Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129. Tế Tửu Tế Tửu

Chương 129. Tế tửu tế tửu

Năm xưa trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, hoàng tử nho nhã yếu ớt gặp người Tây Lâm hung hăng ngang ngược Bách Lý Lạc Trần, và hậu nhân quân gia chính trực kiên nghị Diệp Vũ, từ đó trở đi bắt đầu leo lên đỉnh thiên hạ.

Chuyện này được người đời sau viết tiểu thuyết thoại bản nhiều lần, được người kể chuyện nói đi nói lại, cũng được mọi người trong quán trà nhắc lại.

Nhưng câu chuyện của huynh đệ kết nghĩa sau khi đoạt được thiên hạ, lại rất ít người chịu kể.

Ví dụ như Diệp Vũ tướng quân bị phán mưu phản, chém sạch cả nhà.

Ví dụ như Bách Lý Lạc Trần lãnh binh tới Trấn Tây, trung thành với nước, nhưng không phải chuyện trọng đại thì không vào Thiên Khải Thành.

Những câu chuyện như vậy luôn lặp lại, dường như chỉ cần ngồi lên ngai đế vương, tất cả đều bắt đầu thay đổi.

Thái An Đế nhỏ giọng lặp lại cái tên Bách Lý Lạc Trần, tiếp đó mỉm cười: “Hắn chỉ có một đứa cháu thôi nhỉ?”

“Trong các ngươi thì Diệp Vũ nhỏ nhất, kết hôn cũng muộn. Bách Lý Lạc Trần kết hôn sớm nhưng chỉ có một đứa con. Thế nên bây giờ cháu trai của Bách Lý Đông Quân cũng bằng tuổi với con trai của Diệp Vũ.” Lý tiên sinh trả lời: “Nhưng bệ hạ đột nhiên nhắc tới đứa nhỏ này làm gì?”

“Nó là cháu của Lạc Trần, tới Thiên Khải Thành, trẫm nên gặp một lần.” Thái An Đế chậm rãi nói.

“Không cần.” Lý tiên sinh lắc đầu.

Từ khi Thái An Đế lên ngôi đã rất ít nghe thấy hai chữ này. Bây giờ đột nhiên nghe lại, thậm chí ông còn ngây ra một lúc, nhưng cuối cùng không hề nổi nóng, chẳng qua sắc mặt không còn ôn hòa: “Tiên sinh, chẳng phải ngài đã nói không bao giờ hỏi tới chuyện triều chính à?”

“Bách Lý Đông Quân vào Thiên Khải là để bái sư, không vì chuyện khác. Bệ hạ gọi nó tới mới là chuyện triều chính.” Lý tiên sinh sửa lại.

Thái An Đế cau mày: “Nhưng đường đường cháu ruột của Trấn Tây Hầu vào Thiên Khải nhưng không gặp trẫm, còn ra thể thống gì?”

“Vậy ngài tới hỏi tội Trấn Tây Hầu đi, ngài đã giết một huynh đệ, có muốn giết người thứ hai không?” Lý Trường Sinh cười lạnh: “Yên tâm đi, Bách Lý Đông Quân không ở Thiên Khải Thành quá lâu đâu, sẽ lập tức theo ta rời Thiên Khải Thành. Trong mấy năm tới, chúng ta sẽ không về.”

Thái An Đế cúi đầu suy tư: “Nhưng tiên sinh ngài là tế tửu...” Thái An Đế còn chưa nói xong, nhưng ý tứ rất rõ ràng, ngươi là mệnh quan triều đình, rời kinh vài năm, không hợp thể thống.

“Yên tâm đi, vị trí tế tửu có người tới làm.” Lý tiên sinh quay người: “Bệ hạ, nếu không còn chuyện gì khác, ta đi đây.”

Thái An Đế thở dài: “Tiên sinh, có lúc nào ngài cảm thấy mình mạnh quá không?”

Lý tiên sinh mỉm cười, nhún vai: “Có à?”

“Trước mặt tiên sinh, trẫm cảm thấy tiên sinh mới như quân vương.” Thái An Đế cười khổ nói.

Lý tiên sinh lắc đầu: “Ta vốn là tiên trên bầu trời, quân vương trần thế, đừng hòng bẻ cong ta.” Ông phất tay áo, không để ý tới Thái An Đế nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Lý công công thấy ông ra ngoài, ghé sát bên cạnh Thái An Đế, hạ giọng nói: “Lý tiên sinh của học đường... có vẻ quá kiêu ngạo rồi.”

“Ngươi không hiểu.” Thái An Đế thở dài một tiếng.

Bốn mươi năm trước, ông, Bách Lý Lạc Trần, Diệp Vũ, ba người bị vây khốn ở biên cảnh của Tây Sở và Bắc Ly. Lúc ấy chính vị Lý tiên sinh với mái tóc trắng phất phới này đã cứu bọn họ. Nhưng Lý Trường Sinh năm xưa tóc trắng gương mặt như trung niên, bây giờ dung mạo đó vẫn không hề thay đổi, người lại trông còn trẻ hơn mình.

“Có lẽ đúng là tiên nhân.” Thái An Đế lại nói một câu đầy ẩn ý.

Lý tiên sinh ngồi xe ngựa được đoàn người đưa tới, khi đi ra lại không có ai bên cạnh, từ Ngự Thư Phòng tới cửa cung, cả quãng đường dài dằng dặc đó chỉ có một mình ông. Lý tiên sinh lại bước đi thản nhiên tự tại, đi một mình như vậy lại càng thoải mái.

Nhưng đi được một nửa, một cỗ kiệu nóc tím được vài thị vệ khiêng tới, đi ngang qua bên cạnh ông.

Trong cỗ kiệu, thái giám trung niên da dẻ nõn nà nhắm chặt hai mắt, không ngừng vuốt ve nhẫn mã não trong tay.

Bốn tùy tùng mồ hôi đầy đầu, như nâng vật nặng ngàn cân.

Lý tiên sinh duỗi eo, đi ngang qua cỗ kiệu màu tím.

Thái giám trung niên mở choàng mắt, nhẫn mã não trên ngón tay lập tức vỡ thành hai nửa, hai cây cột nâng của cỗ kiệu lập tức gãy rời, rơi thẳng xuống. Tùy tùng kinh hãi hét lớn: “Tổng quản.”

Thái giám trong kiệu giơ tay che ngực, sắc mặt tái nhợt.

Lý tiên sinh cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại, chỉ nói với vẻ chế nhạo: “Hư Hoài Công?”

“Báo, chỗ của tổng quản, qua.” Trong thư phòng, một Kim Đao thị vệ đi vào.

Thái An Đế sắc mặt âm trầm: “Được.”

Lý tiên sinh lại đi về phía trước vài bước, trước mặt có một đạo nhân đi tới. Đạo nhân này tay cầm phất trần màu trắng, râu dài tóc dài, đã hơi có màu trắng, khí chất tiên phong đạo cốt.

“Ồ, Tiểu Tề, hôm nay cũng vào cung à?” Lý tiên sinh mỉm cười chào hỏi.

Quốc sư của một nước lại bị người ta gọi là Tiểu Tề, nhưng không hề tức giận. Quốc sư đại nhân chỉ phe phẩy phất trần: “Tiên sinh vào cung đúng là làm khổ ta. Còn phải làm bộ làm tịch đánh một trận.”

“Hoàng đế của các ngươi muốn giết ta, ngươi nói xem có phải điên rồi không?” Lý tiên sinh cúi đầu nói.

Quốc sư thở dài: “Cho nên ta tới, ta sợ ngài điên lên, giết cả hoàng đế.”

“Lui ra đi.” Lý tiên sinh tùy tiện vung tay, đánh văng quốc sư đầy tiên khí ra ngoài. Quốc sư vung phất trần nhưng không ngăn nổi luồng chân khí kia, bị đánh bay vài chục bước, phun ra một ngụm máu tươi.

“Diễn hơi quá rồi đấy.” Lý tiên sinh vốn không dùng toàn lực, phẩy tay, tiếp tục đi về phía trước.

“Báo, chỗ quốc sư, cũng qua!” Lại một tin tức được đưa về Ngự Thư Phòng.

Lý tiên sinh đi vài bước, ánh mắt lóe lên vẻ bực bội, cuối cùng điểm mũi chân, lướt nhanh về phía cửa cung.

Nơi ông đi qua, người ngã ngựa đổ.

Những cấm vệ quân đang đứng đó chờ lệnh.

Những cao thủ tuyệt thế nấp trong góc tối.

Không ai tránh nổi khí thế sắc bén của ông.

Chỉ trong vài chớp mắt, Lý tiên sinh đã tới cửa cung. Ông đột nhiên nhảy thẳng lên!

“Báo! Lý tiên sinh đã tới cửa cung!”

“Sau đó thì sao?” Thái An Đế hỏi.

“Lý tiên sinh nhảy lên trên cửa cung, sau đó xoay người.’

“Xoay người?”

“Xoay người nhìn về nơi này!”

Ngoài Ngự Thư Phòng, cao thủ lao nhao hạ xuống, vây chặt lấy Ngự Thư Phòng. Tổng quản và quốc sư vừa xuất trận cũng đứng ở phía ngoài rìa, thần sắc nghiêm nghị.

“Tổng quản, căng thẳng quá.” Quốc sư khẽ mỉm cười.

Tổng quản cười sầu thảm: “E là tu vi cả đời đều bị hủy trong ngày hôm nay.”

Hôm nay là một sát cục để giết người, dốc toàn bộ lực lượng cao thủ đại nội Bắc Ly, giết thiên hạ đệ nhất trong truyền thuyết.

Sát cục đã bị phá.

Chỉ xem vị thiên hạ đệ nhất này có muốn nhập cục lần nữa không.

Nhưng Lý tiên sinh lại ngồi trên cửa cung, lẳng lặng nhìn Ngự Thư Phòng trong thời gian một nén hương, sau đó đứng dậy phủi bụi trên người, quay đầu rời khỏi.

“Thôi, không dọa các ngươi nữa.”

Ông lạnh nhạt nói.

 

Bình Luận (0)
Comment