trần.”