Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130. Nho Sinh Đi Tới

Chương 130. Nho sinh đi tới

“Nhị sư huynh, có phải bây giờ ta đã chính thức bái sư rồi không?”

“Đương nhiên. Chẳng phải nghi thức xong hết rồi à?”

“Vậy xin hỏi, sư phụ ta đâu?”

Trong nội viện của học đường, Bách Lý Đông Quân và Lôi Mộng Sát ngồi đối diện đánh cờ cả buổi trưa, rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Ba ngày liền, y còn chẳng thấy sư phụ mình đâu.

Lẽ ra nếu đã bái sư, như vậy đương nhiên sư phụ sẽ tới dạy một số võ công. Nhưng vị Lý tiên sinh này vốn không xuất hiện trong học đường, hơn nữa ngoài bản thân ra, các sư huynh khác cũng bận việc riêng của mình, cũng không thấy sư phụ tới chỉ điểm. Còn Doãn Lạc Hà đã dọn tới phủ đệ của Liễu Nguyệt công tử, ngày ngày luyện tập công pháp ở đó.

Lôi Mộng Sát mỉm cười: “Lý tiên sinh chưa bao giờ trực tiếp dạy bảo đệ tử, đều để các đệ tử tự học.”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Vậy ta bái sư có ích lợi gì?”

Lôi Mộng Sát nhún vai: “Sau này ngươi sẽ biết.”

Bên cạnh bọn họ là Tạ Tuyên đang lặng lẽ đọc sách. Bách Lý Đông Quân ở cạnh hắn vài ngày, phát hiện ngoài lúc ăn với ngủ, lúc nào hắn cũng ngồi đó đọc sách như bức tượng điêu khắc.

“Trước đây ta nghe người ta nói trên đời có mọt sách, ta vốn không tin. Mãi tới năm gặp Tạ Tuyên công tử.” Lôi Mộng Sát cảm thán: “Tạ Tuyên công tử, hôm nay đọc cái gì vậy?”

Tạ Tuyên cầm sách, thậm chí lười nói chuyện, trực tiếp để Lôi Mộng Sát xem.

“Lung Nguyệt kiếm pháp.” Lôi Mộng Sát cả kinh: “Ngươi đang xem kiếm phổ?”

“Nhị sư huynh cũng hiểu kiếm à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Ta sinh ra trong Lôi môn, từ nhỏ đã không được động vào đao kiếm. Nhưng thê tử của ta là truyền nhân của Tâm Kiếm, cho nên ta từng nghe tới Lung Nguyệt kiếm pháp này. Đó là một môn kiếm thuật cao siêu đã thất truyền. Nhưng Tạ Tuyên công tử, ngươi chỉ đọc sách, không luyện thật, có học được kiếm pháp này không?”

“Ta luyện trong lòng.” Tạ Tuyên lật một trang, điềm nhiên đáp.

“Luyện trong lòng?” Lôi Mộng Sát sửng sốt.

“Trong lúc đọc sách, xem một chiêu thì dùng chiêu đó ở trong lòng, đọc xong quyển sách thì cũng học được kiếm pháp.” Tạ Tuyên lại lật một trang.

Bách Lý Đông Quân hiếu kỳ: “Tạ công tử cũng là cao thủ?”

Tạ Tuyên lắc đầu: “Chưa từng đánh nhau. Xưa nay sư môn của chúng ta luôn đối đãi lễ độ với người khác, hầu như không ai biết võ công.”

Đọc một quyển sách, học một bộ kiếm pháp.

Sư môn đối đãi lễ độ với người khác, hầu như không biết võ công.

Bách Lý Đông Quân gãi đầu, nghĩ thầm, Thiên Khải Thành đúng là lắm người kỳ quái, rất nhiều chuyện y không cách nào lý giải nổi. Nhưng Lôi Mộng Sát lại có vẻ quen thuộc, nói với giọng nửa trêu chọc nửa truy hỏi: “Như vậy nếu thật sự có người nói lễ mà không được, nên làm gì đây? Hay là người này vốn không chịu nói lý, thế thì làm sao?”

“Vậy thì đánh tới khi hắn phân rõ phải trái.” Tạ Tuyên điềm nhiên đáp.

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Nhưng các ngươi hầu như không biết võ công cơ mà?”

“Hầu như không biết chứng minh là có người biết. Ta có vị tiểu sư thúc, học vấn rất cao, võ công cũng cao như học vấn, đảm nhiệm chuyện tay chân trong sư môn, ai không nói lý, đánh! Ai nói lý mà không nghe, đánh! Đánh tới khi nghe mới thôi, đánh tới khi chịu phục mới thôi!” Tạ Tuyên đọc sách xong, cất quyển sách đi, không ngờ lại không lấy quyển tiếp theo ra mà nhấp một ngụm trà, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, đúng là nhớ tiểu sư thúc.”

“Tiểu sư thúc của ngươi lợi hại đến vậy à?” Bách Lý Đông Quân ngẩn người.

Lôi Mộng Sát cười nói: “Bách Lý Đông Quân, có lẽ ngươi còn chưa biết sư môn của Tạ Tuyên. Sư môn của Tạ Tuyên tên là Sơn Tiền thư viện. Người ta tôn là ‘sơn tiền vô lộ, nhất bộ đăng thiên’, là nơi không kém gì Tắc Hạ Học Đường chúng ta.”

“Cho tới nay, chỉ có một người mà Sơn Tiền thư viện chúng ta không thể giảng đạo lý nổi” Tạ Tuyên thở dài.

“Ai?” Bách Lý Đông Quân hiếu kỳ nói.

Lần đầu tiên thấy Tạ Tuyên trợn trắng mắt: “Lý tiên sinh.”

Bách Lý Đông Quân và Lôi Mộng Sát nhìn nhau, đồng thời thở dài.

Đúng là phiền toái với bất cứ ai...

“Sư phụ không nói lại Lý tiên sinh, tiểu sư thúc không đánh nổi Lý tiên sinh, cuối cùng đành phải ước định, giúp Lý tiên sinh mười sáu việc nhỏ, một đại ơn. Sau đó Lý tiên sinh cũng không tới Sơn Tiền thư viện gây chuyện nữa.” Tạ Tuyên ngẩng đầu lên nhìn trời.

Mười sáu việc nhỏ, tính cả lần này mình vào Thiên Khải đưa sách, coi như đã xong.

Còn một đại ơn...

Khâm Thiên Giám.

Quốc sư Tề Thiên Trần đang đả tọa nghỉ ngơi trong sân, đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ vang lên, chắc là tiếng người khác đạp chân lên lá rụng. Lông mày của ông hơi nhíu lại: “Ai?”

“Nghe nói mấy ngày trước ngươi bị Lý tiên sinh đánh cho một trận, hộc máu tới nay vẫn chưa dưỡng thương xong?” Khách tới khẽ cười.

Tề Thiên Trần mở to mắt nhìn vị khách.

Người khách này tuổi đã trung niên, ăn mặc theo kiểu nho sinh, sắc mặt ôn hòa, khiến người ta có hảo cảm khó tả; chính là người trung niên mà Bách Lý Đông Quân gặp bên bờ sông ngày hôm đó.

“Sơn Tiền thư viện, Trần Nho?” Tề Thiên Trần chậm rãi nói.

“Quốc sư không hổ là cao thủ một bước tiên nhân, liếc mắt một cái là nhận ra thân phận của ta.” Trần Nho mỉm cười: “Quốc sư diễn kịch không tệ, không phải bỏ chút sức lực nào ra, ngược lại còn được ở đây tĩnh dưỡng mấy ngày.”

Tề Thiên Trần thở dài: “Không dễ dàng gì. Chẳng hay Trần Nho tiên sinh tới đây làm gì?”

“Tới trả nợ cũ. Trước khi trả nợ còn phải gặp vài người, chào hỏi trước, trong sách gọi đó là bái sơn môn. Lý tiên sinh thiên hạ vô địch, đương nhiên không cần để ý tới chuyện này; Sơn Tiền thư viện chúng ta ở nơi hẻo lánh thì còn giữ được thể diện, chứ tới Thiên Khải Thành cũng phải khom lưng uốn gối.” Trần Nho cười nói.

Tề Thiên Trần sửng sốt: “Bái sơn môn?”

“Quốc sư là người trong đồng đạo, cho nên tới gặp mặt một chút. Cáo từ.” Trần Nho điểm mũi chân lao vút đi, đã biến mất trong sân.

Tề Thiên Trần khẽ mỉm cười: “Lý tiên sinh đúng là thần kỳ.”

Đại Lý Tự.

Một gã cao to đang ngồi đó gặm đùi gà, bên dưới là vài vị thiếu khanh đang xử lý tin tình báo mấy ngày nay.

“Bà nội cái gã Lý tiên sinh ở học đường, vác tên Diệp Đỉnh Chi chạy mất. Bà nhà nó, công lao rõ lớn, đời này ông đây còn có thể ra khỏi Đại Lý Tự không đây.” Gã cao to làm lơ lời nói của đám thiếu khanh, ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ.

Một vị thiếu khanh do dự một chút: “Vậy... có nên tới học đường không?”

Gã cao to nuốt một miếng thịt gà, nhìn vị thiếu khanh mới vào Đại Lý Tự không lâu như nhìn thằng ngốc: “Ngươi điên hay ta điên hả?”

Thiếu khanh sợ tới mức run rẩy, vội vàng lùi lại.

“Nghe nói mấy hôm trước Lý tiên sinh vào cung một chuyến, bà nhà nó, ông đây còn mong cái lão ấy không đi ra được. Kết quả lại nghe nói tổng quản với quốc sư thất thế, bà nội nhà nó, đúng là kiêu ngạo. Ngày nào đó, đợi hắn chết rồi, để xem ta có đốt cái học đường ấy đi không. Bà nhà nó, không phải nơi đọc sách hay sao...”

“Ngươi muốn đốt chỗ nào?”

Gã cao to ngẩng đầu lên, mấy vị thiếu khanh trước mặt đã không thấy đâu, chỉ còn một nho sinh trung niên đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

Đại Lý tự khanh - Thẩm La Hán.

Tuổi trẻ khi làm thiếu khanh, hắn từng đuổi bắt một tên tội phạm mang tội nặng suốt mấy ngàn dặm, đuổi tới trước một ngọn núi.

Hình như trên núi có một thư viện.

Nhưng trước núi lại không có đường.

Hắn cắn răng định bò lên trên nhưng bị người ta đánh xuống, đánh đuổi ra ngoài ngàn dặm.

Thẩm La Hán cầm Trảm Tội Đao bên cạnh lên, phẫn nộ quát: “Trần Nho!”

 

Bình Luận (0)
Comment